Chương 373: Giết
Siết chặt cán chùy trong tay, chờ khi chiếc rìu của người đàn ông bổ xuống sau một cái sải chân dài, Darmil hô một tiếng, vung tay. Cú v·a c·hạm gây ra xung chấn mạnh mẽ, nghe không khác gì một t·iếng n·ổ, đánh văng chiếc rìu đã bị biến dạng đi.
Tay người đàn ông tê rần, gương mặt thì kinh ngạc, tái mét. Ông ta không hề ngờ tới chuyển biến đáng sợ này. Đối phương chắc chắn không phải là du hành giả bình thường, Thần cấp phải là rất cao.
Không đợi người đàn ông ra hiệu, từng thành viên tổ đội phía sau ông ta liền di chuyển. Giờ đã không còn là lúc nói tới việc giải quyết một cách công bằng hay ổn thỏa nữa, mà đã đổi thành cuộc chiến sống còn rồi.
Darmil khà một hơi dài, cả người nóng như lửa đốt. Nó liếc mắt nhìn thấy trong tay hai nam thanh niên vừa di chuyển ra xuất hiện một thanh trượng và một chiếc nỏ, theo đó, một cơn rùng mình ớn lạnh chạy dọc sống lưng nó. Không chút do dự, Darmil gầm lên một tiếng làm chấn động cả một khu vực lớn, ở một bên tay liền lấy ra một mũi lao nhọn hoắt, nghiêng người, ném tới.
Cú ném nhanh và mạnh tạo ra âm thanh xé gió, khiến cho mũi lao lao thẳng về trước, lại trông như cong đi, đâm xuyên qua ngực một người thanh niên. Hắn ta hai mắt trợn tròn, vẻ không thể tin được, ngã gục xuống.
– Sourtart!
Cô gái mặc áo sơ mi hô lên, vội vã chạy đến, mở hộp dụng cụ, liền loay hoay với vẻ mặt hoảng hốt.
– Ngươi tên chó má này!
Người thanh niên còn lại với thanh trượng trong tay hét lớn, giơ trượng lên cao, từ đó bắt đầu hiện lên những đường nét màu xanh lam.
Darmil nghiêng người, vung chùy đánh văng cánh tay cùng con dao uốn lượn của tên mắt xếch đi, đồng thời lấy ra thêm một mũi lao khác.
– Contruart! Chạy- không- Tránh đi!
Người phụ nữ ngừng lại động tác của mình, cố gắng báo hiệu cho đồng đội. Phản ứng của cô ta là rất nhanh, nhưng của nam thanh niên kia thì không được tốt như thế. Những đường nét màu xanh lam vẽ được nửa chừng thì ngừng lại, xuất hiện những vết rạn nứt rồi vỡ tan. Cùng với đó, thân hình hắn ta ngã sang một bên, chốc thì tan thành những đốm sáng li ti luôn.
Một cú ném lao xuyên thủng đầu. Không một ai có tưởng tượng được cuộc chiến này lại khắc nghiệt và tàn bạo đến thế.
– Cont- A! A! A- a!
Cô gái mặc áo sơ mi kêu lên từng tiếng đứt quãng. Cô ta hoàn toàn hoảng loạn. Cô nàng chỉ muốn kiếm thêm chút tiền từ kẻ giành bãi quái với tổ đội của mình, không ngờ phải đối mặt với thảm cảnh như hiện tại.
– Ngươi!
Người đàn ông lực lượng thốt, cắn chặt răng bổ xuống chiếc rìu của mình kèm theo một kỹ năng nào đấy. Uy lực rõ ràng là mạnh hơn, thời điểm t·ấn c·ông cũng là nhằm lúc đối phương vừa phản công đồng đội mình, nhưng trước cú quật chùy với tốc độ rõ ràng là không bình thường của Darmil, chiếc rìu lại biến dạng.
Tên mắt xếch sau đòn vừa rồi cố tạo cơ hội cho đội trưởng của mình đã không còn dám xông lên nữa. Hắn ta đã mất một tay rồi, nếu không kịp cứu chữa thì chỉ còn nước t·ự s·át mà tái sinh, tránh vĩnh viễn mất đi một tay. Mà, hắn ta thì còn chưa muốn c·hết.
Nhưng cô gái mặc áo sơ mi hoàn toàn không phản ứng lại, bất kể tên mắt xếch có lay gọi cỡ nào. Cô nàng cứ kêu lên mấy tiếng thảm thiết, nghe hoàn toàn không giống của con người chút nào.
Người phụ nữ tóc ngắn có phần ổn định hơn, nhưng ý chí chiến đấu rõ ràng đã không còn nữa. Cô ta ngồi phịch xuống đất, lắc nhẹ đầu, miệng không ngừng than vãn về sai lầm của tổ đội mình.
Lời của Darmil là sự thật. Tất cả quái ở khu vực này, đều do chính nó tiêu diệt. Người phụ nữ không rõ lý do vì sao nó lại ở đây, nhưng rõ ràng là họ nên để mặc nó.
Những t·hảm k·ịch như thế này vẫn thường xảy ra trong thế giới các du hành giả, khi mọi người điên cuồng hơn thua nhau trên cuộc tranh đua Thần cấp. Nhưng người phụ nữ có nghĩ thế nào cũng không tin được rằng chuyện lại xảy đến với tổ đội mình sớm như vậy.
Người đàn ông lực lưỡng cầm chặt chiếc rìu cuối cùng của mình lúc này chỉ còn lại hình dáng không khác gì một cái chày sắt kì dị, tuyệt vọng nện tới đối phương. Ông ta đã không còn sức nữa, nên hành động trông giống như thể đang khều khều cho vui.
Darmil nhướn mày. Đối thủ của nó quá yếu, đến đáng thương. Nó vừa rồi có tới ba cơ hội kết liễu người đàn ông, nhưng vì lo rằng người phụ nữ ngồi bệt ở cách đó không xa đang chuẩn bị loại phép mạnh mẽ nào đấy nên không dám ra tay.
Người đàn ông chồm tới trước, quơ cái chày sắt về phía Darmil, bị nó tránh được thì ông ta lại thành đổ sập về trước luôn. Đối phương còn chưa có c·hết, nhưng nó không định vung chùy mà cẩn thận tiến về phía người phụ nữ tóc ngắn.
Người phụ nữ không có vẻ gì là sắp xuất ra một đòn phép mạnh mẽ, trông giống hơn là tuyệt vọng, từ bỏ chiến đấu. Nhìn kỹ, Darmil có thể thấy được ở bên cạnh cô ta có một khẩu súng ngắn. Trong lúc nó còn đang tò mò vì sao không thấy người phụ nữ sử dụng trong trận chiến thì bàn tay của cô ta liền chồm tới chụp lấy khẩu súng.
Nhưng họng súng lại không chĩa về phía Darmil mà nhằm đâm thẳng từ dưới cằm lên đầu của người phụ nữ. Tiếp theo đó là một tiếng súng vang vọng phát ra. Cơ thể người phụ nữ co giật, đau đớn vô cùng. Một viên đạn nhắm vào đầu ở khoảng gần sát như thế lại không đủ để lập tức g·iết c·hết cô ta, phải mất đến chừng nửa phút nữa thì mới toàn bộ mới tan thành những đốm sáng li ti.
– Đ- đừng g·iết tôi. Tôi cầu xin ngài. Tôi có thể làm bất cứ điều gì.
Tên mắt xếch một tay ôm lấy cánh tay còn lại đã bị đứt rời và dập nát của mình, quỳ lạy liên tục, miệng không ngừng thốt lên những lời van xin. Hắn ta trông thật thảm hại, như là một tên nhát gan, khác hoàn toàn bộ dáng lúc cáu gắt với Darmil.
Nếu Darmil không nhìn lầm, trước đấy hắn ta đã định chạy đi, nhưng không hiểu vì sao bắt gặp ánh mắt của nó lại quyết định quay trở về. Ở khoảng cách xa như thế, khả năng đánh trúng của việc ném lao ra khá thấp, hơn nữa nó cũng không định làm như vậy với kẻ đã từ bỏ chiến đấu.
– Cút đi.
Darmil gằn giọng.
Tên mắt xếch nghe thấy, do dự một hồi, trông được ánh mắt ghét bỏ của Darmil thì mới liều mạng quay người bỏ chạy. Dáng chạy của hắn ta trông thật buồn cười, nó đoán là do bị mất một bên tay.
Chỉ còn lại một người, là cô gái mặc áo sơ mi. Cô ta là người đã luôn miệng yêu cầu Darmil phải trả một món tiền tớn, không khác gì ăn c·ướp cả. Mà, Turan và Kull đã từng dặn dò qua nó vô số lần, rằng đối phó với kẻ địch là du hành giả thì không cần phải nhân nhượng.
Darmil tiến đến gần. Cô nàng cảm nhận được sự hiện diện của nó, quay phắt người lại, trong mắt hoàn toàn là sợ hãi, toàn bộ cơ thể run lên không kiểm soát được.
– A- a- a-
Darmil không hiểu cô ta có ý gì, một từ cũng không nghe ra được.
– Còn cần bồi thường sao?
– A-
Cô gái kêu lên một tiếng cuối cùng, ngã vật sang một bên, ngất mất.
Darmil nhăn mày, gãi gãi đầu. Nó rõ ràng không có dọa dẫm gì cả, hẳn là cô nàng bị đuối sức đi.
Quay người lại, Darmil thấy rằng vẫn còn người đàn ông lực lưỡng nằm gục trên mặt đất. Ông ta ý thức còn ổn, chỉ là hết sức rồi, giờ cả gượng dậy cũng không làm được. Darmil bước lại gần, ngồi chồm hổm hỏi:
– Chuyện đã giải quyết xong rồi chứ?
Người đàn ông nhăn mặt, khó khăn thốt lên:
– Quái vật… Tàn bạo…
Darmil lắc đầu. Đám người họ kiếm chuyện trước, giờ lại có ý mắng mỏ nó.
Kì thực, Darmil không hề có ý định g·iết chóc. Đòn đánh đầu tiền của nó chỉ nhằm kết thúc trận đấu thật nhanh, mau chóng giải quyết phiền phức này.
Nhưng có sát ý xuất hiện ngay sau đó, còn không chỉ một. Đối mặt với khả năng bị g·iết hại, Darmil tất nhiên không thể nương tay, ra đòn liền kết thúc hai kẻ rắc rối nhất.
Tiếc là tên cần được g·iết nhất Darmil lại không thể tự ra tay. Nhưng không sao, Kull đã chờ sẵn ở hướng tên mắt xếch chạy về, ắt hẳn sẽ không tha cho hắn ta. Ngay từ khi nhận ra sự hiện diện của người đồng đội mình, nó đã không muốn g·iết chóc nữa.
Tuy nhiên, nghĩ đến, Darmil thật không hiểu vì sao hai tên thanh niên kia lại muốn s·át h·ại mình ngay khi đội trưởng của họ thất thủ. Tin chắc đám c·ướp nào cũng vậy đi.
– Thế nào?
Giọng nói phát ra từ sau lưng. Darmil biết chắc đó là Kull, cũng không buồn quay lại, đáp:
– Cảm thấy thật khó hiểu.
Cười khẩy một tiếng, Kull bảo:
– Không cần do dự chứ? Lỗi mặc dù bắt nguồn từ chúng ta, nhưng họ bị dọa tới mức nảy sinh ý định g·iết chóc, thì cứ đáp trả thôi.
– Phải.
Darmil không chút ngần ngại đồng tình. Lỗi không cần quan tâm bắt nguồn từ đâu, nhưng nếu một kẻ đang có ý định g·iết mình, thì bản thân không cần phải nhân nhượng làm chi cả. Thế giới du hành giả là như vậy, một khắc do dự sẽ chỉ mang đến t·hảm k·ịch cho chính mình. Kẻ nhu nhược chỉ có nước chịu thiệt mà thôi.
– Cậu xong việc rồi? – Darmil hỏi.
Kull một chân đang giẫm lên cổ người đàn ông lực lưỡng, trên tay cầm chắc con dao chuẩn bị cắm xuống, nghe vậy thì ngừng lại, đáp:
– Không hẳn. Tôi nghe tin cậu không tham gia đấu trường giả lập mà ra ngoài du hành thì chạy tới, đúng lúc bắt gặp cảnh này.
– A. Là do ủy ban Đại Thánh Tôn hiệp đoàn đóng cửa rồi.
Kull đang cắm con dao găm xuống, nghe vậy thì ngừng lại khi chỉ còn cách đầu đối phương chưa đầy nửa tấc, cười nói:
– Này, cậu có biết rằng trong thành có nhiều hơn một ủy ban Đại Thánh Tôn hiệp đoàn không?
Darmil nghe vậy, hơi suy nghĩ, ồ lên một tiếng. Nó đã hoàn toàn không nghĩ đến chuyện đó.
– Còn cô gái thì sao?
Kull hỏi sau khi đã giải quyết xong người đàn ông. Cậu ta ra tay rất dứt khoát, lại là một đòn trông đơn giản lại ngay lập tức g·iết c·hết đối phương, không có vẻ khó khăn như Darmil chút nào.
Darmil nhìn đến cô gái đang nằm dài trên đất sùi bọt mép. Sức sống của cô ta đã rất yếu rồi, bỏ mặc có khi sẽ c·hết luôn, càng chẳng cần lo lắng có cơ hội cho đám quái xuất hiện trở lại mà g·iết mất hay không.
Thật lòng mà nói, Darmil không hi vọng cô nàng c·hết đi. Nhưng vì cô ta đã xác định rõ việc muốn gây phiền phức cho nó và cả tổ đội của nó, còn là đồng bọn với đám có ý định g·iết nó, lựa chọn e là chỉ có một.
– Cho cô ấy một c·ái c·hết dứt khoát. – Darmil thốt.
– Yên tâm.
Cùng với lời đó, Kull nhảy phốc đến, xoay người, vung cánh tay đang siết chặt con dao găm lướt qua cổ cô gái. Ngay sau đó, cô ta liền biến thành những đốm sáng li ti.
“Dù sao cũng là có thể tái sinh.”
Darmil nói thầm. Cô nàng rất có cá tính. Nếu có cơ hội, nó thật sự muốn gặp lại, trò chuyện một hồi. Chỉ mong cô ta không vì thành kiến do buổi gặp gỡ bất đắc dĩ hôm nay mà xa lánh nó.