Chương 402: Nhìn nhận
Kull ăn mặc kín mít ngồi trên một tảng đá lớn, để hai tay chống ở phía sau, thả lỏng người, ngáp một hơi dài. Một mình ở giữa một vùng sa mạc rộng lớn nhìn không thấy điểm cuối mang lại cho cậu sự chán chường nhiều hơn là lo sợ, kể cả khi nơi đây tồn tại hàng đống những con quái khó nhằn, dễ dàng g·iết chất bất kì du hành giả kinh nghiệm nào.
Chỉ là, có hơi nóng. Và Kull đã uống tới bình trà đá thứ sáu rồi mà vẫn chưa thấy bóng dáng Turan đâu cả. Cậu tự nhiên có thể đợi thêm, cũng chẳng dám trách móc gì đội trưởng của mình, nhưng lòng lại không tránh khỏi bồn chồn.
Suốt đoạn đường từ chỗ đóng quân của đám người thuộc quân đoàn Cáo hai đuôi đang chuẩn bị cho cuộc săn g·iết quái thống lĩnh đến đây, Kull đã đi qua tận năm đám quái lớn nhỏ. Nhờ có khả năng ẩn nấp và giảm đi sự tồn tại của bản thân thông qua kỹ năng ‘Lĩnh vực’ cậu đã không bị chúng phát hiện. Tuy nhiên, toàn bộ quá trình đều chứa đầy những nguy hiểm, chỉ cần cậu sơ sẩy để lộ cho bọn quái dù chỉ một chút thôi, đó rất có thể sẽ là cái kết thê thảm dành cho cậu.
Mỗi con quái nơi đây đều có cấp độ không thấp hơn 8, mà số lượng quái có cấp độ lớn hơn 8 lại chiếm phần lớn. Kull cũng chỉ là một du hành giả Thần cấp 8 thôi, cậu giỏi tránh né và có ưu thế về tốc độ, nhưng một đòn của con quái bất kì đánh trúng là đã có thể lập tức kết liễu cái mạng quèn này.
Đặc biệt là đám Bọ cạp sa mạc. Khả năng ẩn mình của chúng cộng với sức t·ấn c·ông cực kì lớn gây phiền phức cho Kull rất nhiều, bắt cậu phải dò xét cẩn thận trên mỗi bước đi. Ngay cả bây giờ, cậu vẫn còn chưa thể vứt bỏ hoàn toàn được cái sự ám ảnh rằng có một con Bọ cạp sa mạc nào đó đang ngó chừng mình hơi mất cảnh giác sẽ liền đâm cái đuôi nhọn hoắt của nó tới.
Rất may, Kull không phải chờ thêm quá lâu. Chỉ chừng năm phút sau đó, cậu đã trông thấy được từ xa khói bụi bốc lên cùng với một chiếc xe quen thuộc chạy thẳng đến.
– Lên xe.
Turan hời hợt bảo. Kull cảm nhận được từ cậu ta sự khó chịu nên cũng không dám nhiều lời cái gì, liền làm theo. Vào trong xe, cậu mới phát hiện ra Darmil đang nằm dài ở ghế sau, còn được cố định lại bởi mấy sợi dây ràng quanh người.
Gương mặt của người đồng đội trông rất yên bình, chừng đang có một giấc ngủ sâu và thoải mái, thế nhưng nhìn vào bộ dáng rách rưới với đầy những v·ết t·hương chỉ mới vừa hồi phục không lâu thì Kull biết ngay rằng cậu ta đã trải qua một hồi sống mái vô cùng đáng sợ. Giờ, cậu thật tò mò rằng chuyện gì đã xảy trong lúc mình vắng mặt. Đó có lẽ cũng là lý do cho sự khó chịu thể hiện ở người đội trưởng của cậu.
Kull ngồi ở bên ghế phụ lái, chờ chiếc xe lăn bánh được chừng gần phút, xác định rằng Turan không có đang tập trung vào chuyện gì thì mới lên tiếng:
– Darmil cậu ta… đã gặp phải một đối thủ khó chơi à?
Turan nhếch miệng cười, chốc thì bật cười thành tiếng. Biểu hiện của cậu ta làm Kull không khỏi nhăn mày thắc mắc, lại kiểm tra xem bản thân mình có nói nhầm điều gì hay không.
– Là tại tôi.
Turan đáp, ngừng chừng vài giây như đang lựa lời, tiếp tục:
– Ý tôi là, tôi vốn không nên bỏ mặc cậu ta cho một mình cậu.
Kull không hiểu lắm lời người đội trưởng của mình, nhưng có một điều cậu cảm giác được tương đối rõ ràng là bản thân đang b·ị đ·ánh giá là vô dụng. Quả đúng là Kull đã không làm tốt công việc được giao trước khi đến thành Carne, và sự thật đó làm cậu càng thêm bất mãn, với chính mình.
Turan liếc mắt nhìn sang Kull một chút, cũng không có để ý nhiều hay giải thích gì thêm về lời vừa rồi, bảo:
– Darmil sẽ càng ngày càng trở nên nguy hiểm hơn, kể cả với đồng đội của cậu ta. Cậu có cảm tưởng gì?
– Cảm tưởng? – Kull thốt, cười đáp – Tôi có nên nói là tôi không muốn ở cùng với cậu ta không?
Vừa dứt lời, lại nhìn thấy vẻ mặt suy tính rất nghiêm túc của Turan, Kull liền biết cậu nói bậy, vội chữa:
– Tôi đùa đấy. Tôi không ngại sự mạnh lên của đồng đội mình đâu. Tôi chỉ cần trở nên mạnh mẽ hơn nữa là được, phải không? Lại nói, đó cũng là động lực để tôi phát triển bản thân mà.
– Chuyện không đơn giản như vậy. – Turan gằn giọng – Nhưng tôi nghĩ là mình hiểu điều cậu muốn truyền đạt. Đừng lo lắng, tôi có kế hoạch dành riêng cho cả hai người, chỉ là, giờ cần có chút sự thay đổi.
Nói rồi, Turan không thèm chú ý đến Kull nữa, chìm vào trong thế giới suy nghĩ của riêng mình. Kull thấy vậy cũng không dám làm phiền, quay đi, bắt đầu đưa mắt quan sát cảnh vật xung quanh.
Kull bước lên cuộc tranh đua Thần cấp của các du hành giả chưa được bao lâu, nhưng cậu có đầy đủ kiến thức để hiểu được rằng tổ đội cậu đang thuộc về có tiềm năng vô cùng lớn và sở hữu thế lực hậu thuẫn hùng mạnh, sớm muộn gì cũng sẽ giành cho mình một vị trí ở tầng lớp cao nhất giữa các du hành giả. Vì vậy, áp lực lên Kull là rất nặng nề.
Nhưng đồng thời Kull cũng biết, đây chính cơ hội cực kì quý giá mà bất kì ai cũng đều mơ ước có được, kể cả những du hành giả đã đứng sẵn ở trên cao. Đại Thánh Thế giáng lâm, sinh linh có thể tái sinh, chuyện g·iết chóc một mầm mống tai họa trở thành trò cười và chỉ còn được dùng như là một lời cảnh báo hoặc dọa dẫm hời hợt. Những kẻ có tiềm năng lớn mạnh theo đó được săn đón không ngừng nghỉ, để cho các thế lực phải tranh đoạt với nhau bất chấp rằng có thể gây thù với cả một đất nước.
Đó cũng là nguyên nhân chính dẫn đến việc Nihr bị xem thường, đến còn tệ hơn cả đám nô lệ. Bởi vì nô lệ ít nhất còn có được cho mình cơ hội nâng cao Thần cấp, còn Nihr thì đã được xác định là sẽ chẳng bao giờ có thể mạnh lên.
Kull đã từng là Nihr. Cậu trước đó đã sống một cuộc sống thấp kém, cũng như kiến thức còn nông cạn nên lẽ dĩ nhiên không hiểu được, cũng chẳng thèm thắc mắc nhiều vì sao mình phải chịu cảnh đọa đày như vậy. Mọi người sinh ra đều khác nhau, chỉ đơn giản thế thôi.
Tuy nhiên, giờ Kull đã có được cơ hội vực dậy bản thân. Cậu có thể bằng vào chính mình mà lớn mạnh, tự tay giành lấy những gì mình đã đánh mất, và cả những gì mong muốn, thèm khát. Cậu chắc chắn sẽ không bỏ lỡ, bất chấp mọi thứ.
Với suy nghĩ ấy, Kull gần như là tôn thờ Turan. Cậu ta là người đã mang đến hi vọng thật sự cho cậu khi cậu đang sống vật vờ với ảo tưởng vô căn cứ và chắc chắn sẽ chẳng thể nào có thể xảy ra nếu cậu ta không xuất hiện. Đó quả là thảm hại, đến mức Kull cảm thấy nhục nhã và xấu hổ mỗi khi nghĩ về.
Vì vậy, Kull cần phải cố gắng, hơn nữa, thật nhiều. Sự cố gắng của cậu không chỉ để đáp ứng được yêu cầu của Turan, mà còn để cậu ta không phải cảm thấy thất vọng về lựa chọn của mình. Cậu nhất định sẽ chứng minh được rằng bản thân mình là có giá trị, và là không thể thay thế được.
Thế nhưng, đôi khi, Kull có thắc mắc rằng liệu cậu có đang làm quá mọi chuyện lên, nhất là lúc trông thấy và cảm nhận được sự đáng sợ mà Darmil bộc lộ qua sức mạnh không tưởng của cậu ta. So với biểu hiện ấy, ưu thế về tốc độ, khả năng về tình báo hay bất kì thứ gì khác mà Kull lấy làm tự hào đều không thể sánh bằng. Dùng đó làm mức chuẩn, cậu không nghi ngờ gì chỉ là một đối tượng tạm thời mà Turan chọn lấy trong lúc vội vàng, còn như thể rằng việc giá·m s·át Darmil mà đội trưởng giao cho cậu mới là công việc chính, quan trọng hơn cả.
“Nếu có một ngày nào đấy mình bị buộc phải rời đi…”
Kull nghĩ thầm, khóe miệng cong lên. Cậu chưa bao giờ tin rằng mình sẵn sàng cho chuyện đó, nhưng hẳn cũng không phải là điều gì quá tồi tệ. Ít nhất thì, một tên du hành giả Thần cấp 8 như cậu đã được coi như là có đủ vốn để tự mình du hành rồi. Thoát khỏi cái áp lực ở tổ đội này, những tổ đội khác hẳn là sẽ vui vẻ chấp nhận cậu gia nhập.
– Trong hôm nay, chúng ta có lẽ sẽ không tiến hành càn quét phó bản ‘Tàn tích Gufara’ được.
Turan đột nhiên lên tiếng. Kull quay sang, hơi suy nghĩ, nhưng không có đáp lời, chờ đợi đội trưởng của mình tiếp tục.
– Dù vậy, chúng ta vẫn cần đi một chuyến thăm dò phó bản. Vấn đề là Darmil sẽ cần người… ừm, chăm sóc. Cậu lựa chọn thế nào?
Kull ngẩn người ra một lúc, thắc mắc:
– Ồ. Tôi có thể lựa chọn sao? Mà chúng ta có những lựa chọn nào ở đây vậy?
Turan nhăn mày vẻ khó chịu, bảo:
– Ở lại coi chừng Darmil hoặc vào phó bản thăm dò. Khả năng của cậu thích hợp cho việc thám thính nội dung phó bản nên tôi khuyến khích lựa chọn này. Còn Darmil… chỉ là để đề phòng bất trắc mà thôi.
– Thôi nào. – Kull thốt – Tôi không giỏi đưa ra lựa chọn đâu. Nếu cậu đã thấy việc thăm dò phó bản phù hợp hơn thì cứ như thế đi.
Nghe vậy, mặt Turan sầm xuống. Rồi cậu ta gằn giọng:
– Tôi là đang đưa ra gợi ý dựa trên những gì tôi đánh giá được về cậu. Nếu cậu cảm thấy có vấn đề, như rằng chính mình giá·m s·át Darmil tốt hơn vì đã có kinh nghiệm chẳng hạn, tôi rất sẵn lòng bàn bạc thêm về chuyện này. Chúng ta là một đội, và cậu cần phải thể hiện nhận định của bản thân, không phải hời hợt như đây. Kể cả Darmil còn dám lên tiếng yêu cầu giúp đỡ cô gái phiền phức kia, cậu lại không hiểu ư?
– Ừm… Tôi không…
Kull ngập ngừng, bối rối, không biết nên đáp thế nào. Cậu có thể hiểu được ý của Turan, nhưng thật sự thì cậu không nghĩ nhiều đến vậy. Có một người đội trưởng giỏi giang và đáng tin cậy như cậu ta, cậu không dám nghi ngờ hay lo lắng cái gì, cứ nghe theo thì mọi việc cũng tự nhiên thành tốt đẹp.
Tuy nhiên, giờ cẩn thận nghĩ lại, có vẻ như Kull đã phụ thuộc vào Turan quá nhiều. Sự phụ thuộc đó không nằm ở những chuyện cậu có thể quyết định được mà không cần có sự đồng ý của đội trưởng, mà là việc cậu chấp nhận mọi yêu cầu bất chấp ý nghĩa đằng sau nó hay là bản chất của vấn đề. Dĩ nhiên, nếu một thứ nằm ngoài khả năng của Kull, cậu sẽ không ngại nâng lên thắc mắc, nhưng đó không cần phải bàn ở đây.
– Tôi hiểu rồi, Turan. – Kull cất tiếng – Sắp xếp như vậy, tôi đồng tình với cậu.
– Cậu có biết rằng việc tham gia phó bản một mình nguy hiểm như thế nào? – Turan gặng hỏi – Cậu có cần sự giúp đỡ từ người của quân đoàn Cáo hai đuôi hay không?
– Không cần. – Kull quả quyết – Có họ chỉ làm tôi vướng tay vướng chân mà thôi. Một mình tôi sẽ thoải mái hơn nhiều. Tôi cần nhiều nhất chỉ là thông tin về phòng kín và về những con quái đặc biệt. Còn lại, tôi tin vào sự quan sát và đánh giá của bản thân hơn.
– Tốt. Tôi sẽ chuẩn bị đầy đủ cho cậu. Trước xem những cái này.
Turan hài lòng bảo, sau đó thì ném tới một xấp giấy tờ cho Kull. Chúng không có gì bất ngờ chính là thông tin xoay quanh phó bản ‘Tàn tích Gufara’ bao gồm cả danh sách những lần càn quét trước đây kèm theo báo cáo, còn có cả nội dung nhiệm vụ tài liệu mà quân đoàn Cáo hai đuôi đã hoàn thành.
Kull không khỏi ngạc nhiên. Cậu đã tưởng rằng năng lực thu thập tình báo của bản thân rất tốt rồi, thế mà giờ so ra với Turan lại chẳng đáng là bao. Bất kể cậu ta có được đống giấy tờ này bằng cách nào đi chăng nữa thì một sự thật không thể phủ nhận là trong thời gian ngắn Kull không thể làm được. Đây quả đúng là người đội trưởng tài giỏi mà cậu ngưỡng mộ.