Chương 388: Đá sinh mạng của Velduran
Turan ở lại căn phòng thêm một lúc, dò xét xung quanh, xác nhận chính mình không có bỏ lỡ cái gì thì mới leo lên qua đường hầm, lại nép người qua lối đi hẹp, còn cẩn thận kéo kệ sách về chỗ cũ. Xong xuôi, nó từ tốn bước khỏi căn nhà gỗ mà lúc này vẫn chưa hề bớt đi sự u ám và quỷ quái của mình.
Tên Tử thần Sứ đồ đã chờ sẵn bên ngoài. Khi Turan bước lại gần thì hắn ta lên tiếng:
– Giờ thì bàn về chuyện chính được rồi chứ?
Đối phương có vẻ mất kiên nhẫn. Turan chịu phép, bèn đáp:
– Mời.
– Ngươi hẳn đã biết về tòa tháp Ma pháp Tối thượng. Velduran chính là chủ nhân tòa tháp đó. Lần này nơi đó bùng nổ lên tin tức về di sản của hắn có thể giành lấy ở trên đỉnh tòa tháp, chắc chắn không thể thiếu bàn tay thúc đẩy của hắn ta.
Turan hơi ngạc nhiên. Nó không phải là lần đầu tiên nghe tới chuyện này, nhưng chưa từng để ý nhiều đến. Mặc dù trên thực tế có không ít tin đồn xoay quanh việc di sản của đại pháp sư Velduran có thể tìm được ở trên đỉnh tòa tháp, vẫn chẳng có gì đảm bảo điều đó là sự thật.
Hơn cả là, Turan đã được thần Syrathr định rằng sẽ được giao nhiệm vụ đến chỗ tòa tháp khi đủ mạnh mẽ nên chuyện xác minh thực hư về di sản của vị đại pháp sư thật sự là không có ý nghĩa gì. Đối với đó, phần hấp dẫn nhất vẫn là tin tức rằng có tồn tại linh hồn lang thang của đại pháp sư Velduran, còn là cần nó bắt giữ nữa.
Nghĩ ngợi một hồi, Turan cất tiếng:
– Nói cách khác, linh hồn lang thang của đại pháp sư vẫn đang tác động đến thế giới này? Chính ông ta đang thao túng mọi người vì một m·ưu đ·ồ nào đấy?
Tử thần Sứ đồ nâng cánh tay phải lên trước ngực, nhẹ nhàng cử động từng ngón như một thói quen kì lạ, đáp:
– Hắn ta vốn nên đ·ã c·hết, bằng cách nào đó lại trốn được khỏi bàn tay của sứ đồ được giao nhiệm vụ khi ấy mà tồn tại tới tận bây giờ. Nếu như tình thế phát triển hiện tại không phải là giả, vậy thì… hắn ta rất có thể đã sống lại.
– Sống lại?
Turan nhăn mày thắc mắc. Từ khi Đại Thánh Thế giáng lâm tới nay, khái niệm sống lại, cũng chính là tái sinh, đã trở nên quen thuộc. Giờ nghe tên sứ đồ nói một linh hồn lang thang sống lại, nó không khỏi cảm thấy mông lung, khó nắm bắt.
– Phải. Sống lại. – Tử thần Sứ đồ xác nhận – Chỉ có kẻ còn sống khi vốn nên đ·ã c·hết mới khiến một sứ đồ của tử thần ra tay. Linh hồn lang thang, lại là câu chuyện khác.
Turan không hiểu, hỏi:
– Cần phân biệt với linh hồn lang thang? Nhưng không phải chúng ta sẽ bắt linh hồn lang thang ư?
Một tiếng cười vẻ giễu cợt vang lên. Rồi tên sứ đồ bảo:
– Đúng vậy. Chúng ta sẽ bắt đi linh hồn lang thang. Thứ còn sót lại, ai mà quan tâm chứ.
Turan hơi suy nghĩ, đoán là mình hiểu được một phần nào ý của đối phương. Tuy nhiên, nó còn chưa hình dung được chuyện này cụ thể sẽ diễn ra như thế nào.
– Thế, chúng ta làm sao bắt được linh hồn lang thang đó?
Tên sứ đồ im lặng hồi lâu, chừng như đang suy tính, cất tiếng:
– Vấn đề đầu tiên là tìm ra hắn ta. Ta có thể cảm nhận được sự tồn tại của hắn nằm ở lục địa phía Tây, cách tòa tháp rất xa về phía đông. Đáng tiếc là ta không nắm bắt được chính xác vị trí của hắn, trừ phi đến được gần hơn. Vậy nên ngươi cần phải giúp ta tìm thấy hắn, hoặc ít nhất khoanh vùng càng nhỏ càng tốt khu vực mà hắn ta đang ẩn náu.
Turan không hiểu. Nó chỉ là một du hành giả cỏn con, khả năng tất nhiên là thua kém tên Tử thần Sứ đồ này rất nhiều, ở mọi mặt. Trừ phi hắn ta gặp phải hạn chế nào đó, không thể tự tiện hành động. Mà nếu nói về hạn chế có thể áp dụng lên một tồn tại mạnh mẽ thế này, Turan chỉ nghĩ đến được các Chính thần mà thôi.
– Việc này… có được các Chính thần cho phép?
Turan dò hỏi. Nó rõ ràng rằng thần Syrathr cùng không ít thế lực với một hoặc thậm chí một vài Chính thần làm hậu thuẫn đang hướng về tòa tháp Ma pháp Tối thượng, gần như chắc chắn sẽ xảy ra tranh đấu. Nếu vậy, không có gì bất ngờ khi họ sẽ phản đối điều mà nó và Tử thần Sứ đồ định làm. Ít nhất, họ sẽ không chấp nhận bản thân thiếu đi phần lợi trong chuyện này.
– Không. Dĩ nhiên. – tên sứ đồ đáp – Về cơ bản, chúng ta không thể tin tưởng bọn chúng, nên tốt nhất là đừng để bị phát hiện. Ta thì có thể tìm cơ hội khác, nhưng ngươi chắc chắn sẽ sống không yên đâu.
Turan hít sâu một hơi. Quyết định không báo cho thần Fyratr về Tử thần Sứ đồ có lẽ là đúng đắn.
“Tại sao mình lại phải mạo hiểm như vậy?”
Trong đầu Turan dấy lên một câu hỏi. Nó không biết lý do là gì, nhưng lại chắc chắn rằng bản thân cần phải thực hiện. Đây giống như là mục đích sống của cuộc đời nó vậy.
– Phần đầu của nhiệm vụ sẽ phụ thuộc hoàn toàn vào ngươi. Trong lúc ngươi tìm kiếm, ta sẽ khiến bọn chúng phân tâm. Khi nào tìm thấy được đối tượng thì báo với ta một tiếng, tự ta có cách xác nhận.
Tử thần Sứ đồ nói rồi đưa ra một hòn đá màu xám đen có hình dạng bầu dục dẹt. Cầm lấy viên đá, Turan chú ý thấy bên trên có mấy đường vân phát ra những đốm sáng trắng li ti, cũng đồng thời cảm nhận được từ đó áp lực lạ thường nào đó, lại trông vô cùng hấp dẫn, khiến nó không muốn rời xa.
Vật này rất quý, Turan dám chắc về điều ấy. Nó bị kích thích, muốn lập tức dùng kỹ năng ‘Thông hiểu’ lên hòn đá, nhưng cố gắng kiềm chế. Hiện giờ còn chưa phải lúc.
– Đây là đá sinh mạng của Velduran, sẽ phản ứng với hắn ta. – tên sứ đồ nói tiếp – Cách dùng… chắc không cần ta phải giải thích cho ngươi đâu nhỉ?
Turan gật nhẹ đầu thay cho lời đáp. Hòn đá này đơn giản là vật dụng để dò tìm một đối tượng nhất định, cũng không phải thứ gì đó mới mẻ đối với du hành giả. Chỉ là, hiệu quả của hòn đá chắc chắn là cực kì đáng tin cậy, hẳn là không sợ bị phản trinh sát hay làm giả. Nếu không thì, bí mật về Tử thần Sứ đồ đây sẽ rất dễ lộ ra, hắn ta tự nhiên không thể liều lĩnh như thế.
Tuy nhiên, Turan vẫn thật tò mò không biết thứ gọi là đá sinh mạng này bản chất là gì. Dựa vào cái tên, đây hẳn là vật chỉ có quyền năng vị thần của c·ái c·hết kia mới tạo ra được đi.
– Chuyện lần này không đơn giản, cũng không dễ dàng. – tên sứ đồ lên tiếng – Ta không trông cậy vào ngươi quá nhiều nhưng… hẳn là đủ. Đừng làm ta thất vọng.
Turan ngơ người ra một lúc. Nó nhận thấy được từ đối phương sự miễn cưỡng, cũng rằng hắn ta có vẻ như đang xem thường nó. Ấy vậy mà Tử thần Sứ đồ này vẫn lựa chọn cùng làm việc với Turan, tất phải có ẩn tình nào đấy.
Thông tin Turan có được quá ít, hay đúng hơn thì nó không giành được tin tức hữu ích nào mà toàn những điều to lớn chừng như viển vông sẽ chỉ khiến bản thân gặp nguy hiểm. Nó giờ chẳng khác gì một quân tốt mặc cho người đặt đâu thì ở đó, chẳng thể làm gì hơn.
Sẽ thật tốt nếu Turan biết rằng Tử thần Sứ đồ là ai, có mối quan hệ tốt xấu thế nào với các Chính thần. Bản thân nó đang làm việc cho quá nhiều phe phái, phải chịu đủ sự giá·m s·át, lại chẳng dám đắc tội ai, lúc nào cũng trong trạng thái lửng lờ, hơi sẩy chân liền gặp tai họa.
Nhưng trên hết, đều là do Turan yếu. Nếu nó mạnh hơn, chắc hẳn sẽ có chút quyền quyết định trong những chuyện như thế này. Hoặc ít nhất, họ sẽ dè chừng, cẩn thận hơn trong việc sử dụng nó thay vì một cách vô vội vạ.
Kì thực, Turan cũng không rõ có đúng là mình đang bị xem nhẹ, như một quân cờ bất kì lúc nào cũng có thể bỏ đi hay không. Tầm nhìn của nó còn thấp, cũng không rướn cao được, tự nhiên không dám xác định. Chỉ là, cẩn thận vẫn tốt hơn.
Thấy Turan không có nêu thêm ý kiến gì, tên Tử thần Sứ đồ quay người, nhấc chân bước đi vài bước rồi đột ngột tan thành làn khói đen bay mất. Chốc, khung cảnh xung quanh Turan cũng dần thay đổi, trở về bộ dạng vốn có của mình, rõ ràng nhất là không còn bị nhuộm lên sắc màu xám nữa.
Mọi thứ chợt trở nên thật sinh động. Tiếng gió, tiếng nói cười ở xa xa, tiếng côn trùng, tiếng chim hót, đều đồng loạt xuất hiện. Turan biết rằng trước đấy, tất cả vốn đã tồn tại, chỉ là nó không cảm nhận một cách rõ ràng được. Giờ đây, nó mới như thật sống, không còn là hư ảo.
Turan thở hắt một hơi, chậm rãi kiểm tra bản thân. Vẫn còn tốt, nó không có vẻ gì là bị tổn thương hay hư hại.
Điều lạ là hòn đá màu xám đen kia biến mất chẳng thấy đâu cả, thay vào đó là trên lòng bàn tay trái của Turan hiện lên những đường vân đã từng nằm ở trên mặt hòn đá. Nó đoán đây là cách hòn đá hoạt động khi không còn sự chứa chấp của vùng không gian u ám kia. Trước đó, như đều chỉ là giả tưởng.
Nghĩ rồi, Turan quay người, bước trở lại vào trong căn nhà gỗ. Nó tự ý ngồi vào bàn, lấy ra một bộ ly và ấm, lại từ tốn nhặt từng hạt cà phê đặt vào một chiếc cối. Mùi hương nồng đậm ngào ngạt từ những hạt cà phê rang sẵn thật khiến nó như quên đi tất cả, muốn hòa quyện vào. Quãng thời gian ngắn ngủi này, thật đáng trân trọng.