Chương 404: Thanh đại kiếm
Trời tờ mờ sáng. Không khí xung quanh dần ấm lên, nhưng vẫn còn tương đối lạnh, đặc biệt là rất khô khan.
Kull ngáp một hơi dài, đứng dậy vươn vai. Thời gian nghỉ ngơi đêm qua của cậu không thể tính là dài, nhưng từ khi đạt được Thần cấp 8 thì việc thiếu ngủ đã không còn ảnh hưởng nhiều nữa. Hơn cả, bản thân cậu cũng coi như đã quen với những giấc ngủ chóng vánh, nên có thể nói rằng cậu đang trong trạng thái rất tốt để bắt đầu ngày mới.
Darmil hiện vẫn còn chưa có tỉnh lại, nhưng từng tiếng ngáy đều đều phát ra cho thấy rằng cậu ta đã hồi phục gần như hoàn toàn rồi, chỉ chờ được đánh thức mà thôi. Cách đây không lâu, Turan cũng đã lên tiếng bảo Kull chuẩn bị, dĩ nhiên bao gồm cả việc đánh thức Darmil. Cuộc càn quét phó bản ‘Tàn tích Gufara’ của tổ đội không nghi ngờ gì sẽ tiến hành vào hôm nay.
– Này.
Kull gọi đổng một tiếng. Darmil không hề có phản ứng. Mỉm cười thích thú, cậu chồm người tới, vung tay lên rồi nện xuống, tát một cú hết lực vào gương mặt ngớ ngẩn của đồng đội mình.
Cú tát đập mạnh vào bên má đối phương, đánh vẹo hẳn đầu sang một bên. Ấy vậy mà Darmil không có lập tức tỉnh dậy, kêu ú ớ mấy tiếng rồi mới khó khăn nhấc mí mắt của mình lên, soi lấy xung quanh.
– A…
Darmil rít lên một hơi, lại không đưa tay sờ chỗ má phồng đỏ lên của mình mà thay vào đó ôm lấy đầu. Cậu ta nghiến răng kèn kẹt, gương mặt thì nhăn nhó, mất một lúc mới thốt lên thành lời:
– Ch-chuyện gì đã xảy ra?
Kull tất nhiên sẽ không nhắc đến hành động xấu xa của mình, bảo:
– Dậy đi. Chúng ta sắp phải vào phó bản ‘Tàn tích Gufara’ rồi.
Darmil ồ một tiếng, gương mặt thành thảng thốt, nói:
– Tôi… không có làm trễ nãi cái gì chứ?
– Không.
Kull đáp ngay. Những vấn đề thế này, cậu tốt nhất cứ tung hỏa mù cho Darmil là được, còn lại cứ để Turan quyết định. Dù sao thì đội trưởng cũng không có dặn cậu phải giải thích cho Darmil.
– Chuẩn bị nhanh đi. – Kull nói tiếp – Có lẽ nửa giờ nữa chúng ta sẽ bắt đầu. Turan sẽ sớm quay lại thôi.
Darmil còn có điều thắc mắc, nhưng nghe sắp phải vào phó bản thì thôi, quyết định không hỏi nhiều sẽ mất thời gian. Cậu ta cơ bản cũng không quan tâm lắm về những chuyện đã xảy ra, chỉ tổ đau đầu, giờ toàn bộ hứng thú đều đổ đồn hết về phó bản.
Sự chuẩn bị của Kull đã hoàn thành từ sớm, hay nói đúng hơn thì cậu lúc nào cũng trong trạng thái sẵn sàng, nhiều lắm là bổ sung một vài món đồ tùy tình huống. Ngược lại, Darmil gặp một số vấn đề, loay hoay mãi mới được coi là tạm ổn. Không phải cậu ta cẩu thả hay gì, mà chủ yếu là do những trang bị trước đó đều đã bị hỏng ở một mức độ nhất định, lại trong thời gian ngắn khó mà tìm được vật thay thế tương đương.
Đây cũng không thể trách Darmil. Những món trang bị bị hỏng đều là những món có phẩm chất và cấp độ cao, không có cách giữ cho mình một bộ thứ hai, phần vì giá cả đắt đỏ, phần khác là không dễ tìm, cũng chẳng mấy ai muốn bán. Lại nói, hầu hết chúng đều là do Turan cung cấp, chỉ có nước lên tiếng nhờ cậu ta thì may ra.
Lát sau, Turan quay trở lại, trên gương mặt hiện lên vẻ suy tư, khóe miệng lại là cong lên, chừng như vừa phát hiện ra điều gì đó thú vị.
– Hai người đã chuẩn bị xong rồi? – Turan hỏi.
– Tương đối. – Kull cười đáp.
– Tôi… không ổn lắm.
Darmil thành thật trả lời. Bộ giáp của cậu ta đang mang lấy nhiều vết cắt ở một bên vai, gần như là hỏng mất. Darmil vẫn còn có bộ giáp khác, nhưng nếu xét về khả năng chống chịu thì không sánh được với bộ này, tạo nên tình huống rất khó lựa chọn.
Hai tay Darmil cầm lấy cặp chùy của mình, bằng cách nào đó một chiếc lại bị uốn cong, dù chẳng bao nhiêu vẫn là không lý tưởng để dùng trong chiến đấu. Nếu không tìm được chiếc chùy nào thay thế, cậu ta tốt hơn hết nên dùng v·ũ k·hí khác.
– Thử cái này xem.
Turan nói rồi lấy ra một thanh kiếm to tổ bố đặt trên đất, cắm xuống hẳn một đoạn sâu mấy tấc. Thanh kiếm dài gần bằng chiều cao của một người trưởng thành với bản kiếm dày và rộng, lại thiếu đi sự sắc bén, trông không giống dành để sử dụng trong chiến đấu mà chỉ là loại vật phẩm mang tính biểu tượng.
Darmil thấy thanh kiếm thì cặp mắt lập tức sáng lên. Cậu ta không nhịn nổi nhào ngay tới, gần như là ném cặp chùy của mình sang bên, bắt đầu thử nâng thanh kiếm.
Thanh kiếm nặng vô cùng, Kull có thể chắc chắn về điều đó qua cái bộ dáng khó khăn của người đồng đội mình khi đang cố giữ thăng bằng với thanh kiếm trên tay. Cậu ta vẫn còn chưa có giơ thanh kiếm lên được, trông như thể chỉ đang lôi đi mà thôi.
– Thử truyền nguyên khí vào đi. Đừng chỉ dùng sức.
Turan lên tiếng. Giờ Kull mới sực nhớ rằng vừa nãy đội trưởng của cậu rõ ràng là đã không gặp mấy khó khăn trong việc nâng kiếm, tất nhiên là có mánh khóe nào đó.
Darmil không chắc là có hiểu ý Turan hay không, nhưng cậu ta liền gật đầu, không thắc mắc gì cứ thế nhấc thanh kiếm đặt lên vai một cách nhẹ nhàng. Chú ý đến, Kull thấy được trên mặt kiếm hiện lên những đường vân sáng lấp lóe màu đỏ thẫm, gây ra áp lực nặng nề lên người nhìn.
Kull nhướn mày. Cậu không cho là chuyện nắm giữ cách truyền nguyên khí vào kiếm để sử dụng lại đơn giản như thế. Giờ, cậu thật muốn đến thử một lần cho biết.
Darmil cất tiếng cười vang, chừng như rất hài lòng với món v·ũ k·hí mới của mình. Cậu ta sau đó sải bước tìm một chỗ tương đối trống trải rồi bắt đầu huơ kiếm xung quanh.
Động tác của Darmil trông nặng nề và chẳng có yếu tố kỹ thuật nào được thể hiện ra. Vậy nhưng, Kull có thể cảm nhận rằng bản thân nếu trúng phải một đòn sẽ lập tức c·hết luôn. Đó là không chỉ là do sức mạnh của Darmil, mà bản thân thanh kiếm đã mang theo uy lực to lớn như thế rồi.
– Thứ này… không dễ tìm nhỉ?
Kull dò hỏi. Cậu thật lòng là có chút ghen tỵ đối với Darmil, luôn được đội trưởng dành cho những món trang bị tốt nhất.
– Đồ mượn thôi. – Turan hời hợt đáp – Càn quét phó bản xong chúng ta sẽ phải trả lại.
Kull nhếch mép, hơi suy nghĩ, bảo:
– Nhưng trông cậu ta không giống muốn trả lại đâu.
Turan cười khẩy một tiếng, nói:
– Thế thì để cậu ta tự mình giành lấy nó.
Nghe vậy, vẻ mặt của Kull trở nên cứng đờ. Cậu không ngờ rằng Turan lại thật sự đang có ý định chiếm lấy thanh kiếm kia. Món trang bị quý giá như thế, kiểu gì cũng sẽ dấy lên một trận chiến khốc liệt.
Vấn đề là, có vẻ như thanh kiếm vốn đã có chủ nhân, hoặc ít nhất nó thuộc về một thế lực nào đấy. Kull còn thiếu khá nhiều thông tin về quân đoàn Cáo hai đuôi nên cậu cũng không dám chắc chủ sở hữu của thành kiếm có phải là quân đoàn này hay không. Đơn giản thì, một kẻ không có đủ sức mạnh, giữ trong tay món đồ quý giá, sớm hay muộn cũng bị t·rấn l·ột mà thôi.
Darmil vung thanh kiếm thêm mấy lần nữa, làm quen với sức nặng ở đôi bàn tay mình xong thì đặt lại thanh kiếm lên vai, sải bước trở về chỗ hai người đồng đội đang đứng, vẻ sảng khoái bảo:
– Tuyệt quá, Turan! Tôi lấy nó nhé!
Turan cầm cặp chùy mà Darmil đã ném đi trước đó đưa tới, nói:
– Giữ lấy. Chán dùng chùy rồi à?
– Ha! Tôi dùng tất.
Darmil cười đáp, quơ cánh tay còn lại chộp lấy cặp chùy, thuận tay vung vẩy mấy cái rồi mới cất vào túi trữ vật.
– Sau cuộc càn quét, tôi sẽ chuẩn bị thêm cho cậu vài món v·ũ k·hí. – Turan cất tiếng – Nên là có thời gian thì lên danh sách cho tôi những món cậu muốn. Chúng sẽ không so được với thanh kiếm này, nhưng sẽ giúp cậu không gặp phải tình trạng thảm hại như vừa nãy nữa.
Darmil nghe vậy thì lộ vẻ ái ngại, cười hề hề chữa thẹn. Cậu ta cũng là cảm nhận được sự phụ thuộc của mình, nhưng đồng thời chấp nhận với điều đó.
Sự thoải mái này của Darmil làm Kull càng thêm ghen tỵ. Cậu thật muốn vứt bỏ hết mọi lo toan của bản thân mà cứ tập trung vào những điều mình thích.
Tuy nhiên, Kull biết là cậu không thể làm vậy được. Cậu không rõ Darmil có cho mình những ước vọng nào hay không, nhưng cậu thì có, và chắc chắn một điều rằng chỉ cần cậu hơi thả lỏng một chút thôi, mọi thứ sẽ đổ bể hết ngay.
Không có tốt nhất, chỉ có làm tốt hơn. Và vì thế, Kull phải không ngừng vươn tới.
– Phải rồi. Kull.
Turan đột nhiên lên tiếng. Kull quay sang, liền hỏi:
– Sao, đội trưởng?
– Tôi biết là cậu muốn tự mình chọn mua cho bản thân. Nhưng nếu có món đồ giá trị nào mà không đủ tiền chi trả thì hãy nói. Đó không chỉ là vấn đề về tiền bạc, tôi nghĩ cậu hiểu ý ở đây là gì.
Kull ngơ người ra một lúc. Đây hẳn là đội trưởng đang ám chỉ cậu nếu thấy có du hành giả hay tổ chức nào sở hữu món đồ mình mong muốn thì hãy báo để cậu ta lên kế hoạch giành lấy, giống hệt như lời vừa rồi về thanh kiếm đang ở trên tay Darmil vậy.
Thật sự, Kull đã từng nghĩ đến chuyện trộm c·ướp, nhưng lại rất nhanh mất đi sự hứng thú. Những thứ cậu có thể c·ướp được thì không mấy giá trị, còn những thứ có giá trị thì cậu lại không đủ sức để c·ướp. Lại nói, còn có hàng đống sự phiền phức kéo theo bởi hành động xấu xa ấy, không thể không cân nhắc.
Turan có lẽ không phải đang nói về chuyện trộm c·ướp, mà là đường đường chính chính giành lấy. Chỉ là, cái phương thức dẫn đến sự đường đường chính chính ấy không hề tầm thường. Chẳng hạn như làm dấy lên một cuộc tranh đấu giữa hai quân đoàn mà cái giá cho sự giúp đỡ của Turan là món vật phẩm vậy. Lại nói, đâu có gì đảm bảo rằng cậu ta sẽ không khiến cả hai quân đoàn ấy hủy hoại luôn, để cho mọi thứ đều thuộc về mình.
Tầm nhìn của đội trưởng thật sự là cao, khắc hẳn Kull. Cậu không dám dây vào những sự tình có ảnh hưởng quá lớn, vì bản thân không đủ năng kiểm soát hay cả trốn chạy. Mọi hành động và quyết định của cậu đều không bao giờ thoát khỏi giới hạn nhận định của chính mình. Nói cách khác, cậu thiếu đi sức mạnh và quyền lực, càng thiếu đi các mối quan hệ cần thiết. Nói sâu xa, thì là cậu sợ.
Điều mong muốn của Kull, đối với chính cậu thì to lớn, nhưng trong mắt người đội trưởng tên Turan kia chừng như lại chỉ là một cuộc vui của đám trẻ con. Mà thành thật thì, Kull cũng không mong rằng bản thân thoát khỏi cái cuộc vui nhỏ ấy. Cậu cơ bản là không dám.
Thế nhưng, Turan đã mở lời. Đây giống như là đưa ra cho Kull sự lựa chọn về những điều xảy ra ở tương lai. Tùy thuộc rằng cậu quyết định mạnh dạn tiến lên tầng cao hơn hay trung thành với những bước đi an toàn, đội trưởng sẽ đề ra kế hoạch phù hợp, cũng là xác định vị trí, vai trò của cậu.
Kull nghĩ ngợi một hồi, vẫn là không tìm được câu trả lời vừa ý. Sự tình này đối với cậu có chút sớm, cậu cần thêm thời gian.