Chương 334: Nắm bắt cảm xúc
Tiếng chim hót ríu rít phát ra từ tán cây cách đây chừng hai mươi mét đánh thức Tiffia khỏi giấc ngủ trưa của cô. Hơi nhíu mày, cô đưa mắt nhìn về hướng nơi tiếng chim phát ra, trong lòng không ngừng đặt ra những câu hỏi.
– Xem ra, sức mạnh của tinh linh, khó kiểm soát hơn mình tưởng rất nhiều.
Tiffia nói nhỏ, trên môi không nhịn được mỉm cười méo xệch. Cô đang tự giễu chính mình. Vốn tưởng rằng trong vòng hai hoặc ba ngày có thể nói chuyện thẳng thắn với ít nhất một tinh linh, vậy mà tới giờ vẫn chỉ có Jaar là đáp lại lời cô.
Như cảm nhận được sự bối rối của Tiffia, con mèo tam thể đang nằm ngái ngủ trên bàn bỗng ngóc đầu dậy, bay lơ lửng tới cạnh cô rồi bảo:
– Phân tâm rồi?
– Ừm.
Tiffia đáp ngay, không chút do dự. Cô biết rõ giờ mình phải thành thật mới mong mèo Jorz giúp được.
– Như vậy xem ra kể cả trong giấc mơ cô cũng đã mất kiểm soát. – mèo Jorz đánh giá, ra vẻ suy tư.
– Tôi chưa từng kiểm soát được giấc mơ của mình.
Tiffia vội nói. Nghĩ rồi, cô lại bảo:
– Còn có cách nào khác không?
Mèo Jorz nhăn mày, vẻ không hài lòng, đáp:
– Có là chắc chắn có. Nhưng cô đây cũng không khỏi đang từ bỏ quá sớm?
Tiffia cắn răng, môi mím chặt. Cô không phải từ bỏ sớm, mà là quá vội vã. Cô biết rõ hiện tại bản thân có bao nhiêu yếu đuối. Ít nhất cô muốn chính mình trong vòng hai tháng tới có thể đủ sức đối chọi với Valder. Không nhất định phải thắng, nhưng cần đủ khiến ông ta thôi xem nhẹ cô, từ đó để ảnh hưởng của cô tới tộc yêu tinh có nhiều hơn tính chân thực.
Mèo Jorz cất nhẹ một tiếng thở dài, nghĩ rồi nói:
– Trước hết, cô hãy kể ta nghe xem vừa rồi đã trải qua những gì đi.
Tiffia nghe vậy, liền bắt đầu hồi tưởng lại giấc mơ vừa rồi của mình.
Đầu tiên, Tiffia thấy một bức tường màu nâu sậm, và phải mất một lúc mới nhận ra bức tường đó là một thân cây khổng lồ, lại còn cao đến vô cùng. Cô ngẩng đầu nhìn lên trên thấy được những tán cây, và trên những tán cây đó, đậu lấy mấy quả cầu to tướng phát ra ánh sáng đầy màu sắc.
Tiffia không dám xác định mấy quả cầu là gì, nhưng cô mơ hồ đoán được. Do dự trong giây lát, cô bắt đầu gọi chúng.
Jaar, Mesir, Toar, Yher, Kalr, Solr. Sáu cái tên, tương ứng với sáu tinh linh mà Tiffia đã ký kết khế ước cùng. Tất cả chúng, không một ai đáp lại cô. Kể cả Jaar thì vẫn phải tới khi giấc mơ gần kết thúc, hắn ta mới hiện lên ở bên cạnh một quả cầu, nhưng cũng chỉ là nhìn cô một chút liền rời đi.
May mắn là, Tiffia kịp bắt lấy khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, đưa cánh tay lên, vạch ra một vết màu đen đặc. Đó là sức mạnh mà Jaar mang lại cho cô. Nhưng đến thế là cùng, giấc mơ cứ vậy vỡ tan thành từng mảnh.
Còn đầu cô thì đau nhói lên. Cơn đau chỉ thoáng qua, và dường như chỉ tồn tại trong giấc mơ, vì ngay khi tỉnh lại thì tất cả đều thành bình thường.
Mèo Jorz nghe xong, lắc nhẹ đầu, bay tới nằm bên cạnh Tiffia, bảo:
– Cô phải nhớ chính mình không được cưỡng ép chúng, mà phải dụ dỗ. Tinh linh là một đám không có liêm sỉ, sẽ vì chính ham muốn cắn nuốt cảm xúc của vật chủ mà phục tùng. Ngược lại nếu không có lợi mà ép buộc chúng, sẽ chỉ khiến chúng xem thường, càng ngày càng rời xa cô.
Điều mèo Jorz nói, Tiffia đã được nghe không dưới ba lần, nhưng cô rõ ràng khó mà làm được theo lời ông ta. Không phải cô không hiểu vấn đề, mà là cô không thể điều khiển được cảm xúc theo mong muốn của bản thân.
Điều khiển cảm xúc, cũng không phải là làm giả. Buồn là phải có chuyện để buồn, giận cũng cần có chuyện để giận. Vui cười hạnh phúc hay tuyệt vọng khổ đau cũng đều là như thế. Kẻ giả tạo, ngược lại càng khiến tinh linh thêm khinh rẻ.
– Jaar, – mèo Jorz lên tiếng – hắn ta nhiều khả năng là đã chấp nhận nghe cô sai khiến. Tuy nhiên, cái gì cũng phải có cái giá của nó. Lại nói, muốn sử dụng sức mạnh của tinh linh, cũng là cần có năng lượng và sự dẫn dắt. Đối với riêng Jaar, có lẽ có một cách có thể dùng được, và hẳn là rất dễ dàng.
– Cách gì?
Tiffia thốt, vẻ gấp không chịu được.
– Cô còn nhớ lần đầu mình sử dụng sức mạnh của hắn ta, cô đã mang lấy cảm xúc gì chứ? – mèo Jorz hỏi – Nói đúng ra thì, lần thứ hai.
Tiffia nhíu mày, trong lòng buồn bực. Cô làm sao không hiểu mèo Jorz đang đề cập đến chuyện gì. Tuy nhiên, cảm xúc khi đó, cô thật sự không muốn lần nữa trải nghiệm. Đó không chỉ đơn giản là giận dữ hay đau khổ, mà còn có cả điên cuồng và hoang dại. Nhớ lại khi ấy, cô giống như một con thú bộc phát hết dục vọng của bản thân, hành động hoàn toàn theo bản năng vậy.
Mèo Jorz quan sát Tiffia một hồi, thấy cô nàng vẫn còn bình tĩnh thì mới nói tiếp:
– Cô có thể xem Jaar như hiện thân của cảm xúc khi ấy của mình. Xem hắn ta như là cảm xúc của chính cô. Như thế, khi gọi tới hắn ta, cô cũng chính là đang gọi tới cảm xúc ấy.
– Vậy… thật sự ổn chứ?
Tiffia dò hỏi. Cô giờ không rõ lắm mấu chốt của cách mà mèo Jorz đang nói tới là gì, nhưng nếu có thể kết nối tới Jaar, cô là muốn thử. Dù sao thì hiện tại, cô cũng chẳng thể gọi được hắn ta.
– Hửm. Ta không biết. – mèo Jorz quả quyết đáp – Tinh linh thuật sư, mỗi người là có cách riêng để lợi dụng sức mạnh của tinh linh được ký khế ước. Có một số kẻ lấy niềm vui g·iết chóc để bộc phát năng lượng, có kẻ lại dùng sự bi thương trước c·ái c·hết của kẻ địch để chồng chất năng lượng, cũng có kẻ vẻ ngoài thờ ơ nhưng trong tâm chính là sự xem thường, khinh rẻ mọi thứ để lấy bàn đạp cho tinh linh của hắn. Tinh linh có muôn hình vạn trạng, tinh linh thuật sư cũng là như vậy.
Ngừng lại một chút, mèo Jorz ngồi thẳng dậy, chỉ chỉ cái chân trước của ông ta về phía Tiffia, nói:
– Nhưng kẻ sở hữu một lúc sáu tinh linh như đây, cả ta cũng là lần đầu tiên trông thấy. Cho nên là không thể áp dụng cách suy nghĩ thông thường cho cô được, chỉ có thể tham khảo mà thôi.
Tiffia vẻ mặt thoáng hiện lên sự thất vọng, cùng hụt hẫng. Lúc đó, khi còn ở thế giới tinh linh, cô có lẽ nên chọn lấy một tinh linh mà thôi. Tình huống bây giờ thật đúng là tiến thoái lưỡng nan.
Mèo Jorz chợt nghĩ tới gì đó, cất tiếng:
– Cô có từng thắc mắc là liệu đám tinh linh đó có sở thích riêng gì hay không?
Tiffia không hiểu ý câu hỏi, bảo:
– Không phải tinh linh không có cảm xúc và dục vọng sao? Vậy thì sở thích riêng là cái gì?
– Trước không có, giờ thì khó nói. – mèo Jorz đáp – Lấy tên Jaar làm ví dụ, cô cho rằng tại sao không phải là năm tinh linh còn lại mà là chính hắn ta đặc biệt quan tâm tới cô?
Tiffia có điều suy nghĩ. Thấy thế, mèo Jorz còn định nói tiếp thì liền ngừng lại, chờ một hồi cho cô nàng thôi suy tư thì mới lên tiếng:
– Còn nữa, cô cần phải phân biệt sở thích với bản tính. Tính cách không liên quan tới ham muốn của một người. Có lẽ cô cũng phải nhận ra cả sáu tinh linh đó đều có tính cách khác nhau từ khi còn ở thế giới tinh linh rồi.
– Thật vậy…
Tiffia nhẹ giọng đáp. Những điều mèo Jorz vừa nói, cô là chưa nghĩ tới bao giờ. Có ông ta giúp đỡ, cái nhìn của cô về mọi vấn đề thật sự là trở nên thông thoáng hơn rất nhiều. Đây hẳn là phải có lượng kiến thức và kinh nghiệm dồi dào chứ chẳng thể nào chỉ từ suy luận là có thể đạt được.
– Vậy, quyết định của cô là? – mèo Jorz hỏi.
– Tôi sẽ thử. – Tiffia thốt, lại nói – Nhưng không phải là cảm xúc khi ấy.
Mèo Jorz nhăn mày, định nói lại thôi. Ông ta tự biết chính mình không thể vội vã thuyết phục Tiffia được, chỉ khiến phản tác dụng.
– Được. Cô cứ tùy ý. Có vấn đề gì thì đừng ngại hỏi ta.
Nói rồi, mèo Jorz ngáp dài một hơi, bò trườn vào trong góc giường rồi cuộn người lại, tiếp nối giấc ngủ còn dang dở khi nãy của ông ta.
Còn lại mình Tiffia, cô sau một hồi lưỡng lự thì quyết định đứng dậy, bước tới ô cửa sổ hướng ra tán cây xanh mướt, lúc này chú chim kia đã ngừng hót nhưng vẫn còn đang đậu trên cành, ngoắt đầu nhìn tới nhìn lui.
– Cảm xúc à…
Tiffia lẩm bẩm, trong lòng mơ hồ lục lọi tìm kiếm. Cô cố tình tránh né những cảm xúc tiêu cực, lại nghĩ tới sáu tinh linh đang tồn tại trên người mình. Chúng đều có bản tính khác nhau, ưa thích cảm xúc cũng là khác nhau. Tuy nhiên, cô không hề biết chúng ưa thích cái gì, và có lẽ bản thân chúng cũng vậy.
Tiffia chỉ có thể đoán. Một lần không được thì hai lần, ba lần, hàng trăm lần. Cô không ngần ngại tốn thời gian và công sức với đám tinh linh, chỉ cầu trong vòng hai tháng chính mình có thể kịp mạnh lên là đủ.
Rồi Tiffia chọn lấy một cảm xúc, tạm gọi là phấn khích. Đó trên thực tế không hẳn là một cảm xúc có thể gọi tên, nhưng cô không thể nắm lấy nó nếu bản thân chưa thể xác định được đó là gì. Chủ yếu là do cô còn yếu kém, Tiffia biết như vậy.
Đối với tinh linh, cần dụ dỗ mà không phải cưỡng ép, nên trước hết, Tiffia cần loại bỏ tâm thái nhờ cậy và khống chế đối phương. Thứ mà cô muốn làm lúc này, chỉ đơn giản là phấn khích, và mang lại cho đối phương sự phấn khích đó.
Đó là một lần trong đêm dưới bầu trời đầu sao và tiếng côn trùng rả rích. Tiffia thấy chính mình ở giữa những đốm sáng lung linh màu xanh lục và xanh lam nhạt bay lơ lửng xung quanh. Nhìn sang bên cạnh, Tiffia có thể cảm nhận được sự ấm áp, dù hình dạng có không rõ ràng, mơ hồ như một đám khói, nhưng cô biết rõ đó là ai.
Tiffia cười nhạt, lắc nhẹ đầu. Đây không phải là phấn khích mà cô mong muốn, không hề đủ, lại phần nhiều gây cho cô cảm giác đau thương. Xem ra một kỷ niệm là có bị kết quả ở hiện thực ảnh hưởng đến, như là người xưa năm đó đã không còn vậy.
Tiffia nghĩ rồi nhắm hờ mắt lại, bắt đầu liên tưởng tới một cảnh tượng khác.
Vẫn là đêm, nhưng bầu trời rất nhiều khác biệt, khung cảnh xung quanh cũng không hề lung linh mà chỉ có vài ánh đèn lờ mờ. Nhưng chỉ như vậy, Tiffia lại cảm thấy trong lòng mình rộn lên.
Là phấn khích, còn có cả hối hả. Lúc ấy, khi ở trong tình cảnh đó, Tiffia là chưa hề có những cảm xúc như vậy, chỉ là bây giờ nghĩ về, lại biết chuyện xảy ra sắp tới, cô không tránh khỏi trong lòng rộn ràng lên.
Rồi một bóng hình bước tới trước mặt Tiffia. Hắn ta cao lớn, bờ vai không quá rộng nhưng chắc chắn, có hơi thô ráp, lại mang đến cho cô cảm giác an tâm đến lạ. Cử chỉ của hắn ta dịu dàng, không hề giống với bộ dạng thường ngày mà bây giờ cô hay trông thấy, đối xử với cô như là nâng niu.
Cuối cùng, hắn ta mở miệng. Tiffia nhớ như in những lời mà ngày hôm ấy hắn ta đã nói với cô. Nếu biết trước những chuyện đã xảy ra cho tới bây giờ, cô chắc hẳn sẽ đáp lại theo cách khác. Nhưng mà khi ấy, câu trả lời lại là:
– Tôi từ chối.
Cảnh tượng cứ thế vỡ tan. Trong lòng Tiffia dâng lên một cỗ hụt hẫng. Đó không phải là đau khổ, có lẽ là vì hiện tại, cô vẫn còn có cơ hội, ít nhất là trong lòng cô mong như thế.