Chương 347: Khách đến thăm
Ngáp một hơi vẻ chán chường, Yeatra buông người nằm dài trên mặt bàn. Hôm nay đối với cô vẫn thật là nhàm chán, cũng không thiếu mệt mỏi cùng uể oải.
Nhàm chán là vì suốt mấy ngày qua, Yeatra ngoài lúc làm việc thì luôn ở chỗ này chờ tin từ Turan, lại là không nhận được tin tức nào. Nhiều khi cô còn tưởng rằng viên đá truyền âm có vấn đề, nhất thời cũng không có cách xác định.
Mệt mỏi rõ ràng là vì quá hao tâm tổn trí vào việc luyện chế bùa chú. Yeatra từ sau khi luyện chế được tấm bùa ‘Thiêu đốt tâm trí’ có phẩm chất ‘Anh hùng’ càng chứng kiến tấm bùa phát huy hiệu quả, liền không nhịn được muốn luyện chế thêm vài tấm nữa. Đáng tiếc là đều không thành công. Cô thậm chí đã thử luyện chế lần nữa chính tấm bùa ‘Thiêu đốt tâm trí’ lại chẳng hiểu sao không đạt được như ý, cứ như thể có thế lực vô hình nào đó ngăn cản mình.
Cho nên là, suốt thời gian vừa qua, Yeatra cứ lặp đi lặp lại việc thử nghiệm, hơi rảnh rỗi hoặc tâm thần căng cứng thì chạy ra đây chờ đợi. Bóng dáng Turan vẫn cứ là biệt tăm.
Yeatra thở hắt một hơi, lại lôi ra viên đá truyền âm ngắm nghía. Cô không phải là ngại ngùng gì, tự nhiên đã chủ động liên lạc với Turan một hai lần, kết quả đều là không có phản hồi.
“Hay là thử lần nữa?” Yeatra nghĩ thầm, theo đó lắc đầu bác bỏ, ném viên đá sang một bên. Turan hẳn là có việc riêng đi.
Hồi lâu, Yeatra đứng dậy vươn vai mấy cái, quay người bước trở lại phòng làm việc của mình. Việc thử nghiệm mặc dù không có cho ra dấu hiệu gì tốt, đồng thời cũng là không chứng minh được rằng việc cô đang làm là vô ích. Cô hẳn là đã mắc sai lầm ở điểm nào đó.
Yeatra đeo lên cái khẩu trang, ngồi vào bàn, với tay tóm lấy một nhúm dược liệu, bắt đầu nghiền, giã, làm các loại xử lý.
Bùa chú bản chất là vật chất chứa đựng năng lượng, được sắp đặt theo một quy tắc, trật tự hợp lý để khi kích phát có thể theo đó tạo ra hiệu quả mong muốn. Nhìn chung, sắp đặt là muốn tuân theo đúng cách mà một phép được thi triển.
Phép chứa đựng trong bùa chú thường thấy nhất là ma pháp. Đơn giản là vì quy tắc, trật tự dễ dàng mô phỏng, ma năng cũng không khó lưu giữ qua thời gian dài, từ đó đảm bảo bùa chú khi được kích hoạt có thể đạt tới hiệu quả mong muốn.
Phép càng phức tạp, càng khó sắp đặt trên bùa chú, vì chi tiết quá nhiều, không chịu nổi sai sót. Mặt khác, lượng ma năng cần lưu giữ cũng lớn, khi kích hoạt theo đó cũng sẽ gây áp lực mạnh mẽ lên các sắp đặt, dễ dàng gây hỏng. Mà hỏng, hậu quả thường là p·hát n·ổ, ôn hòa hơn thì là ma năng tràn ra ngoài, hao phí.
Tất nhiên, bản thân bùa chú chỉ là góp một phần trong hiệu quả mà việc kích phát bùa chú mang lại. Một thuật sư giỏi có thể khiến các sắp đặt trên tấm bùa vững chắc hơn, cũng đồng thời giúp bổ sung thiếu sót của tấm bùa, thậm chí có thể tăng cường hiệu năng.
Yeatra đối với phương diện kích phát bùa chú là không có nhiều hiểu biết, bản thân luôn vùi đầu vào trong việc luyện chế. Hơn cả, cô đều là dựa theo sách mà làm, bản thân tự nhận là không có tài cán gì. Nếu không phải được Turan xem trọng, cô thực không dám mơ tưởng nhiều tới mấy tấm bùa phẩm chất cao.
Nhiều tự nhiên không dám, nhưng có thì cũng là có. Trở ngại lớn nhất đối với Yeatra suy cho cùng chỉ là không có đủ tài nguyên cần thiết, càng không nghĩ tới chuyện thử nghiệm mà hao tổn. Tóm gọn một chữ là nghèo.
Yeatra ho nhẹ một tiếng. Mùi dược liệu được xử lý tỏa ra quá nồng nặc, cô dù đã quen thuộc với chuyện này vẫn không tránh khỏi cảm thấy khó chịu. Đổi lại là người khác, có khi đã lăn dài ra đất giãy đành đạch, sùi bọt mép vì trúng độc.
Dược cũng là độc, này là thường thức. Gọi là dược tính khi có thể đem chữa bệnh, ngược lại gây hại cho đối tượng thì là độc tính. Mà bản chất, cái gì quá nhiều cũng là không tốt. Đống dược liệu trải qua xử lý trước mặt Yeatra chính là như thế.
Kì thực, Turan đã có nhắc nhở qua với Yeatra rằng nên hạn chế làm việc trong môi trường này, nhưng là không có cách. Hầu hết các phương pháp luyện chế bùa chú cô học được từ trong sách đều cần tiếp xúc gần với dược liệu, muốn tránh cũng không tránh được. Lại nói, cô thật cảm giác đống dược liệu này là không gây độc c·hết được mình.
Dọn những thứ đồ linh tinh sang bên, Yeatra tập trung nhìn vào chén thuốc màu xanh lục sẫm hơi ngả sang đen trước mặt mình. Đây cũng không chỉ là kết quả từ việc xử lý đống dược liệu kia mà còn có không ít nguyên liệu khác được thêm vào. Chén này uống một ngụm, kết quả chắc chắn là c·hết ngay tại chỗ. Nhưng nói ra thì chỉ có đồ điên mới đi uống cái thứ khả nghi, toát ra nồng nặc mùi nguy hiểm như thế.
Yeatra nghĩ rồi nâng chén thuốc lên, hít sâu một hơi, giương khẩu trang làm lộ ra cái miệng nhỏ, liền hớp một ngụm. Cô chính là đồ điên.
Đắng ngắt, pha lẫn chút chua và cay, chạm vào đầu lưỡi lập tức gây ra cảm giác tê tê, chốc thì lan khắp người như một luồng đ·iện g·iật. Cơn buồn nôn từ đáy bụng nổi lên, tới cuống họng thì Yeatra nhịn lại, nuốt trọng. Cô sau đó nín thở, tập trung tinh thần, cố gắng chống chịu cơn choáng váng đang h·ành h·ạ không chỉ đầu óc mà cả cơ thể mình.
Đây đã xa không phải lần đầu Yeatra làm ra hành động điên rồ này. Nhớ tới lần đầu tiên, cô chính là đã thật sự ngã vật ra đất, giãy đành đạch, sùi bọt mép.
Cũng không có c·hết, tất nhiên. Lần đó dù sao cũng là trước Đại Thánh Thế, nếu c·hết mất thì giờ Yeatra đã chẳng còn ở đây.
Chờ đợi đợt h·ành h·ạ qua đi, Yeatra mới hả họng khà ra một làn hơi màu xanh xám lẫn với vài đốm sáng li ti màu xanh lam nhạt bay về trước. Chén thuốc này theo đánh giá của cô coi như vừa đủ, chỉ tiếc là thiếu một chút. Lần thử nghiệm này nếu không ngoài dự đoán sẽ là thêm một lần thất bại.
Yeatra không buồn không giận, tiếp tục làm việc. Cô đối với thất bại coi như đã là quen nhờn rồi, thành công mới có thể khiến cô giật mình hoảng hốt, thậm chí bật khóc không kiềm được.
Yeatra lấy ra một tấm giấy hơi dày màu vàng đất, sờ soạn, săm soi một hồi, xác định không có vấn đề gì thì mới vươn tay cầm lên một con dao khắc trông như là cây bút với lưỡi dao chỉ dài chừng một phân. Nhấn nhẹ đầu dao vào trong chén thuốc, Yeatra bắt đầu cẩn thận khắc lên trên tấm giấy từng đường nét một, cũng không quên thỉnh thoảng thổi ra một làn hơi màu xanh xám.
Yeatra miệt mài, không hề để ý tới thời gian, cứ thế khắc khắc vẽ vẽ đến khi trên tấm giấy màu vàng đất hiện lên đầy đủ hình dạng kì quặc trông giống hệt thứ nằm trong sách thì mới ngừng lại. Đây giống như chữ, lại đồng thời giống như hình vẽ mô phỏng cảnh tượng nào đó.
Cũng là không quan trọng. Yeatra đối với nội dung được vẽ trên tấm bùa là hoàn toàn mù tịt. Trước là vậy, giờ vẫn vậy. Đột phá Nihr, nhiều lắm chỉ là giúp cô dễ dàng hơn xác định hiệu quả của tấm bùa được mình làm ra mà thôi.
Chờ đợi hồi lâu vẫn không thấy từ tấm bùa toát ra chút đốm sáng hay dấu hiệu nào khác, Yeatra thở dài một hơi. Cô biết mình lại thất bại. Kết quả này dù đã đoán trước từ lúc nếm chén thuốc, cô vẫn là không tránh khỏi hụt hẫng.
Quá khó rồi. Lần thành công kia của Yeatra hẳn chỉ là may mắn mà thôi. Cô có lẽ là đã định sẵn sẽ làm Turan thất vọng. Bản thân vô dụng, cũng chỉ có thể tự trách mình.
Cất tấm bùa hỏng đi, cũng xử lý nốt chén thuốc kia xong, Yeatra mới quay người rời phòng làm việc. Thoáng cái vậy mà trời đã sập tối rồi. Cô cũng không có ngạc nhiên gì, bước xuống bếp kiếm đồ ăn. Thật là đói.
Khịt mũi mấy cái, gương mặt Yeatra sáng bừng lên. Cô ngừi thấy mùi thật thơm, rõ ràng là đồ ăn. Không kịp suy nghĩ, cả người cô vội vàng di chuyển theo đến nguồn gốc của mùi hương kia.
Yeatra giật mình. Cô phát hiện ra bóng lưng cao lớn có phần quen thuộc đang loay hoay làm gì đó.
– Xong việc rồi?
Giọng nói trầm ấm, lại không thiếu vẻ nghiêm nghị vang lên. Yeatra nhận ra đó là ai, liền hô:
– Turan!
Mừng rỡ như thế, cô sau đó chực nhảy tới ôm chầm đối phương, cũng may kịp nhận ra như vậy không phù hợp, đổi hướng thành tới ngay sát bên cạnh cậu ta.
– Cậu về rồi! – Yeatra thốt.
Gian bếp nhỏ, thêm một người nữa liền thành chật chội. Turan quay sang tỏ ý đuổi đi, bảo:
– Chờ chút tôi nấu xong ngay. Cô rõ ràng là không biết chăm sóc bản thân. Có biết đống đồ kia hỏng hết rồi không?
Yeatra cười hì hì, cái bụng sau đó lại không nghe lời kêu lên một hồi, không khỏi khiến cô lộ vẻ ngượng nghịu, vừa bước tới chỗ bàn ăn vừa nói:
– Cũng chưa có hỏng đâu. Ít nhất phải ba ngày nữa.
Động tác của Turan dừng lại, chừng như nghĩ tới gì đó, cậu ta tiếp tục.
– Nếu không, sao không trữ một ít thức ăn khô. Biết cô bận rộn, như thế vẫn an toàn hơn so với đống đó.
– Đừng nói vậy. – Yeatra vẻ khó chịu bảo – Thức ăn khô sao so sánh được. Cơ bản là ăn không ngon, lại còn thiếu chất.
Turan muốn nói nữa lại thôi, tập trung vào công việc nấu nướng của mình.
Yeatra ngồi thả người trên ghế, trong miệng ngâm nga giai điệu nào đó. Cô vừa nãy còn thật mệt, giờ lại đổi thành vui vẻ cùng khỏe khoắn vô cùng. Đây hẳn là vì sắp có đồ ăn ngon được phục vụ đi. Quan trọng nhất là cô chẳng cần phải làm gì cả. Là thật tuyệt.