Chương 393: Vòng tay Kathurl
Đoạn đường từ thành Carne đến lối vào phó bản ‘Tàn tích Gufara’ vào buổi sáng tương đối nhàn hạ. Lũ quái chỉ toàn một đám có cấp độ không quá con số 8, thứ mà đối với Darmil hay bất kì ai trong tổ đội Turan giờ đây đều là yếu đuối.
Darmil vô thức cất một tiếng thở dài. Nó thật chán nản. Bản thân vốn muốn đánh một vài trận hết mình với lũ quái để làm vơi đi cơn giận dữ và buồn phiền trong lòng, lại không được đáp ứng.
– Sao lại chẳng có con quái tinh anh nào cả…?
Kull ngồi ở bên cạnh nghe vậy thì giật thót người, vẻ khó mà tin được thốt:
– Cậu đừng bảo với tôi là cậu muốn đánh với quái tinh anh nhé?
– Hả? Có vấn đề gì đâu chứ. Chúng ta là du hành giả mà.
Kull nhíu mày, muốn nói lại thôi, thay vào đó thì chồm người về trước, bảo với Turan:
– Đường còn bao xa nữa?
Turan không vội đáp mà đánh một vòng bánh lái tránh né vài ba con quái đột nhiên xuất hiện giữa đường rồi đánh lái thêm một lần nữa vào trở lại đường đi, cũng mặc kệ bọn quái đuổi theo ngay phía sau.
Là một đám Thỏ hai sừng, nếu xe không cẩn thận để b·ị đ·âm trúng thì không nghi ngờ gì cả bọn sẽ phải đi bộ tiếp đoạn đường còn lại.
– Nhiều nhất nửa giờ nữa sẽ đến điểm đóng quân của quân đoàn Cáo hai đuôi. Sau đó chúng ta cần có người xác minh giấy phép và sắp xếp trình tự tiến vào phó bản. Mặc dù đã hẹn trước nhưng nếu có vấn đề bất ngờ xảy ra, e là phải chấp nhận mất thời gian. Nếu tình huống là thế, chúng ta có thể tranh thủ dạo một vòng quanh đây săn g·iết vài đám quái.
Turan nói rồi nghiêng người, vung tay ném về phía Darmil một vật có màu đồng đất. Nó thuận tay bắt lấy, lại phát hiện vật này đặc biệt nặng, suýt nữa thì vuột tay làm rơi mất.
Darmil hơi nhíu mày, vội quan sát món đồ trong tay. Đó trông như là một thanh kim loại bằng đồng bị uốn cong lại một cách thô bạo tạo thành hình tròn hở ra đoạn nhỏ, bên trên có khắc nhiều hoa văn kì lạ, nhìn vào lại mang cho người ta cảm giác như bị khối lượng của một tảng đá vô hình chợt đè lên mình.
Dù vậy, hơn hết là, Darmil thấy ưa thích món đồ như thế này. Không có lý do nào rõ ràng cả, nó cũng chẳng quan tâm.
– Đây là…? – Darmil hỏi.
– Là một chiếc vòng tay, theo như tên gọi và mô tả của nó. – Turan đáp – Tuy nhiên, tôi đoán là với kích cỡ đó, sử dụng như vòng cổ hoặc bùa hộ mệnh sẽ phù hợp hơn. Tất nhiên là cậu cũng có thể dùng nó như một món v·ũ k·hí nếu muốn. Dù sao thì do chênh lệch cấp độ so với yêu cầu của chiếc vòng, cậu cũng không nhận được đầy đủ hiệu quả nên có của nó.
Darmil nghe vậy, liền ồ một tiếng, mặt cười tươi rói. Nó sau đó không chờ nghe thêm cái gì, lập tức quyết định, thò ngay cánh tay của mình vào trong chiếc vòng, bắt đầu ướm thử.
Bỗng, vô cùng bất ngờ, chiếc vòng dần thu nhỏ lại, đến khi chỉ còn thừa khoảng cách chừng nửa phân so với cánh tay thì ngừng. Darmil rất ngạc nhiên, lắc lắc cổ tay mấy cái, cảm nhận sức nặng lạ thường cùng lực lượng đang tuôn trào vào trong cơ thể mình.
– Thật nặng.
Darmil thốt. Nó đoán là mang theo một khối lượng lớn thế này sẽ ảnh hưởng nhiều đến khả năng hành động của bản thân, nhưng cũng là chấp nhận được, hẳn không đến nỗi nào. Mà, coi đây như một sự luyện tập cũng không tệ.
Quay sang nhìn Turan, Darmil giật mình phát hiện người đội trưởng của nó đã ngừng xe, chồm người ra sau quan sát nó một cách vô cùng chăm chú. Ánh mắt ấy sáng lung linh, lại giống như là đâm sâu vào trong tâm thức của Darmil, khiến nó cả người đờ ra, không còn suy nghĩ được nữa, cứ thế mặc cho đối phương dò xét.
Hồi lâu, Turan vẫn chưa thu về ánh nhìn của mình, cất tiếng hỏi:
– Cảm giác ra sao?
Darmil há miệng định trả lời, lại chẳng biết nên nói như thế nào. Nó hơi suy nghĩ, đầu óc lại chợt biết thành trống rỗng, chẳng thể tập trung được. Khung cảnh trước mặt nó nhòe hết đi. Mọi thứ, dần trở nên mơ hồ.
Darmil lắc mạnh đầu theo bản năng, cố đánh thức chính mình khỏi trạng thái kì lạ này. Tuy nhiên, đầu nó thay vì lắc qua lại thì ngả hẳn sang một bên như bị gãy cổ, sau đó thì cả người lăn một vòng tuột khỏi ghế luôn.
Cất lên một tiếng rít đầy khó chịu, Darmil vung cánh tay định với lên bám lấy một điểm tựa, lại chẳng bám được cái gì. Mọi thứ xung quanh trở nên trống trải, như thể nó đã lạc vào trong một vùng không gian xa lạ nào đấy.
Hai bên má Darmil đau nhói lên, sau đó là âm thanh như kim loại va vào nhau một cách mạnh mẽ vang lên ở sát bên tai. Mũi nó cay xè, hai mắt thì mở trừng, chừng muốn lòi cả ra ngoài.
Về cơ bản thì, Darmil không kiểm soát được hành động của bản thân. Hiện giờ nó còn chẳng biết những gì mình cảm nhận được là thật hay giả, cứ quờ quạng, chới với trong hoảng loạn.
Không rõ là bao lâu trôi qua, Darmil chợt nghe văng vẳng tiếng của người đồng đội:
– Còn tiếp tục không?
Ngay sau đó là tiếng của đội trưởng:
– Thử lại đi. Đáng lý cậu ta đã phải tỉnh rồi mới đúng.
Tiếng cười càn rỡ vang lên, kèm theo đấy là hai bên má của Darmil lại nhói đau.
– A!
Darmil kêu lên. Cơn đau này quá thực, và càng lúc càng tồi tệ hơn.
– Dừng lại.
Turan lên tiếng, đưa tay chặn lấy một vật thể vừa lao tới sát bên mặt Darmil. Nó liếc mắt nhìn sang thì thấy rằng đó là cánh tay của Kull. Chính cậu ta từ nãy đến giờ đã không ngừng vả mặt nó.
– Uầy. Tiếc thế.
Kull thốt, quay đi, trở lại chỗ ngồi của mình với vẻ chán nản.
– A… Tôi…
Darmil lẩm bẩm, lấy tay xoa hai bên má. Đầu nó đau, má nó đau, cả người nó đều đau nhức khắp. Dù vậy, nó đoán là nên mừng vì bản thân vẫn còn sống.
– Chuyện gì vừa xảy ra?
– Chiếc vòng tay cậu đang đeo có hiệu quả bất lợi là làm giảm các thuộc tính như nhanh nhẹn, khéo léo, minh mẫn và trí tuệ. – Turan đáp – Tôi không ngờ là cậu lại vội mang chiếc vòng lên như vậy, không ngăn cản kịp. Mà… thực ra thì tôi cũng muốn xem xem trạng thái của một người có âm thuộc tính là như thế nào.
Darmil nhướn mày, gắng chịu đau, bò lại lên trên ghế, thả lỏng người. Khi đã cảm thấy thoải mái hơn phần nào, nó mới hỏi:
– Thế thì, chiếc vòng tay này có sử dụng được không?
Thành thật mà nói thì Darmil không muốn bỏ qua chiếc vòng tay. Sức nặng vừa đúng này, cảm giác áp lực mà chiếc vòng tay gây ra này, đều thật phù hợp với nó.
– Không thành vấn đề. – Turan cười nói – Tôi đã giúp bù đắp cho cậu những thuộc tính bị thiếu hụt bằng các món trang bị khác. Xem thử đi.
Dứt lời, Turan lần lượt chỉ ra mấy món đồ mà không biết từ lúc nào Darmil đã mang trên người. Có bốn món cả thảy, bổ sung đầy đủ bốn loại thuộc tính mà chiếc vòng tay làm suy giảm.
Đầu tiên là một cái khuyên tai bằng vàng có hình dáng dễ dàng nhầm lẫn là một chiến nhẫn. Theo lời Turan thì đây là một món trang sức giúp tăng thuộc tính minh mẫn đến 10 bậc, có phẩm chất là ‘Anh hùng’ và cấp độ là 15. Khuyên tai này vốn dĩ có một cặp, nhưng đã bị thất lạc mất một chiếc.
Thứ hai là một tấm bùa hộ mệnh bằng gỗ màu vàng đất. Tấm bùa mặc dù trông có vẻ đơn giản, như thể được chẻ ra từ một thân cây rồi trực tiếp lấy dùng, nhưng thực tế lại là một món đồ có phẩm chất ‘Anh hùng’ cấp độ tương ứng là 10. Tấm bùa giúp tăng thuộc tính nhanh nhẹn và khéo léo mỗi loại đến 5 bậc.
Kế đến là một cặp găng tay da hở ngón màu nâu sẫm, có phẩm chất là ‘Tinh anh’ với cấp độ là 15, giúp tăng thuộc tính khéo léo đến 10 bậc cho cả cặp.
Darmil không thích cặp găng tay lắm vì chúng làm cho nó thấy không thoải mái, cầm nắm cũng là không quen. Tuy nhiên, Turan bảo rằng nên dùng thử một thời gian, nếu không quen thì có thể tìm món khác thay thế.
Darmil tự nhiên không dám phàn nàn thêm lời nào. Nó không phải là không biết mấy món trang bị này đây rất khó kiếm, càng có giá tiền không hề rẻ.
Cuối cùng là chiếc bùa hộ mệnh được làm từ một sợi gân dai và chắc xâu qua một cái nhãn cầu với tròng màu xanh ngọc và con người màu xanh lam. Bộ dáng kì dị của chiếc bùa hộ mệnh là vậy, hiệu quả lại là giúp tăng đến 15 bậc thuộc tính trí tuệ.
Đây theo lời Turan là món đồ có giá trị lớn nhất trong bộ bốn món. Không chỉ phẩm chất của chiếc bùa hộ mệnh là ‘Anh hùng’ cấp độ là 15, độ hiếm còn đạt đến ‘Đặc biệt’.
– Đừng để ai khác thấy nó. Và tất nhiên, không được làm mất.
Turan căn dặn.
Darmil thở hắt một hơi. Nó thật sự không ưa nổi chiếc bùa hộ mệnh là con mắt như thế này. Mặt khác, chẳng hiểu sao, Darmil có cảm giác con mắt ấy vẫn còn sống, và đang chằm chằm quan sát lấy mình. Ớn lạnh.
– Được rồi. – Turan lên tiếng – Tiếp tục di chuyển thôi. Đến lúc vào phó bản, tôi sẽ cho cậu cơ hội để thử hết sức mình.
– Được!
Darmil nói lớn, rất nhanh bỏ qua những suy nghĩ vẩn vơ của mình. Nhận được đống đồ, nó biết là Turan đang dành nhiều sự kì vọng cho mình. Nếu hôm nay không thể hiện ra bản thân mạnh mẽ đủ để khiến đội trưởng ấn tượng, có khi cậu ta sẽ chẳng ngần ngại thu hồi luôn đống đồ vừa cho đi. Darmil dĩ nhiên không mong chuyện đó xảy ra, nhất là đối với chiếc vòng tay màu đồng đất này.