Chương 338: Quên
Tiffia sau đó tỏ ý muốn quay lại. Cautrius thấy thế cũng không có nói thêm gì, cứ vậy cùng rời đi. Được nửa đường, cậu ta xin phép tách ra có việc. Những tưởng cuộc gặp ngày hôm như thế kết thúc thì đột nhiên Quilter lại tìm đến cô.
– Cô không có ý định nhờ giúp đỡ sao?
Quilter cất tiếng hỏi, nghe như muốn đi thẳng vào vấn đề.
Tiffia nghe vậy, ngẩn ra một lúc, chợt nghĩ tới gì đó, bảo:
– Là Turan bảo cậu nhìn chừng tôi?
Quilter cười nhạt, đáp:
– Cô rất thông minh, nhưng chẳng phải đang quá tự làm khó mình?
Tiffia lắc nhẹ đầu, lời nói đến miệng thì ngừng lại. Cô bỗng thấy cuộc nói chuyện này không phù hợp, nghĩ một hồi mới lên tiếng:
– Cậu tới gặp tôi hẳn không chỉ muốn nói như thế thôi đi?
– Không sai. – Quilter đáp ngay – Tôi đang nghĩ… nhận một chút phần của mình trong giao kèo.
Tiffia nhướn mày. Cô biết bổn phận của mình trong giao kèo, nhưng rõ ràng là cô có tới ba tháng để thực hiện.
“Quilter bây giờ tìm đến, phải chăng là muốn gây khó dễ?”
Nghĩ tới, Tiffia thật khó mà hình dung kẻ mà lúc lập giao kèo với Turan với kẻ ở trước mặt mình là cùng một người. Có lẽ khi đó, hắn ta chỉ đơn thuần bị cảm xúc chi phối, bây giờ giao kèo đã thành lập, mọi chuyện xác định rõ ràng, bản tính của hắn ta mới lộ ra.
Tất nhiên, Tiffia cũng không thể loại bỏ khả năng Quilter là đang tìm chút sự tin tưởng ở cô. Dù sao thì đối với hắn ta, cô chỉ là một bộ phận phụ thuộc vào giao kèo, không nhất định phải tuân thủ giao kèo được ký kết bởi Turan. Nếu cô quyết định làm ngơ giao kèo thì người chịu trách nhiệm cũng chỉ có mỗi Turan mà thôi.
Do dự hồi lâu, Tiffia cuối cùng cũng quyết định lên tiếng:
– Không thành vấn đề. Trước đó, theo tôi về nhà gỗ đã.
Quilter lộ vẻ ngạc nhiên. Hắn ta hẳn không ngờ rằng Tiffia cứ thế đáp ứng, trong giây lát cũng không rõ nên nói cái gì. Lòng người luôn là vậy, khi mọi thứ dễ dàng đạt được, không tránh khỏi sinh ra nghi ngờ vô căn cứ.
– Đi thôi.
Tiffia dứt lời liền nhấc bước tiến về trước. Quilter có theo hay không, cô cũng không muốn quan tâm tới.
Sau cùng thì Quilter vẫn là quyết định đi theo. Cả hai về đến căn nhà gỗ thì thấy mèo Jorz đã lơ lửng ở bên cửa đợi sẵn. Ông ta liếc nhìn Quilter một chút, xong cũng không để ý thêm mà hướng về phía Tiffia bay tới.
– Tốt rồi?
Tiffia nghĩ đến thành quả của mình, không nhịn được nhoẻn miệng cười vui vẻ, đáp:
– Ừm. Coi như xong.
Mèo Jorz không có vẻ gì là ngạc nhiên, lại nói:
– Vậy cũng mau chuẩn bị tiến vào chỗ bí mật thôi. Xong việc sớm để ta còn có thêm thời gian hưởng dụng mạch nguyên khí tiên thiên nào.
Tiffia nghe vậy mới sực nhớ ra. Cô vốn còn định trở về tiếp tục thử gọi tới đám tinh linh xem có thể cải thiện gì hay không.
Kì thực việc vào chỗ bí mật cũng không phải là vấn đề gì cần thực hiện sớm, nhưng mèo Jorz cứ liên tục nhắc nhở Tiffia rằng nơi đó có rất nhiều thứ tốt, còn nhấn mạnh rằng dù cô không thích nhưng ông ta lại rất thèm. Dĩ nhiên là với lý do như vậy, Tiffia là không đồng ý. Cô chủ trương rằng chính mình càng có nhiều lực lượng, lúc vào đó sẽ càng đạt được nhiều thứ, giống như những gì cô tìm hiểu được.
Tuy nhiên, mèo Jorz dần dà từ nhắc nhở chuyển sang thúc giục, còn bảo nếu để chậm trễ quá lâu sẽ làm hỏng mất chuyện lớn của ông ta. Nghĩ tới rằng ông ta là một linh thú, lại còn được Turan tín nhiệm, Tiffia sau cùng đành lùi một bước, thỏa thuận với ông ta rằng một khi cô có thể nắm giữ được một phần sức mạnh của tinh linh thì sẽ tiến vào chỗ bí mật.
Nhờ vậy mà mèo Jorz đột nhiên trở nên rất hăng hái trong việc chỉ dẫn Tiffia kiềm chế và thuyết phục đám tinh linh. Thông qua giấc mơ cũng chỉ là một trong số những cách ông ta đưa ra mà thôi.
Nhìn sang Quilter đang đứng có chút lúng túng khi bị bỏ qua, Tiffia đối với mèo Jorz, hỏi:
– Tôi cần cung cấp một ít năng lượng tinh linh tinh thuần cho cậu ta. Cách làm mặc dù đã có nắm chút ít, tôi vẫn muốn ông chỉ dẫn một hai.
Mèo Jorz nghe vậy thì nhướn mày, chẳng thèm nhìn Quilter một cái, bảo:
– Không thể. Cô bây giờ trạng thái cần phải giữ càng cao càng tốt. Đừng nói là năng lượng tinh linh tinh thuần, một chút năng lượng tinh linh cũng không thể cho đi.
Nghe vậy, Tiffia lộ vẻ bất đắc dĩ. Nhưng cô còn chưa kịp nói lời nào thì Quilter đã lên tiếng trước:
– Thế thì đợi sau khi từ chỗ bí mật trở về cũng tốt.
Mèo Jorz lần này thì không làm ngơ Quilter nữa, quay sang, gầm gừ vài tiếng vẻ bực tức, gắt lên:
– Cô ta nợ ngươi sao?
Quilter đối diện với linh thú tỏ thái độ như vậy với mình thì có chút khó xử, nhẹ giọng đáp:
– Nói ra thì là có giao kèo…
Chuyện giao kèo, mèo Jorz là cũng có biết. Câu hỏi của ông ta rõ ràng không định nhắc tới điểm đó.
– Thời hạn là khi nào? – mèo Jorz lại hỏi.
Quilter muốn nói lại thôi, thở dài một hơi. Thấy vậy, Tiffia lựa lời, thốt:
– Tình huống bây giờ thật sự không phù hợp. Cậu cũng không cần quá lo lắng. Tôi một khi xác định trạng thái của mình đủ ổn định sẽ lập tức giao cho cậu một phần năng lượng tinh linh tinh thuần, không nhất thiết phải chờ tới thời hạn đâu.
Lời của Tiffia rõ ràng là không làm Quilter vui lên chút nào, nhưng hắn ta vẫn đành phải chấp nhận.
Đợi cho Quilter rời đi hẳn, mèo Jorz mới đối với Tiffia, gằn giọng:
– Cô là ngu ngốc, hay là quá hiền lành rồi?
– Chuyện này… Tôi chỉ muốn thử vài thứ.
– Cũng không phải là bây giờ! – mèo Jorz gắt lên – Cô có biết hao tổn năng lượng tinh linh tinh thuần sẽ khiến cho mối liên kết giữa cô và tinh linh yếu đi không? Và thứ đó chỉ có thể khôi phục theo thời gian, không thể bổ sung được. Hay là cô định tóm một tên tinh linh thuật sư nào đó rồi bắt hắn ta giao cho cô năng lượng tinh linh tinh thuần như tên đó vừa làm? Gượm đã… Cách này cũng không tệ nha.
Tiffia nhăn mặt, cũng không biết nên nói cái chi. Những điều mèo Jorz vừa bảo, cô là đều rõ ràng, nhưng lại không nghĩ rằng hiện tại mình cần dùng tới năng lượng tinh linh tinh thuần. Biểu hiện như thế, ông ta không nghi ngờ gì là có biết tới bên trong chỗ bí mật sẽ cần làm những gì, nhưng chẳng chịu tiết lộ cho cô tí nào.
– Mà thôi. – mèo Jorz thốt – Cái chỗ này kiếm một tinh linh thuật sư hẳn là không thể kiếm ra ai khác ngoài cô.
– Cái chỗ này?
Tiffia dò hỏi. Cô mơ hồ nhận thấy mèo Jorz đang nói đến không chỉ giới hạn trong rừng Cultiven.
– Đừng hỏi. – mèo Jorz bảo, có chút không vừa ý – Vẫn nên tập trung chuẩn bị cho chuyến đi vào chỗ bí mật đi.
Tiffia nghe vậy thì càng thêm tò mò. Dù vậy, cô cũng không có gặng hỏi, vì biết chắc sẽ không nhận được câu trả lời.
Đang lúc Tiffia quay đi, nhấc bước định vào trong nhà thì mèo Jorz lại lên tiếng:
– Chờ chút.
Tiffia ngừng chân, hơi nhăn mày nhìn mèo Jorz, chờ xem ông ta muốn nói cái gì.
– Thể hiện ta xem. – mèo Jorz nghiêm giọng – Phần sức mạnh mà cô đã nắm giữ.
– Tôi tưởng ông đã biết rồi?
– Không có. – mèo Jorz thốt – Làm sao ta biết được?
“Chứ vừa nãy làm sao ông biết tôi đã thành công?” Tiffia nghĩ thầm, lại chẳng có nói thành lời. Dù mèo Jorz có biết rồi hay chưa thì cô vẫn muốn thể hiện cho ông ta xem một đợt.
Tiffia nhắm hờ mắt lại, bắt đầu hình dung về cảnh tượng trong giấc mơ khi ấy. Cô không nắm bắt hết tất cả mọi thứ mà chỉ tập trung vào những điểm mấu chốt.
Mặt trăng của sự giận dữ. Trong trí nhớ của Tiffia, đó là có màu đỏ, nhưng giờ thứ cô thấy được lại chỉ có một màu đen giữa nền trời màu xanh tím tạo cảm giác lạnh run, đến tê người.
Tiffia sợ, như là vô thức, không thể kiềm chế được. Cơn giận của cô vừa dấy lên lại lập tức biến mất như một đốm lửa nhỏ bị ai bóp tắt.
Rồi bất chợt, Tiffia trông thấy thứ vốn dĩ là một mặt trăng màu đen ấy, đột ngột sinh ra một con ngươi màu vàng cam sáng lấp lóe. Con ngươi ấy hướng thẳng vào cô, như xuyên thấu tất cả mọi thứ, cái nhìn đâm qua trái tim nhỏ bé, làm nó ngừng đập.
Tiffia hoảng hốt, vội hít một hơi, mới nhận ra rằng mình không còn có thể hít thở được nữa. Cơ thể của cô cứng đờ, rồi tâm thần, ý thức của cô cũng theo đó dần trở nên cô đặc.
Giật mình. Khung cảnh trước mắt Tiffia bất chợt thay đổi, trở lại thành mèo Jorz ở bên cửa vào căn nhà gỗ. Cô nhìn chằm chằm ông ta; ông ta cũng nhìn chằm chằm ngược lại cô. Cả hai cứ thế kéo dài hơn phút thì mèo Jorz mới lên tiếng với vẻ buồn bực:
– Còn chần chừ cái gì? Mau lên ta còn có nhiều việc.
Tiffia theo phản xạ lắc đầu, muốn nói lại không biết nên nói thế nào về những chuyện vừa xảy ra. Đó giống như chỉ là ảo giác. Thậm chí ngay tại lúc này, những hình ảnh ấy đang dần phai mờ đi.
– Không!
Tiffia thốt lên. Cô chẳng rõ tình huống của mình là thế nào, lại có cảm giác rằng chuyện này không thể tiếp diễn. Những hình ảnh mà cô vừa trông thấy đó, nhất định phải giữ lại.
Không kịp suy nghĩ thêm, Tiffia vội vàng tóm lấy mèo Jorz, vẻ gấp gáp hỏi:
– Mặt trăng đen với con ngươi màu vàng cam là có ý nghĩa gì?
Mèo Jorz ngẩn ra, nhưng cũng rất nhanh nắm bắt được tình huống nghiêm trọng, liền tập trung suy nghĩ. Hồi lâu, ông ta lẩm bẩm, giọng hơi run:
– Không thể nào…
– Cái gì không thể nào!? – Tiffia gắt, gần như nổi đóa – Mau nói cho tôi biết!
– Tên- Không.
Mèo Jorz nói, chợt thấy không phù hợp liền gào lên một tiếng cho chính mình bình tĩnh lại, xong mới tiếp tục:
– Đừng gấp. Tình huống như thế, chuyện vào chỗ bí mật, có thể dời lại.
– Không thể! – Tiffia nói lớn – Ý tôi là- Tôi sẽ quên mất.
– Quên thì tốt. Phải. Giờ chưa đúng thời cơ.
Tiffia hoàn toàn không hiểu nổi mèo Jorz đang lảm nhảm cái gì. Càng nghe ông ta, cô lại càng cảm giác rõ ràng hơn sự bất lực bao trùm lấy mình.
Tiffia quên. Cô thật sự không nhớ nổi nữa những gì mình đã trông thấy khi ấy. Cô giờ chỉ biết rằng mình bị thiếu mất một đoạn kí ức quan trọng.
– Jorz. – Tiffia trầm giọng – Tại sao ông…
Mèo Jorz thấy tình huống không ổn, vừa định quay đi chạy trốn một đợt, nghĩ lại thôi, đối mặt với Tiffia, bảo:
– Nghỉ ngơi cho tốt. Ngày mai ta sẽ chỉ cho cô cách khác tiếp cận đám tinh linh.
– Tôi đã quên cái gì? Tôi đã quên cái gì?!
Tiffia nói lớn, câu sau càng như là hét vào mặt mèo Jorz. Cô không thể chịu đựng nổi ở khoảnh khắc mấu chốt, người duy nhất mà cô có thể nhờ cậy lại quyết định bỏ rơi cô.
– Thôi. Đây là muốn tốt cho cô.
– Nói nhảm! Nếu muốn tốt cho tôi, lập tức nói cho tôi biết tôi đã quên cái gì. Tôi-
Tiffia còn muốn tiếp tục nhưng mèo Jorz đã lùi thủi bay vào trong nhà, chẳng thèm đoái hoài gì tới cô nữa. Bất lực. Cô thật là vô dụng, hoàn toàn bị trêu đùa.
“Linh thú cái gì chứ…”