Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Phế Tích Thế Giới Các Thần

Chương 260: Nhiệm vụ từ tử thần




Chương 260: Nhiệm vụ từ tử thần

Turan mắt lim dim, nháy nhẹ một cái, xong thì đột nhiên thấy cổ họng mình khô rát cùng ngứa ngáy, không nhịn được ho sặc sụa.

Cơn ho kéo dài tới gần mười giây mới chấm dứt. Dù vậy, Turan vẫn còn thấy rất khó chịu trong họng mình, chỉ là nó đã hết hơi, ho không nổi nữa, đành gắng chịu đựng.

Turan đưa mắt nhìn quanh, lại chẳng thấy một thứ gì. Mới vừa nãy, nó rõ ràng cảm nhận được có vài vật thể ở gần mình, giờ chỉ toàn một màu đen. Hơn cả, nó còn nhớ được hình ảnh phần thân dưới của mình bị cắt ra nằm trước mặt cách đây không bao lâu.

Có lẽ, nó vừa ngủ mê.

Nhưng dù Turan có cố nhủ bản thân bao nhiêu lần đi chăng nữa thì cảm giác lạnh gáy và đáng kinh hãi của sự thật kia vẫn mãi quẩn quanh trong tầm trí nó, càng thêm xác nhận rằng nó đã bị cắt đôi.

– Thật quá…

Turan định nói, lại thôi, chỉ cất một tiếng thở dài. Ít nhất thì bây giờ, nó còn chưa có c·hết. Vùng không gian này, nó là quen thuộc; và trước khi bắt đầu nhớ lại, nó cắn chặt răng mình.

Một loạt các cơn đau khó thể diễn tả đột ngột bùng phát trong đầu Turan. Hộp sọ của nó giờ như thể đang bị hàng đống côn trùng cắn phá từ bên trong để thoát ra ngoài.

Cả người Turan run lên không kiềm được, chân và tay thì như bị rút hết sức lực, không đứng vững nổi nữa mà khụy xuống. Giờ thì cả ôm đầu mình Turan cũng không thể làm được.

Theo như kí ức mà Turan vừa nhớ lại, so với lần trước nó đến đây, tình trạng cơn đau đang ngày càng tồi tệ hơn. Đây hẳn là cái giá phải trả để đến được đây, để có được cơ hội giành lấy sự sống nhỏ nhoi của mình.

Dĩ nhiên, Turan không cho rằng bản thân cả ba lần kia đều may mắn còn sống sót. Đó hẳn là nhờ bàn tay của tử thần đã đưa ra để cứu giúp nó.

Nhưng Turan khó mà hiểu được lý do tử thần làm như vậy. Nó chỉ là một du hành giả cỏn con mà thôi, rõ ràng chẳng đáng để được hắn ta quan tâm tới. Mưu đồ của một tử thần, có lẽ nó mãi mãi cũng không thể nắm bắt được.

– Cái c·hết…

Turan nói nhỏ, nén lòng không run lên. Nó sau đó đưa tay về trước, mở lòng bàn tay ra, cẩn thận hình dung ra viên đá màu lam kia.

Một cách chậm rãi, lơ lửng nơi lòng bàn tay dần hiện lên những đốm sáng màu lam nhạt. Chúng ban đầu chỉ có vài đốm, nhưng tốc độ tăng dần, chẳng mất bao lâu liền tăng đến hàng chục, gom lại thành một đoàn.

Tuy nhiên, khác với mong muốn của Turan, hoàn toàn chẳng có hình dáng viên đá nào xuất hiện, chỉ có đốm sáng trong tay nó càng lúc càng lớn hơn.

– Ngươi trở lại.

Giọng nói có phần quen thuộc vang lên trong đầu Turan. Nó không có chút hoảng hốt hay bất ngờ nào, vì biết rõ đó là ai.

– Lần này, ngươi hẳn đ·ã c·hết rồi chứ?

Cùng với lời đó, một dáng người cao gầy dần xuất hiện trước mặt Turan. Chẳng có gì mới lạ, hắn ta khoác trên mình một tấm áo choàng màu nâu sẫm rách tươm, trùm đầu, không phủ kín mặt, nhưng nhìn vào lại chỉ thấy toàn màu đen.

Là tử thần, đi cùng với vật bất ly thân của mình là một chiếc lưỡi hái cũ kĩ và gỉ sét trông không thể tầm thường hơn đang trôi nổi lơ lửng giữa không trung.

– Kì lạ.

Giọng nói phát lên với vẻ nghi hoặc, nhưng rất nhanh tử thần liền cất một tiếng cười khẩy, bảo:

– Ngươi đang trở nên càng lúc càng thú vị. Nào, nói chuyện một chút.

Khác với lần trước, tử thần không vung cánh tay gầy guộc của mình lên mà chỉ quay người đi, bước thật chậm về phía trước. Nơi hắn ta hướng tới, vậy mà không biết bao giờ đã xuất hiện một bộ bàn ghế bằng đá.

Càng bất ngờ hơn, khi Turan còn đang cố hình dung chuyện đang diễn ra thì đột nhiên thấy trước mặt mình là tử thần đang ngồi. Hay nói đúng hơn thì, giờ nó đang ngồi vào bộ bàn ghế mà vừa cách đây chỉ một khắc còn ở khá xa mình.

Sự ngạc nhiên của Turan cũng không có kéo dài quá lâu. Đối với nó, thân thể của bản thân mà giờ đã có thể trông thấy được mới là quan trọng hơn cả.



Đây là bằng chứng lớn nhất cho thấy rằng nó vẫn còn sống.

– Nàng, đến.

Tử thần hô lên với giọng trầm thấp. Ngay lập tức, một làn khói đen mờ ảo có hình dáng như con người chợt xuất hiện, bước lại gần, đặt lên bàn hai chiếc tách nhỏ. Xong việc, dáng hình kia hơi cúi chào, nhanh chóng rời đi mất.

Turan đưa mắt nhìn vào tách, phát hiện rằng bên trong lại chứa đầy thứ chất lỏng màu đen đặc quánh mà ở lần gặp trước nó đã uống qua. Hẳn ba tách liền.

Thay cho lời mời, tử thần nâng tách của mình lên, hơi hướng về phía Turan đẩy nhẹ, xong thì đổ hết vào vùng màu đen tối dưới lớp áo trùm của hắn ta, nơi mà hẳn là một khuôn mặt.

Turan chẳng thèm nghi ngờ gì, hay đúng hơn là nó vốn không có sự lựa chọn. Hít thở thật sâu một hơi, nó rồi cũng nâng tách của mình lên, dứt khoát đổ hết vào họng.

Thứ chất lỏng đặc quánh kì dị kia chạm vào cơ thể Turan lập tức tan đi, lại khiến cảm giác khô rát và có phần ngứa ngáy khó chịu nơi cổ họng biến mất. Nhưng nó còn chưa kịp thắc mắc cảm giác vừa rồi có thật hay không thì tử thần đã lên tiếng:

– Có vẻ như ngươi không cần phải c·hết mới tới được đây, phải không?

Turan không hiểu ý câu hỏi. Nó là tin rằng tử thần đã ra tay cứu mình. Có lẽ, nội dung câu hỏi không hề đơn giản như nó vừa nghe được.

– Tôi không biết.

Turan đáp, chẳng có chút kiêng dè nào. Nó đoán là tử thần đã biết trước câu trả lời của mình rồi.

Tử thần cất lên vài tiếng cười trầm thấp nghe như tiếng ho. Hắn ta sau đó đưa cánh tay xương xẩu của mình ra, hướng về phía Turan rồi đột ngột tóm chặt đốm sáng màu lam nhạt chẳng biết khi nào đã xuất hiện ở chỗ đó.

Xong, tử thần cũng không có rút tay về mà xem xét, cánh tay chỉ run lên một đợt rồi buông ra, trả đốm sáng bay trở lại, tiến thẳng vào trong người Turan luôn.

– Ngươi muốn biết cái gì? Ta cho phép, ngươi hỏi. – tử thần cất tiếng.

Turan hít một hơi thật sâu rồi thở ra, cố khiến bản thân vừa trở nên hồi hộp bình tĩnh lại. Tử thần, quả nhiên lại lần nữa định giải đáp thắc mắc của nó.

Nếu Turan đoán không nhầm, lần này vẫn sẽ là ba câu hỏi, tương ứng với ba tách chứa đầy thứ chất lòng màu đen đặc quánh kia. Nó chắc chắn phải suy nghĩ thật kĩ, tránh hỏi những điều chẳng giúp ích được gì như lần trước.

Kì thực, ba câu hỏi ở lần gặp trước không phải là vô ích, mà là nội dung không được cụ thể, khiến cho Turan sau khi nhận được câu trả lời vẫn chẳng biết nên làm gì. Nó đâu thể nào chạy đôn chạy đáo khắp nơi hỏi về mảnh vỡ Thời đại hay Khamaelsiz. Phản ứng của thần Syrathr khi nghe được về Khamaelsiz là bài học nhớ đời cho Turan, và nó thậm chí có lý do để tin rằng sự việc xảy đến tình trạng hiện giờ, là do cô ta phát hiện nó biết về Khamaelsiz.

“Một điều gì đó thật có ích…” Turan nói thầm. Sau một hồi ngẫm nghĩ, nó quyết định hỏi:

– Tòa tháp Ma pháp Tối thượng, ẩn chứa điều gì?

Tòa tháp chính là thứ mà Turan cho rằng mình cần thật nhiều thông tin ngay bây giờ. Nó dù có thể thu thập thông tin hữu ích về tòa tháp từ nhiều nguồn, nhưng tất nhiên là không thể so sánh được với thứ mà kẻ ở trước mặt này sẽ cung cấp cho nó.

– Câu hỏi này, quá rộng.

Tử thần nghiêm giọng nói.

Turan nghe xong liền vội hít một hơi thật sâu. Chỉ một lời của tử thần, nghe qua không có chút thái độ không vừa ý nào, lại khiến nó cảm giác thật áp lực.

Nhưng trước khi Turan có thể kịp điều chỉnh câu hỏi của mình, tử thần đã cất tiếng:

– Là ma pháp trận dịch chuyển không gian.

Turan ngơ người ra một lúc, sau đó thì lẩm nhẩm lại lời của tử thần trong đầu mình. Nó không khó để nhớ ra được những thông tin về thứ gọi là ma pháp trận dịch chuyển không gian mà bản thân từng nghe biết tới.

Đây là ma pháp bị cấm bởi các Chính thần. Không chỉ là cấm sử dụng, mà còn cấm cả nghiên cứu, tìm tòi hay học hỏi. Kẻ nào dám phạm tới, nếu bị phát hiện sẽ ngay lập tức bị các con dân tìm đến s·át h·ại mà chẳng cần quan tâm đúng hay sai.



Vì đây là điều được cho phép bởi các Chính thần, được các Chính thần bảo hộ.

Sau khi c·hết đi, không ai rõ chuyện gì sẽ xảy ra đến cho kẻ đó, nhưng một điều chắc chắn là hắn ta sẽ không bao giờ xuất hiện trở lại.

“Các thế lực đang tìm tới tòa tháp cũng biết về điều này?” Turan nghĩ thầm, vẻ nghi hoặc. Nó khó mà tin được ma pháp trận dịch chuyển không gian là thứ các thế lực nhắm đến. Đó là ma pháp bị cấm, và họ tất nhiên không muốn bản thân bị các Chính thần trừng phạt.

Có lẽ, chính các Chính thần mới là kẻ đứng sau; còn gốc rễ mọi chuyện, Turan giờ vẫn chưa có đủ dữ kiện để suy đoán ra được.

– Ta có một nhiệm vụ cho ngươi. – tử thần chợt bảo.

Turan ngẩn người. Nó tưởng mình nghe nhầm, hỏi lại:

– Một… Một nhiệm vụ?

– Phải.

– Thế…

Tử thần không nói mà đưa cánh tay gầy guộc ra ý mời. Turan nhìn thì thấy chiếc tách của mình trên bàn đã đầy ắp thứ chất lỏng màu đen đặc quánh.

Trông vẻ mặt mờ mịt không hiểu gì của Turan, tử thần mới nói:

– Tự bản thân ngươi quyết định có muốn nhận nhiệm vụ này hay không.

Turan lúc này mới hiểu ý của tử thần. Hắn ta giao nhiệm vụ cho nó, cũng giống như là đang ban cho một phần thưởng vậy. Thế nên, Turan cần phải đáp lại bằng một tách chứa đầy thứ chất lỏng kì dị kia.

Nhưng như vậy, nếu Turan nhận nhiệm vụ, sẽ đồng nghĩa với việc thiếu đi một lời giải đáp. Hiện tại, nó là vẫn chưa biết phần thưởng nhiệm vụ là gì, cũng như nội dung cụ thể như thể nào.

“Tử thần à…” Turan lẩm bẩm, lòng bất giác khẩn trương lên. Nó tin chắc rằng phần thưởng đến từ tử thần sẽ không tầm thường. Nếu may mắn, nó rất có thể sẽ có được khả năng nào đó tác động tới sự sống và c·ái c·hết. Đây chính là thứ mà cả các Chính thần mạnh mẽ vô cùng cũng thèm muốn.

Lại nói, Turan là rất kinh sợ c·ái c·hết, cũng bị ám ảnh rất nhiều. Nó biết rõ tình hình này nếu kéo dài, nó rồi sẽ biến thành một tên nhát gan, cái gì cũng không dám làm. Mà cái gì cũng không dám làm thì khoảng cách với c·ái c·hết sẽ càng gần thêm nữa.

Nghĩ ngợi hồi lâu, Turan cuối cùng quyết định đưa tay nâng tách lên uống một hơi cạn sạch. Thứ chất lỏng màu đen nhanh chóng thấm vào cơ thể nó, rồi làm cho nặng thêm, khiến lưng nó phải còng xuống một đoạn.

– Không tệ.

Tử thần nói gọn, nhưng có thể nghe được trong giọng sự hài lòng của hắn ta.

– Nhận lấy.

Nói rồi tử thần đưa cánh tay gầy guộc của mình đặt nhẹ lên bàn, sau đó liền nhấc lên. Nơi đó vậy mà không hiểu từ đâu xuất hiện một cuộn giấy da.

Turan chần chừ trong giây lát, nhưng rồi cũng nhận lấy cuộn giấy. Liếc mắt nhìn tử thần một chút, xác nhận hắn ta không có ý phản đổi, nó mới mở ra xem.

“Nhiệm vụ: Giúp bắt linh hồn lang thang của Velduran.

Cấp độ: 0.

Phẩm chất: Thường.

Độ khó: Dễ.

Mô tả: Giúp hội Tử thần Sứ đồ bắt được linh hồn lang thang của Velduran.



Chi tiết:

+ Hội Tử thần Sứ đồ bắt được linh hồn lang thang của Velduran.

Tiến trình: 0%.

Phần thưởng chủ:

+ 1000 xen.”

Turan nhăn mày. Nó đọc lại nội dung cuộn giấy thêm lần nữa, cái nhăn mày càng sâu hơn.

“Quái quỷ gì?” Turan thốt thầm, sau đó đưa mắt nhìn tử thần vẫn đang ung dung chờ đợi. Nó giờ thật muốn hỏi một câu rằng có phải hắn ta đang đùa với mình không.

Phần thưởng của nhiệm vụ, vậy mà chỉ có mỗi 1000 xen, chẳng làm được cái quái gì cả. Tiền bạc thì Turan đâu có thiếu, lại còn là số lượng ít như thế.

Turan phát bực, nhưng cũng chỉ đành kiềm nén sự bực bội của mình lại. Đối với tử thần, nó nào dám có dị nghị gì, chỉ có thể trách chính mình kì vọng quá nhiều mà thôi.

Kì thực, nghĩ lại, cũng không phải là Turan không nhận được từ nhiệm vụ này, nói chính ra thì là thông tin.

Velduran được nhắc tới trong nội dung nhiệm vụ hẳn là vị đại pháp sư quyền năng đã dựng nên tòa tháp Ma pháp Tối thượng, và ông ta vậy mà đang tồn tại như một linh hồn lang thang.

Mặt khác, hội Tử thần Sứ đồ được nhắc tới trong nhiệm vụ như là đối tượng mà Turan phải hỗ trợ. Nó có rất ít thông tin về hội này, chỉ biết rằng những thành viên trong hội tôn thờ thần Thailak – Chính thần của Cái c·hết. Nếu lúc trước hội Tử thần Sứ đồ không khác với các tổ chức khác là bao thì giờ đã có thể thấy được là có mối quan hệ không hề nhỏ với thần Thailak.

Đây rất có thể là cơ hội để Turan lấy được không ít thông tin về hội này, làm tiền đề để biết được kẻ ở đối diện đang có ý đồ gì với mình. Thậm chí, nếu làm tốt, Turan còn có thể tiếp cận được quyền năng nắm giữ hoặc tác động tới sự sống và c·ái c·hết.

– Tôi đồng ý nhận nhiệm vụ này.

Turan lên tiếng. Nó giờ cũng chẳng còn đường để lui.

Chờ cuộn giấy da tan thành những đốm sáng li ti màu trắng xám rồi biến đi, tử thần mới nói:

– Ngươi, còn một câu hỏi cuối cùng.

Turan vội nuốt khan một ngụm. Nó vốn biết thời khác này sẽ tới, vẫn là có chút hoảng.

– Camilier… Nữ người sói đó, là ai?

Turan cất tiếng. Nó đã muốn hỏi ngay về Camilier ở câu hỏi đầu tiên, nhưng lo rằng bản thân sẽ bỏ lỡ những điều quan trọng và có ích hơn nên mới để tới bây giờ.

Nữ người sói là kẻ mà Turan muốn làm trở thành một phần thế lực của mình, cũng đã lên không ít kế hoạch phát triển cho cô ta. Sau khi nghe từ thần Syrathr rằng cô nàng là một sinh vật t·hảm h·ọa cùng những nguy cơ cô ta có thể mang tới, Turan không tránh khỏi muốn tránh đi, bỏ mặc.

Nhưng chuyện vừa xảy ra với Turan, khiến nó nảy sinh nghi ngờ đối với những gì thần Syrathr đã nói. Có thể cô ta không nói dối, nhưng hẳn đã giấu đi một vài điểm mấu chốt.

Nếu quả thật là thế, và Turan có thể lợi dụng được, thì nó sẽ xem xét giành lại Camilier. Dù sao thì thần Syrathr cũng đã bảo rằng sẽ trả cô ta về nếu nó hoàn thành nhiệm vụ đạt đến Thần cấp 15.

Tử thần nghe câu hỏi của Turan, lại nhìn nó uống hết chiếc tách của mình, trầm mặc trong vài giây, sau đó thì đột nhiên bật cười. Những tiếng cười đều nhau, không lớn, nhưng từng tiếng lại như đâm vào linh hồn Turan nhói đau, khiến nó đang chịu đựng áp lực chèn ép lên cơ thể bởi thứ chất lỏng kia, khốn khổ càng thêm khốn khổ.

Khi cả người Turan đã nằm bệt trên mặt đất, không còn cử động được nữa, tử thần mới lên tiếng:

– Cô ta là một sinh vật t·hảm h·ọa, sinh ra từ Khamaelsiz, thức tỉnh và ban phát t·hảm h·ọa, c·hết đi lại trở về với Khamaelsiz.

“Camilier!?” Turan thốt thầm, cố giữ bản thân tỉnh táo, tránh bị mất đi ý thức. Nó muốn nghe thêm nữa về nữ người sói.

Nhưng tử thần chẳng nói thêm lời nào, đưa tay gõ nhẹ lên chiếc bàn đá hai cái. Âm thanh trầm đục vang lên lọt vào tai Turan nghe như tiếng trống, khiến hai mí mắt nó nặng trĩu, không kiềm được nhắm nghiền lại.

Tất cả, đã không còn cảm nhận được nữa.