Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Phế Tích Thế Giới Các Thần

Chương 316: Buổi tiệc




Chương 316: Buổi tiệc

Turan biết vua yêu tinh đi tìm Tiffia thì cũng không có hoảng hốt gì, nghĩ một hồi thì tự tìm cho mình một bàn tiệc còn trống, lại có tầm nhìn không tệ hướng về chỗ Darmil đối mặt với nam yêu tinh Thần cấp 23.

Eriltch sau một hồi suy nghĩ, có lẽ vẫn là cảm thấy không an tâm, bèn bước tới ngồi vào cùng bàn, cách Turan không xa.

– Hai người bọn họ là đang có chuyện gì?

Turan dò hỏi. Nó kì thực biết là bản thân Eriltch cũng chỉ là mới tới, cộng với tính khí thất thường của Darmil, là không tài nào đoán ra được.

Dù vậy, nam yêu tinh với vẻ lạnh nhạt vẫn chịu khó nghĩ ngợi một hồi, đáp:

– Tình huống này, e là Surtras buông lời không hợp ý cậu Darmil, tránh không được xảy ra xung đột.

– Không hợp ý? – Turan lại hỏi – Có thể biết được cụ thể là lời gì không?

Eriltch lộ vẻ khó xử. Nhưng chuyện đó cũng chẳng có kéo dài lâu thì bên người Turan đã vang lên âm thanh có phần quen thuộc:

– Là “Tên đội trưởng ấy sức chắc cũng chẳng chịu nổi một đòn của tôi.”.

Turan không cần quay người cũng biết được đối phương chính là Kull. Nó ra ý mời cậu ta ngồi vào bên cạnh, xong mới hỏi:

– Xong chuyện rồi?

– Coi như. – Kull đáp – Lòng cũng an ổn đôi chút.

Turan cười nhạt, không tiện hỏi thêm. Quay sang Eriltch, nó nói:

– Lời đó, kì thực cũng không phải là sai. Chỉ trách đồng đội của tôi có tính háo thắng, lại là ham thích chiến đấu.

Eriltch nghe vậy liền cảm thấy chuyện không tốt, vội bảo:

– Không thể nói vậy. Nếu được, vẫn là mong họ không thực đánh lên.



Turan lắc nhẹ đầu, đáp:

– Là phải đánh. Đối với cậu ta, càng kiềm hãm, chỉ khiến mối quan hệ sau này dẫn đi hướng tồi tệ. Cũng yên tâm, phía Surtras không cần phải nương tay, chỉ là đừng đẩy chuyện đến mức sống c·hết là được.

Lời của Turan không chỉ khiến Eriltch ngạc nhiên, Kull ở bên cũng là không nhịn được, nhỏ tiếng hỏi:

– Thật sự ổn chứ?

– Ổn chắc chắn là không. – Turan nói – Nhưng chuyện đã đến nước này, cứ tùy theo cậu ta thôi.

Kull có ý muốn nói lại thôi, quay người, tiện tay với lên trên bàn lấy mấy quả trái cây cầm đầy cả hai tay rồi rời đi.

Darmil đối mặt với nam yêu tinh Thần cấp 23 đến lúc này đã được gần năm phút, tính từ khi Turan đến đây. Nó quan sát thêm một hồi vẫn không thấy hai người có ý định ra chiêu gì cả mà giống hơn chỉ là đang dò xét lẫn nhau.

Turan lấy làm lạ. Theo như những gì nó biết về người đồng đội của mình, cậu ta hẳn đã không kiên nhẫn nổi mà lao lên rồi. Dù sao đối phương cũng không phải là nữ, ra tay cũng chẳng cần phải kiêng nể gì.

Về phần nam yêu tinh tên Surtras, hắn ta vẫn giữ vẻ tự tin thường thấy nhưng lại lộ lên chút khó xử. Có lẽ chính hắn ta cũng không ngờ rằng mình chỉ nói bâng quơ một câu lại dẫn tới tình huống căng thẳng như hiện giờ.

“Không thì hòa giải một đợt?” Turan nghĩ thầm, toan đứng lên để gọi Darmil thì đã nghe cậu ta thốt:

– Nếu ngươi đã có ý, không thì đến đấu ngay với đội trưởng của ta đi!

Turan giật thót cả người, lòng nó cũng không khỏi hoang mang một hồi. Darmil vậy mà lại chuyển mũi nhọn sang nó, đây là không hợp lý chút nào. Lại nói, cậu ta không có vẻ gì là đã nhận ra nó đã đến buổi tiệc.

Nam yêu tinh cắn răng, hơi ưỡn ngực lên, nói lớn:

– Không tệ. Tự ta sẽ tìm cậu ta thách đấu.

Dứt lời liền trừng mắt tạo thế rồi quả quyết quay người bỏ đi. Hắn ta bước rất vội, cũng chẳng có ý định nán lại buổi tiệc mà lẻn đi luôn.



Turan nheo mắt mấy cái, còn tưởng rằng mình nhìn nhầm hay gặp ảo giác gì đấy. Tuy nhiên, nó rất nhanh biết rằng mọi chuyện vừa xảy ra đều là sự thật khi nghe thấy tiếng gọi của Darmil.

– Turan! Cậu tới rồi!

Darmil lách qua đám đông chạy tới, lại nhìn quanh một lượt, nói tiếp:

– Cậu tới muộn. Sớm một chút thì đã có trò hay rồi.

Turan cười méo xệch. Nó thật sự không cho rằng chính mình đấu với một du hành giả Thần cấp 23 là trò gì hay cả.

– Nói nghe một chút.

Turan nghĩ rồi bảo. Nó ngờ là sự tình không hề đơn giản như vẻ bề ngoài, cả lời thuật của Kull vừa nãy nữa.

Darmil định nói, vẻ như thấy khát quá, với lấy một chiếc bình trên bàn tu ừng ực rồi kêu một tiếng đầy sảng khoái. Xong, cậu ta mới đáp:

– Có một tên dám xem thường cậu. Tôi liền bắt hắn ta tại chỗ nói cho ra lẽ.

Turan gật nhẹ đầu hưởng ứng, lại không có nói gì.

– Vốn đã định đập hắn ta một trận rồi, nhưng xét thấy làm thế không khiến hắn ta phục được, liền để cậu tự đến đấu với hắn ta.

Turan tiếp tục gật nhẹ đầu. Nó đối với lời này thì thật chẳng biết nên nói gì cho phải. Suy nghĩ của Darmil là không sai, chỉ là sức mạnh của đối phương hoàn toàn không được cậu ta cân nhắc.

Lại nói, nam yêu tinh Surtras không cần đoán cũng biết là một người khá có danh vọng trong tộc yêu tinh. Hiện giờ giao kèo là đã được ký kết, nếu để hai bên đấu nhau, là không hề tiện cho bất kì bên nào là bên thua cả. Nếu chính Turan để thua vài tên du hành giả Thần cấp tương đương thì cũng thôi, coi như là bản thân không có đủ thực lực. Ngược lại tình huống như vừa rồi thì chính là tộc yêu tinh cố tình chèn ép tổ đội của nó.

“Không phải là vua yêu tinh đang tính toán cái gì đấy chứ?” Turan nghĩ thầm, thở hắt một hơi. Nó sau đó quay sang Eriltch, lại không biết hắn ta từ khi nào đã trốn đi mất. Tuy nhiên, rất nhanh sau đó liền có một vài yêu tinh tiến lại gần chào hỏi với Turan.

Bọn họ không có vẻ e dè gì, ngược lại còn tỏ ra có phần thoải mái. Nghĩ tới, hẳn là cuộc xung đột vừa rồi giữa Darmil với Surtras đã khiến các yêu tinh thay đổi thái độ cùng cái nhìn về mấy người nhóm Turan. Minh chứng rõ rằng nhất là ngay bây giờ, Darmil đang bị vây lấy bởi không ít yêu tinh, hỏi về những thứ không liên quan lắm tới giao kèo hay cả quan hệ với tộc yêu tinh mà chỉ đơn thuần là mấy lời hỏi thăm thân thiện.

“Đây chẳng lẽ là do kỹ năng ‘Hấp dẫn’ của cậu ta?” Turan nói thầm, lại không có nghĩ nhiều, bận đối đáp với mấy yêu tinh thay nhau nói chuyện.

Khác với Darmil, những yêu tinh đến gặp Turan hoàn toàn là có chủ đích rõ ràng. Họ dò hỏi nó về Tiffia, thực lực của tổ đội, các mối quan hệ mà cụ thể là với quân đoàn Ungreilt và Deln của khu rừng.



Ngoài ra, cũng có một số câu hỏi đề cập tới sự biến mất của các trưởng lão và không ít tinh anh tham gia buổi lễ hiến tế. Đối với chuyện này, Turan chỉ có thể khéo léo chuyển chủ đề. Nó đoán là họ cũng có chút thông tin về những gì đã xảy ra, nhưng lại không dám làm lớn chuyện sau khi giao kèo đã được ký kết, đành dựa vào miệng lưỡi mà trách mắng nó.

Mấy lời như là:

– Tôi đã không biết rằng con người lại có thể tàn nhẫn tới vậy. A! Tôi không phải nói cậu. Cậu cũng biết tình hình hiện giờ giữa yêu tinh chúng tôi với những kẻ ngoại tộc đến từ bên ngoài khu rừng mà.

– Đức vua thật sự là sáng suốt. Với giao kèo này, hẳn là có thể khiến sự hi sinh của họ trở nên có ý nghĩa. Xin cảm tạ đức Chính thần Realm.

– Deln của khu rừng cùng với cậu là có quan hệ gì? Cậu chắc không phải là tay sai của Deln đâu nhỉ? Tôi rất kính sợ Deln của khu rừng, nên nếu thế thì…

– Tiffia là rất tốt. Tôi vẫn nhớ rõ chính mình ngưỡng mộ tài bắn cung của cô ấy như thế nào. Nói tới, lần này trở về, Tiffia trông có hơi ảo não… Hẳn là tôi gặp ảo giác đi.

Chung quy, Turan thấy được rằng tộc yêu tinh là không có thiện cảm với tổ đội của mình, hoặc ít nhất là họ không ưa thích chuyện hợp tác. Dù vậy, họ vẫn là nhấn mạnh về việc chào đón Tiffia trở về, thậm chí còn không chút kiêng nể chỉ rõ rằng nếu nó không buông tha cho cô ta thì tự họ sẽ có hành động.

“Xem ra giữ Tiffia bên người là thật không dễ dàng…”

Buổi tiệc kéo dài tới hơn tiếng đồng hồ mà vua yêu tinh vẫn còn chưa trở lại. Turan nghĩ rồi viện lý do rời đi mất. Nó nếu nói không lo lắng thì là giả dối, nhưng cũng không có tới mức vội chạy đi tìm Tiffia. Dù sao thì chuyện đã rồi, từ đây tới mạch nguyên khí tiên thiên có chạy hết tốc lực cũng mất gần hai tiếng đồng hồ nên ngoài trông cậy vào con mèo mập kia thì lo lắng chỉ bằng thừa.

– Cậu muốn tới mạch nguyên khí tiên thiên?

Có tiếng hỏi vang lên cách Turan không xa ở phía sau. Nó ngừng bước chân, nhưng không quay người lại mà thản nhiên đáp:

– Phải. Tôi tin là mình không cần sự cho phép của bất kì ai cả.

– Tôi không có ý đó.

Giọng nói vội vàng, sau đó thì một bóng hình đi tới ngay bên cạnh Turan.

Là Eriltch. Hắn ta vừa nãy không biết trốn đi đâu, giờ lại đúng lúc xuất hiện. Có lẽ từ đầu tới giờ hắn ta là không hề rời mắt khỏi Turan.

– Để tôi đưa cậu đi. Cậu dù sao cũng là khách.

Eriltch cười bảo. Turan cũng không có phản hồi cái gì, bước chân cứ thế nhấc lên.