Chương 342: Bên trong chỗ bí mật
Khi màu trắng dần được thay thế bởi cảnh vật, Tiffia mới nhận ra rằng bản thân đã bị dịch chuyển. Đây cũng không phải là mơ, bằng chứng lớn nhất chính là mèo Jorz đang không ngừng lải nhải bên cạnh.
– Ha! Tuyệt đấy. Vận may tốt đấy. À, đó là đang nói ta, không phải cô.
Tiffia có hơi đau đầu, cả người uể oải khó mà đứng vững được. Dù vậy, cô vẫn cố thốt ra một câu:
– Nơi này là…?
Mèo Jorz lộ vẻ mặt chán ghét, mắng:
– Còn là nơi nào! Chính là chỗ bí mật.
Tiffia nhăn mặt, muốn mắng lại nhưng chợt phát hiện rằng câu hỏi của mình quả thật có thể trả lời như thế. Ngẫm nghĩ một chút, cô nói:
– Tôi… Chúng ta đã bị dịch chuyển, phải không?
Mèo Jorz nhướn mày, bảo:
– Không cần phải để ý những điểm nhỏ nhặt đó. Đã vào đây rồi, vẫn nên tranh thủ đừng làm mất thời gian.
Tiffia lộ vẻ nghi hoặc, lại hỏi:
– Trông ông có vẻ gấp gáp?
– Phải.
Mèo Jorz dứt khoát đáp, cả người thì đã từ từ hướng về trước bay đi.
Tiffia thầm cất một tiếng thở dài. Cô đoán chính mình trong tình huống này tốt hơn hết là nên tin tưởng Jorz, tránh làm hỏng chuyện. Dù sao thì cô đối với nơi đây hoàn toàn lạ lẫm, nghi ngờ một linh thú chẳng những không giúp ích gì, chỉ tăng thêm phiền phức.
Mèo Jorz bay chậm, vẻ như chờ đợi. Tiffia thấy thế cũng không có chần chừ nữa, bước vội theo.
Dọc đường đi cho thấy nơi đây là một hang động với chiều ngang chừng năm mét và cao chỉ hơn ba mét, được soi sáng bằng các viên tinh thể vươn ra từ vách hang. Không gian có hơi chật hẹp nhưng không khí lại thoải mái và dễ chịu vô cùng, khiến người ta muốn nán lại thật lâu.
Cũng đồng thời, Tiffia cảm nhận được ở phía trước nơi mình đang hướng tới có thứ gì đó đang kêu gọi, hấp dẫn chính mình. Cô đối với thứ đó không khỏi sinh ra lòng kháng cự, cuối cùng không nhịn được hỏi mèo Jorz ở bên:
– Phía trước là gì?
Mèo Jorz tâm trí có vẻ không được tập trung lắm, nghe tiếng Tiffia hỏi thì lộ vẻ lúng túng một hồi mới đáp:
– Lợi.
Chỉ có một chữ. Tiffia ngẩn người ra, chờ thêm một lát vẫn không thấy mèo Jorz nói gì nữa thì mới thắc mắc:
– Lợi?
– Đừng có hỏi nhiều như thế. – mèo Jorz vẻ khó chịu nói – Đến nơi không phải liền biết rồi?
Con mèo tam thể này thật sự là khó ưa. Tiffia nghĩ rồi cũng là quyết định nghe theo, một đường im lặng đi tới.
Quãng đường đi kéo dài đến chừng nửa giờ thì cũng có sự thay đổi. Nhưng sự thay đổi này quá bất ngờ, khiến cho Tiffia không khỏi hốt hoảng nhìn quanh. Lúc này, cô đã là ở trong một hang động rộng lớn vô cùng, chừng như là một vùng không gian mở. Nhìn về phía sau, cô lại chẳng thể thấy được một dấu tích gì của cửa hang mà mình vừa đi qua.
Cứ giống như lần nữa bị dịch chuyển vậy.
– Đâu rồi?
Tiffia thốt. Cô vừa phát hiện mèo Jorz đã không còn ở đây nữa. Ở một chỗ rộng lớn thế này, ông ta có vội vàng bay đi thì cô cũng phải bắt được chút dấu vết mới đúng.
Lòng Tiffia dần nổi lên một cỗ sợ sệt, và lo lắng. Cô dè chừng nhìn lấy xung quanh, chân chậm rãi lùi lại nửa bước.
– Cô thấy được những gì?
Một giọng nói nữ trong trẻo bất chợt vang lên, nghe rất gần, khiến Tiffia giật thót cả người, suýt nữa còn kêu thé một tiếng. Nhìn đến nơi giọng nói phát ra, cô không biết từ lúc nào đã xuất hiện một con chim đại bàng lớn đến hơn hai mét.
“Không đúng.” Tiffia thốt thầm. Con chim đại bàng mà cô thấy cũng không thật sự là chim đại bàng. Cô vừa rồi quá hoảng hốt nên không để ý tới phía sau nó còn có cái lưng dài và một cặp chân nữa trông rất giống của loài ngựa. Toàn thân con vật đều là màu trắng hơi ngả sang vàng nhạt, riêng đầu, đuôi và bốn chân thì nổi bật bởi màu xám.
Là một con bằng mã. Tiffia đã từng được nghe qua và nhìn đến tranh mô tả loài sinh vật này, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới rằng chính mình có thể tận mắt trông thấy.
– Ngươi… vừa nói chuyện?
Tiffia cất tiếng hỏi. Bằng mã, cũng không phải đều là linh thú. Mà nếu không phải linh thú, trong lòng cô là không tránh khỏi tồn tại kiêng kỵ.
Con bằng mã không có vẻ gì là sẽ nói chuyện, ngược lại giọng nói kia vẫn là vang lên:
– Không phải nó. Ta hiện giờ cũng không có đang ở chỗ cô. Về con mèo kia, hắn ta đang ở tại chỗ này rồi. Cô nếu không có gì lưu luyến thì leo lên con bằng mã đó, nó sẽ đưa cô đến chỗ ta.
Hàng loạt thông tin được nêu lên trong thời gian ngắn làm Tiffia nhất thời không phản ứng kịp.
Trước hết, có thể xác định rằng giọng nói kia là của một người nào đấy không đang ở đây. Kế đến là mèo Jorz đang ở bên cạnh cô ta. Cuối cùng là con bằng mã này sẽ đưa cô tới chỗ của người đó, cũng chính là chỗ mèo Jorz đang ở.
Nhưng Tiffia rất nhanh bắt lấy hai chữ “lưu luyến”. Cô nhìn quanh một hồi, lại suy nghĩ thêm một lúc, vẫn là không hiểu được ý nghĩa trong lời nói.
“Cần phải lưu luyến sao?” Tiffia lẩm bẩm, lại chưa có vội tiếp cận con bằng mã mà bắt đầu dấn bước về trước dò xét.
Một con sông. Tiffia đi chưa được bao lâu thì bị một dòng sông lớn chặn ngang. Nước sông êm đềm, không hối hả, nhưng khiến cho cô nhận lấy áp lực, như thể rằng mình chỉ cần hơi đặt chân tới liền sẽ g·ặp n·ạn, lại không rõ chính mình sẽ bị nước cuốn đi hay đuối sức mà chìm xuống đáy.
Quay đầu nhìn lại, Tiffia có thể thấy được vách hang trải dài và cao, lần theo lên trên đến vô cùng. Cô sẽ ngỡ đó là một vách núi nếu không phải nhìn thấy được trên đầu mình không là bầu trời mà là trần hang động màu xám xịt, đôi chỗ lấp lánh lên đầy màu sắc hẳn là các viên tinh thể.
“Ánh sáng lại đến từ đâu?”
Tiffia thắc mắc, quan sát thì phát hiện một đốm sáng màu trắng to lớn không quá chói mắt, như là một chiếc bóng đèn được gắn vào trần hang động.
Cảnh quan nơi đây cùng ngoài trời không khác nhau bao nhiêu, chỉ là có chút âm u, ảm đạm, như thể sắp tới một đợt mưa giông. Cẩn thận chú ở nơi xa, Tiffia lại không khỏi bất ngờ khi thấy được từng đám như là mây.
– Đây rốt cuộc là nơi nào…?
Tiffia thở hắt một hơi, trong lòng r·ối l·oạn. Chỗ bí mật của tộc yêu tinh, không ngờ lại có nhiều điều kì lạ đến vậy. Cô vốn tưởng chính mình chỉ lọt vào một cái hang động, đến nhặt lấy vài món đồ hoặc cùng lắm là săn g·iết vài con quái như một loại thử thách.
Con bằng mã nhẹ nhàng bước tới bên cạnh Tiffia, ra vẻ chờ đợi. Con vật hẳn là muốn để cô leo lên, đưa sang sông, hoặc tới đâu cô cũng không rõ vì nhìn về phía trước có thể thấy được một mảnh rừng cây bên kia sông, xa hơn lại là vài ngọn núi trập trùng.
Ngẩng đầu lên xác nhận lần nữa bản thân vẫn đang ở trong một hang động, Tiffia mới cất tiếng hỏi:
– Đây là đâu?
Cô tất nhiên không muốn nhận được câu trả lời “chỗ bí mật” như mèo Jorz đã nói. Chỗ bí mật, cũng là cần một cái tên, hoặc thứ gì đó tương tự để xác định.
– Cô còn chưa trả lời câu hỏi của ta.
Giọng nói trong trẻo kia vang lên, có thể nghe được chút vẻ không hài lòng.
Tiffia giờ mới nhớ tới quả thật người đó đã cho mình một câu hỏi.
“Cô thấy được những gì?”
Tiffia lẩm bẩm nhắc lại, nhìn cảnh vật nơi đây một hồi, thành thật đáp:
– Sông dài, rừng xanh, núi cao, mây trắng, và… hang động?
Một tiếng cười khẽ vang lên. Tiffia ngẩn người ra, không rõ lắm mình có chỗ nào nói sai hay không.
– Vậy, cô định làm thế nào đến đây?
Tiffia nhướn mày, quay sang xác nhận con bằng mã vẫn đang đứng đợi ở bên cạnh thì mới mở miệng. Nhưng cô còn chưa có lên tiếng thì giọng nói kia đã bổ sung thêm:
– Nếu không có con bằng mã đó.
Tiffia im lặng. Cô hiện tại ngay cả vị trí của người đó còn không biết là ở đâu, càng chẳng nói tới đi đến đấy.
Nhưng hẳn là phải qua sông, Tiffia nhận định như vậy. Nhìn chằm chằm vào mặt nước êm đềm trôi phía trước, cảm giác áp lực lại xuất hiện, khiến cô không dám tiến tới. Con sông này, nhất định là nguy hiểm.
“Đây chẳng lẽ là một loại thử thách?” Tiffia thốt thầm, lại nhớ đến hai chữ “lưu luyến” càng thêm tin tưởng ý nghĩ này của mình. Tình huống này hẳn là, nếu cô lựa chọn leo lên con bằng mã thì tức là bỏ cuộc, còn tự mình tiến về trước, đi càng xa nhận được lợi ích từ chỗ bí mật sẽ càng nhiều.
Vậy nhưng, Tiffia do dự. Cô có thể cảm nhận được con sông này không đơn giản. Không nói tới tự con sông có thể nhấn chìm cô hay không, phía dưới rất có thể đang ẩn náu không ít mấy con quái vật hoặc thú săn mồi chỉ chực chờ cô tiến bước là lao đến t·ấn c·ông.
Nghĩ tới, đây hẳn là lúc Tiffia nên sử dụng sức mạnh của các tinh linh. Con bằng mã giúp cô nhiều nhất cũng chỉ là bay, tránh xa nguy hiểm, vậy thì cô chỉ cần gọi đến một tinh linh có năng lực bay.
Trong đầu Tiffia rất nhanh hiện lên hình ảnh một bàn tay với đôi cánh đang vỗ từng nhịp. Tuy nhiên, khi cô vừa định lấy ra quả cầu đen thì giọng nói kia lại vang lên:
– Bước tới đi.
Lời này vào tai Tiffia không khác gì là thách thức. Nhưng Tiffia nhịn. Cô biết bản thân không thể vội.
Nào ngờ, Tiffia chỉ vừa hơi mất tập trung một chút thì đã bị mất thăng bằng, cả người đổ nhào về trước, chỉ kịp quay đầu nhìn phát hiện chính là con bằng mã kia đẩy ngã cô.
Tiffia rơi xuống sông. Nước sông như là đang sống, cuồn cuộn đổ đến bao trùm lấy cô.
Tiffia bị ngạt. Cô không thở được, cố gắng vùng vẫy thì nhận ra cả người không chịu cử động. Cô chợt có cảm giác sự sống của mình sắp kết thúc, đơn giản như vậy.
Cơ thể Tiffia dần trở nên nhẹ bẫng. Lòng cô thấp thỏm, lại theo đó dần bớt đi sự căng thẳng. Cảm giác này, là cô đang được nâng lên, cũng không phải là gì quá đặc biệt.
Chẳng mất quá lâu, Tiffia được đưa ra khỏi mặt sông, chốc liền phát hiện rằng mình đang nằm trên lưng của con bằng mã. Cứ thế, con vật đưa cô bay lên cao.
Trông tình hình này, Tiffia không khỏi đoán rằng con bằng mã đẩy cô xuống sông là muốn cưỡng ép mang cô bay lên. Hành động này thật sự là quá đáng, chẳng những khiến cô cả người ướt sũng, còn là làm cô hoảng hồn một đợt, tưởng mình c·hết chắc rồi.
Tiffia đang chuẩn bị lên tiếng oán trách thì lại nhận ra tình huống có chút lạ. Con bằng mã đang đưa cô bay lên cao, nhưng độ cao càng lúc càng lộ ra bất thường.
Quá cao, lại vẫn còn đang tăng thêm. Tiffia nhìn xuống thì con sông kia, rừng cây, ngọn núi đã trở nên nhỏ bé, không khỏi run rẩy một đợt. Ở độ cao này, cô mà rơi xuống thì chắc chắn tan xương nát thịt.
Tuy nhiên, đó lại không phải là vấn đề đáng chú ý nhất bây giờ. Quay đầu nhìn lên, Tiffia có thể thấy được trần hang động cách mình càng lúc càng gần.
Chừng vài trăm mét, vài chục mét rồi cuối cùng đến sát trần hang động. Thế mà con bằng mã vẫn chưa chịu dừng lại, tiếp tục lao lên cao.
Tiffia không nhịn được cúi người ôm sát con bằng mã, tránh bị đụng đầu. Nhưng không có chuyện gì xảy ra, chỉ là khung cảnh xung quanh tối sầm đi.
Cảm nhận được bản thân vẫn còn đang ở trên lưng con bằng mã, Tiffia khẽ thở phào một hơi. Cô chẳng rõ tình huống là thế nào, nhưng hẳn là vẫn ổn.