Chương 410: Phát hiện từ tảng đá màu xám đen
Sau một hồi nghỉ ngơi, Kull quyết định di chuyển theo hướng tới chỗ bên ngoài khu vực chính. Cậu không muốn tổ đội tìm tới phòng kín quá sớm, vì đơn giản là nguy hiểm. Cậu ban đầu còn tưởng chính mình không phải chiến đấu bao nhiêu, nhưng giờ dĩ nhiên muốn làm quen với chiến đấu nhiều hơn trước khi để bản thân lọt vào tình huống không có đường lui.
Cách nơi đám quái mà Kull và Turan vừa tiêu diệt xong hơn một trăm năm mươi mét là một đám quái khác với số lượng chỉ có sáu con, trong đó có một con cầm đơn chùy. Độ khó của đám quái này so với cả hai đám trước đó đều là ít hơn, thậm chí là không tạo thành chút khó khăn nào cho tổ đội Turan khi mà Darmil giờ hẳn đã dùng quen tay thanh đại kiếm của cậu ta.
Xác nhận không tìm được thêm con quái nào ở gần đó xong, Kull mới quay người định quay trở về tập trung với hai thành viên tổ đội của mình. Tuy nhiên, cậu chợt thay đổi ý định.
Vì bỏ qua thời gian nghỉ ngơi mà Turan cho phép, Kull giờ có kha khá thời gian dư dả. Do đó, cậu muốn thử mở rộng phạm vi thám thính. Điều mà cậu chờ đợi là phát hiện chỗ ẩn nấp của một con Thằn lằn sa mạc.
Tất nhiên, Kull không ham thích gì việc đối đầu với một con quái vừa mạnh vừa nhanh như thế. Nhưng vậy không có nghĩa là cậu có thể trốn tránh được, nên cậu tốt nhất có thể tìm được cả ba con Thằn lằn sa mạc thật sớm, làm nổi bật năng lực thám đạo của mình thay vì là chuyện chiến đấu mà Turan đang gây áp lực.
Vấn đề tìm kiếm Thằn lằn sa mạc kì thực không quá khó. Chủng quái này thường ưu ái những nơi có bóng râm để tránh nắng nóng, và sẽ chọn vùi ít nhất một nửa cơ thể vào sâu trong cát, chỉ để lộ ra chiếc đuôi có màu vàng nhạt dễ dàng bị nhầm lẫn với môi trường xung quanh.
Đặc điểm thứ hai để tìm Thằn lằn sa mạc, theo như thông tin Kull có được, thì là chúng sẽ nằm cách khá xa những con Thây ma cát. Hai chủng quái hẳn không ưa thích bên còn lại, mặc dù chưa có ai trông thấy chúng đụng độ nhau bao giờ.
Ngoài ra, còn một đặc điểm nữa nhưng lại chỉ có thể xem là một tin đồn không mấy tin cậy, rằng Thằn lằn sa mạc phản ứng với tiếng gõ vào những tảng đá cao màu xám đen nằm rải rác trong khu vực. Gõ càng nhiều và tần suất càng cao thì càng dễ khiến chủng quái chủ động tìm đến, thậm chí với số lượng không chỉ dừng lại ở con số ba.
Kull trước hết muốn thử tìm theo đặc điểm này của Thằn lằn sa mạc. Nếu đây là thật, không nghi ngờ là sẽ tiết kiệm được rất nhiều thời gian. Mặt khác, việc xác thực tin đồn sẽ là một ưu thế không hề nhỏ để đội trưởng của cậu dùng cho những mưu tính của mình.
– Nhưng tại sao lại chỉ là tin đồn?
Kull thắc mắc. Cậu tin chắc rằng đã có không ít du hành giả thử qua như cậu đang định làm bây giờ. Nếu vậy mà tin đồn vẫn chỉ là tin đồn thì rõ ràng là có người thành công và cũng có người thất bại.
Không nghĩ nhiều nữa, Kull bắt đầu di chuyển. Cậu dễ dàng tìm đến được tảng đá cao màu xám đen đầu tiên.
Tảng có chiều cao hơn tám mét và bề rộng gần ba mét, không dựng thẳng mà lại hơi nghiêng. Từ tảng đá, Kull cảm nhận được một áp lực vô hình nào đấy, nhưng không rõ ràng mà chỉ như cậu đang tưởng tượng.
Trên thực tế, Kull biết rõ bản thân n·hạy c·ảm như thế nào. Nếu chính cậu còn không cảm nhận được chính xác cái gì đang diễn ra ở tảng đá này thì hẳn chẳng mấy ai cảm nhận ra nổi. Đây cũng không hẳn là một ưu thế lớn, nhưng đủ để Kull chiếm phần lợi trong một số trường hợp, đặc biệt là khi cậu kích hoạt kỹ năng chủ đạo của mình.
Nghĩ là làm, Kull liền sử dụng kỹ năng ‘Lĩnh vực’ bao phủ một vùng đủ rộng chứa lấy tảng đá màu xám đen. Cảm giác của cậu về tảng đá lập tức tăng cao, theo đó làm trái tim của cậu như bị siết lại bởi một sự tồn tại như là ánh nhìn vừa xuyên thấu tâm can.
Kull dừng ngay kỹ năng chủ đạo của mình, thở hồng hộc, cảm giác mồ hôi muốn đổ ra mà lại không hề có. Đó là sự sợ hãi đơn thuần của kẻ yếu đối với kẻ mạnh, giống như là bản năng của loài vật vậy. Không có áp lực, chỉ có sự sợ hãi.
Bất chợt, Kull nhớ tới một vài điều đã từng đọc qua về nhiệm vụ tài liệu trong phó bản này. Dường như nơi đây đã từng diễn ra một trận hủy diệt quy mô lục địa khiến cho mọi cư dân đều bị c·hết đi. Những kẻ may mắn còn được cái xác tương đối nguyên vẹn sẽ bị biến thành những thây ma cát mà các du hành giả giờ sẽ phải chiến đấu khi càn quét phó bản.
Trận hủy diệt được gây ra bởi vô vàn những luồng sáng bất thường chiếu tới từ ánh mặt trời màu cam đậm trông như càng lúc càng hạ xuống gần hơn với thế gian. Luồng sáng chiếu tới đâu thì nơi đó liền biến thành cát trong chốc lát, thậm chí không có sự bốc hơi xảy ra cho cả những nguồn nước.
Rồi khi tất cả luồng sáng tập trung về ở một chỗ, một sự tồn tại từ đống chói lòa đó bước ra. Sự tồn tại ấy được mô tả là loài sinh vật có hình dạng con người nhưng cao lớn hơn gấp ba lần, có sáu cánh tay và chiếc đuôi dài ngoằn cuộn qua lại như là một loài côn trùng sinh động.
Đặc biệt, đôi mắt của sự tồn tại ấy có tròng màu vàng cam và con ngươi phát sáng màu đỏ thẫm, trông hệt như thứ mà Kull vừa nhìn sượt qua khi thăm dò tảng đá bằng kỹ năng ‘Lĩnh vực’ của mình.
Nhiệm vụ tài liệu vốn đã được hoàn thành bằng cách tìm ra vị trí trọng tâm của hình đa giác khi nối các tảng đá lại bằng những đường thẳng. Ở chỗ đó, người ta đào lên được một hòm kho báu chôn sâu gần mười mét, chứa đựng nhiều món vật phẩm trang bị quý hiếm. Trong số các món đồ có một thứ là Mũi giáo thí thần đang bị ăn mòn dần bởi thứ cát quái dị. Sử dụng Mũi giáo thí thần đâm vào con quái trùm của phó bản là Thầy pháp Garlon sẽ mở trạng thái điên loạn của hắn ta, trực tiếp nâng cấp độ của hắn từ 12 lên đến 15.
Không chỉ dừng lại ở đó, sau khi chiến đấu với Thầy pháp Garlon trong trạng thái điên loạn một thời gian đủ dài, hắn ta sẽ tiến vào trạng thái bán thần. Lúc này, thông tin về cấp độ của hắn ta trở thành một dấu chấm hỏi, nhưng chắc chắn là không thấp khi mà cả những du hành giả mạnh mẽ nhất từng tham gia phó bản cũng bảo rằng chính mình không thể chịu nổi một đòn.
Do vậy, lẽ dĩ nhiên là những du hành giả tham gia làm nhiệm vụ tài liệu sẽ lựa chọn hạ sát Thầy pháp Garlon càng nhanh càng tốt, tránh hắn ta tiến vào trạng thái bán thần. Sau đấy, cũng không ai bàn tán gì thêm về chuyện này nữa, vì dù sao thì nhiệm vụ tài liệu cũng chỉ có thể hoàn thành một lần duy nhất mà thôi.
Nhìn chung, nội dung chính của nhiệm vụ tài liệu không có liên quan gì tới sự tồn tại có sáu cánh tay kia. Nhưng giờ, Kull không khỏi có cảm tưởng rằng mọi người đã bỏ sót gì đấy. Rất có thể, việc đánh bại Thầy pháp Garlon khi hắn ta đã tiến vào trạng thái bán thần mới là kết thúc thật sự cho nhiệm vụ tài liệu.
Đáng tiếc là, Kull không đủ tự tin với lượng kiến thức ít ỏi của bản thân. Cậu trên cái cuộc tranh đua Thần cấp này vẫn được coi là còn non trẻ, không tránh được có những nhận định sai lầm.
Tuy nhiên, Turan không giống. Kull có nhiều lòng tin rằng đội trưởng sẽ cho ra một vài suy luận thú vị từ thứ mình vừa phát hiện. Dĩ nhiên, tiền đề là cậu ta chịu tin lời cậu.
Ý định sử dụng những tiếng gõ hấp dẫn đám Thằn lằn sa mạc sau đó cũng bị Kull bỏ qua mà tranh thủ thời gian quay về chỗ hẹn gặp. Cậu trải nghiệm nỗi sợ kia rồi cũng có chút lo ngại khi thực hiện cái trò gõ ấy, vì biết đâu thứ cậu hấp dẫn đến lại không chỉ là Thằn lằn sa mạc thì sao.
Turan đã ở chờ sẵn cùng Darmil bên dưới một tấm bạt giăng cạnh một bức tường đổ nát, trông thấy Kull quay về thì ra hiệu cho cậu cứ nghỉ ngơi trước, từ từ rồi báo cáo nhiệm vụ. Thế nhưng Kull không chờ được, liền lên tiếng:
– Turan. Mấy tảng đá màu xám đen, cậu nghĩ gì về chúng?
Vội, Kull lại không dám vào thẳng vấn đề, vì quá không thực tế. Thay vào đó, cậu dò hỏi trước xem người đội trưởng của mình có đang trông chờ điều gì không.
Turan đưa tới ánh mắt dò xét, một lúc sau mới nói:
– Cậu đang muốn nhắc tới tin đồn có liên quan tới đám Thằn lằn sa mạc?
Kull như một phản xạ gật đầu, đáp:
– Phải rồi. Là cái tin đồn ấy. Tôi vừa thử…
Được nửa chừng, Kull ngừng lại. Cậu chợt phát hiện trên người Darmil có đầy các vết thường vẫn còn đang hồi phục, không khỏi thắc mắc:
– Darmil? Cậu bị sao thế?
Darmil không có chút vẻ gì là đau đớn hay e ngại, ngược lại còn cười lớn vài tiếng rồi mới trả lời:
– Tôi gặp phải kẻ địch bất ngờ! Con thằn lằn khốn kiếp ấy đột nhiên lao tới khi tôi đang định cho con Thây ma cát nhát chém kết liễu.
– Gì cơ! – Kull thốt – Vậy chẳng phải là…
Turan đưa tay để cậu bình tĩnh, sau đó lên tiếng:
– Mục tiêu của con Thằn lằn sa mạc là con Thây ma cát. Anh chàng đấu sĩ của chúng không chấp nhận được việc con mồi của mình b·ị c·ướp mất, quay ra đánh nhau với con quái.
– Thật luôn!?
Kull kêu lên, trố mắt kinh ngạc, hết nhìn Turan tới nhìn Darmil. Người sau gật gù vẻ hài lòng lắm, bảo:
– Con quái cũng khó chơi thật, tiếc là bị tôi chém thành tám mảnh rồi.
– Ừm…
Kull không biết nói thế nào. Cậu vốn không nghĩ rằng Darmil có thể một mình đánh nổi con Thằn lằn sa mạc. Cậu ta hẳn đã phải dùng tới kỹ năng chủ đạo, hoặc là có sự hỗ trợ kịp thời của đội trưởng.
Như thấy được những nghi hoặc của Kull, Turan cất tiếng:
– Tôi đúng là có giúp, nhưng là ở cuối trận đánh rồi. Hầu hết đều là công sức của Darmil. Tuy nhiên, – Turan gằn giọng – tôi phải nhấn mạnh là không khuyến khích hành động như thế. Ít nhất, cậu cần phải báo tôi một tiếng. Điều đó không quá tốn thời gian, đúng không?
Darmil cười hề hề, đưa tay gãi gãi đầu mình. Kull thấy vậy cũng chẳng biết nên đồng tình với đội trưởng hay không, nhất là ở chỗ trong tình huống cấp bách ấy mà cậu ta vẫn yêu cầu thành viên tổ đội báo tin trước.