Chương 245: Trở về
Cơn mưa kéo dài dai dẳng thêm hơn tiếng đồng hồ mới kết thúc. Tiffia gấp dù lại, cất vào trong túi trữ vật.
Hôm nay nên là ngày có trăng, nhưng bởi vì bị những đám mây che mất mà không thấy được. Bóng đêm theo đó phủ khắp cả khu rừng Cultiven.
Đêm tối đối với Tiffia không có nhiều sự cản trở trong việc di chuyển, nhưng để thấy rõ được nội dung tấm bản đồ, đành phải lấy ra một chiếc đèn pin nhỏ mà soi.
Vị trí hiện tại của Tiffia vẫn còn cách khá xa nơi cô muốn đến. Dù vậy, Tiffia biết rằng từ lúc này, bản thân càng phải đề cao cảnh giác, không chỉ đối với du hành giả là con người hay quái, mà còn cả với đồng tộc của mình.
Yêu tinh tộc không hề chào đón kẻ ngoại xâm, dù cho đó có là người cùng tộc với mình. Nguyên nhân đơn giản là vì không thể xác định một người đến là với ý tốt hay xấu. Dù sao thì trường hợp đồng tộc phản bội không phải là chưa từng xảy ra. Thế giới vốn đã thay đổi quá nhiều rồi.
Tiffia có xuất thân từ rừng Cultiven, nhưng đã bị xem là điềm xấu, trục xuất đi. Một kẻ như cô, nếu bị phát hiện quay trở về, sẽ phải đối mặt với sự trừng phạt còn kinh khủng hơn là đám du hành giả con người kia.
Thế nhưng Tiffia không có lựa chọn khác. Cô phải đột phá Nihr. Chỉ cần làm được điều đó, cái danh điềm xấu sẽ không còn, nguy cơ cũng biến mất.
Tiffia xác định đoạn đường tiếp theo xong, dẹp tấm bản đồ đi, cất bước tiến trước. Bước chân của cô không vội, cẩn thận lần mò, tránh dẫm phải bẫy hoặc gây chú ý cho vài con quái mà cô chắc chắn không muốn đụng phải. Mặt khác, Tiffia cần thể hiện bản thân không có ý xấu khi ngày càng đến gần hơn chỗ ở của yêu tinh tộc để không bị xem là kẻ địch.
– Đến đây chắc là được rồi.
Tiffia nói nhỏ, lắc nhẹ đầu mình. Đôi tai con người hai bên đầu của cô theo đó bắt đầu dài ra.
Vừa xong, Tiffia còn chưa kịp đưa tay lên sờ để xác định hiệu quả thì một bóng hình dần hiện ra trước mặt. Cô trước đó hoàn toàn không nhận ra sự hiện diện của kẻ này. Hắn ta có khi đã luôn theo chân cô, âm thầm đánh giá hoặc chờ cơ hội ra tay t·ấn c·ông.
– Đôi tai đó, xem ra không phải là giả nhỉ?
Một giọng nói trong trẻo vang lên, hình bóng trước mặt Tiffia cũng dần hiện rõ. Là một nam yêu tinh, Tiffia còn nhận ra người này. Trên thực tế, nhân số của tộc yêu tinh không nhiều, cùng với đó là tuổi thọ dài hơn hẳn so với con người nên hầu hết đều có quen biết nhau.
Nam yêu tinh có vẻ cũng đã nhận ra Tiffia, nhưng trông vẫn rất cẩn thận đối với cô. Nghĩ một hồi, anh ta hỏi:
– Sao cô lại trở về?
– Tôi có việc cần phải hoàn thành. – Tiffia đáp ngay.
– Việc gì? Ở nơi này cô không được chào đón.
Giọng nam yêu tinh có chút gấp, vẻ như muốn đuổi Tiffia đi càng sớm càng tốt.
– Tôi muốn gặp các trưởng lão. Tôi cũng muốn gặp cha mình.
– Điên rồ. – nam yêu tinh gắt – Cô chẳng lẽ không hiểu được hậu quả của việc mình đang làm? Cô chỉ là-
Nam yêu tinh ngừng lại, nửa muốn nói nửa không.
Tiffia hiểu tâm lý của anh ta lúc này, cũng biết rằng bản thân không thể quay đầu được, bảo:
– Tôi đã quyết định rồi. Vẫn mong anh cho phép.
– Không được, Tiffia! Cô nên suy nghĩ…
Mặc cho nam yêu tinh có nói gì, Tiffia vẫn không thay đổi ý định. Cô bước từng bước tiến tới gần anh ta, gây áp lực buộc phải đáp ứng mong muốn của mình.
Nam yêu tinh nhăn mặt, bật lên một tiếng chửi, sau đó thì lách người đến sát bên Tiffia, dùng những động tác nhanh và mạnh mẽ tóm được hai tay của cô, vòng ra sau mà trói lại.
Tiffia không có bất kì sự phản kháng nào, cũng không thể. Nam yêu tinh là có Thần cấp không thấp, khống chế cô quá dễ dàng.
– Đây là cô ép tôi.
Nam yêu tinh gằn giọng.
Tiffia cứ thế được áp giải tiến về trước. Suốt đoạn đường hai người không nói với nhau một lời nào, chỉ có nam yêu tinh thỉnh thoảng lẩm bẩm gì đấy.
Mãi tới khi cách điểm đến không xa, Tiffia mới cất tiếng:
– Mọi người vẫn ổn cả chứ?
Nhịp bước chân của nam yêu tinh lệch một chút. Rồi anh ta đáp:
– Cô không có quyền hỏi về điều này.
Tiffia không ngạc nhiên, mỉm cười nhẹ nhàng vẻ chấp nhận sự thật, nói:
– Phải. Anh nói đúng. Là tôi ngu ngốc.
– Tôi không có ý đó. – nam yêu tinh vội bảo.
– Ừm. Tôi hiểu.
Kì thực, Tiffia không chờ mong câu trả lời. Cô chỉ buột miệng hỏi thăm mà thôi. Cô tất nhiên cảm giác được mình đã ở rất gần rồi, không tránh khỏi trong lòng dâng lên sự lo lắng, và bồn chồn không yên.
“Đã không thể quay đầu rồi, Tiffia.”
Tiffia nhủ thầm, tự động viên bản thân một câu. Đây là nguy cơ, nhưng cũng là cơ hội để cô thoát khỏi số phận nghiệt ngã mà mình đã phải gánh chịu từ Đại Thánh Thế. Hơn nữa, nếu không đột phá Nihr, cô đâu thể giúp ích cho Turan được. Người đội trưởng nghiêm khắc và khó tính đó kiểu gì cũng sẽ đuổi cô khỏi tổ đội.
– Thử thách Thần thánh à…
Tiffia nói nhỏ, lòng vừa chờ mong lại vừa lo sợ. Cô vốn đã suy nghĩ kỹ càng mọi thứ trước khi lên đường đến đây, tưởng rằng bản thân đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng rồi, vậy mà giờ đã bắt đầu không giữ được sự bình tĩnh.
Thử thách Thần thánh, trước khi được Turan nhắc đến, Tiffia chưa từng nghĩ sẽ tham gia. Trên thực tế, khi Đại Thánh Thế còn chưa xảy ra, bản thân chưa là một Nihr, cô chẳng xem đó là một thử thách mà giống hơn là một sự trừng phạt. Cô thậm chí còn căm hận kẻ nghĩ ra cái thử thách đáng nguyền rủa này.
Đây chính là thứ đã c·ướp đi người thân yêu nhất của Tiffia. Cô thật chẳng thể nào hiểu nổi vì sao người ấy lại chấp nhận tham gia, bước vào con đường không có lối thoát ấy.
Và trớ trêu thay, Tiffia bây giờ lại sắp nối gót, hầu như chắc chắn rằng sẽ tự biến mình thành thứ không phải người cũng chẳng phải ma. Đó là còn tệ hơn cả c·ái c·hết.
Tốc độ của Tiffia cùng nam yêu tinh mặc dù không nhanh, nhưng rồi cũng đến nơi. Tiếp đón nam yêu tinh là hai yêu tinh khác, chạy ra với vẻ vừa ngờ vực, vừa tò mò.
– Đây chẳng phải là…
– Im cái miệng cậu lại. – nam yêu tinh gắt – Đi báo các trưởng lão một tiếng, tôi cần gặp họ.
– Như thế có ổn kh-
Yêu tinh đang nêu thắc mắc của mình lập tức im bặt khi nam yêu tinh hùng hổ giơ tay lên định đánh. Cậu ta sau đó quay người chạy đi luôn.
– Còn cậu, tiếp tục nhiệm vụ.
Nói rồi, nam yêu tinh áp Tiffia đi tiếp về trước, bỏ mặc cậu yêu tinh đứng ngớ người ra, không biết nên làm thế nào cho phải.
Giờ vẫn còn lâu mới tới bình minh, nhưng từng ngọn đèn với ánh sáng màu vàng nhạt treo trước các căn nhà gỗ dưới đất lẫn trên cây khiến cho đoạn đường đi trở nên sáng sủa hẳn.
Tiffia yêu thích không gian nơi đây, còn cảm giác được như thể từng thân cây, nhành lá, ngọn cỏ xung quanh đều đang chào đón mình trở về. Quyết định của cô, chưa biết sẽ có kết quả tốt hay xấu, nhưng giờ lòng cô đã rất vui vẻ rồi.
Tiffia được đưa đến một căn nhà gỗ lớn hơn hẳn các căn còn lại, và phải đi lên rất nhiều bậc thang mới đến được trước cửa. Cô biết căn nhà này, bản thân cũng là từng đến không ít lần, nhưng đều không phải bị giải tới như hiện tại.
Giờ đang là đêm, vốn là lúc mọi người đang say giấc, nhưng vì sự xuất hiện của Tiffia, các trưởng lão dù có không muốn vẫn phải đôn đáo tập trung lại để có thể đưa ra giải pháp phù hợp cho tình huống này.
– Vào đi.
Một giọng nói hơi trầm vang lên. Nam yêu tinh nghe xong liền mở cửa, dẫn Tiffia tiến tới.
Không gian bên trong ấm áp hơn hẳn phía ngoài, cùng với đó là ánh sáng đầy đủ từ các ngọn đèn khiến cho người ta thật muốn nán lại, ngủ qua một đêm. Tuy nhiên, đối với Tiffia, cô không hề thấy hứng thú mà nhiều hơn là chú ý tới những yêu tinh đã có tuổi ngồi trên mấy chiếc ghế gỗ hơi sần sùi trước mặt mình.
Có bảy vị cả thảy. Họ đều là những gương mặt thân quen, nhưng lúc này ánh mắt đặt lên Tiffia đều mang theo sự giận dữ, hoặc khinh thị. Suy cho cùng, Tiffia là điềm xấu, bị trục xuất khỏi tộc. Họ chịu ở đây gặp mặt cô đã là chuyện rất hiếm thấy rồi.
Tiffia bặm môi, có phần uất ức, khó chịu. Cô không tìm thấy hình bóng của cha mình, người mà cô muốn gặp nhất bây giờ. Có lẽ đối với ông ta, cô đã không còn quan trọng nữa.
– Cô đã trở về.
Vị yêu tinh ngồi ở chính giữa, cũng là người có diện mạo già nua nhất, lên tiếng. Giọng ông ta hơi trầm, nói như thều thào nhưng nghe ra lại rất có uy lực, khiến Tiffia bất giác rùng mình ớn lạnh. Đây rõ ràng là ông ta đang cố tình đè áp lực lên người cô, cũng chính là uy mà các du hành giả sở hữu.
Tiffia không đáp. Cô biết vẫn chưa đến lượt mình lên tiếng ở đây. Cho tới khi họ cho phép, cô chỉ có thể lắng nghe, trừ phi cô muốn chọc giận họ.
– Nếu đã trở về, cô đã sẵn sàng thực hiện bổn phận của mình chưa?
Vị yêu tinh già cất tiếng hỏi.
Tiffia hiểu rõ ý của ông ta. Đối với các trưởng lão, sự trừng phạt dành cho những kẻ bị trục xuất dám trở về chính là để thực hiện nghĩa vụ của mình.
Tiffia không sợ hãi. Cô vốn đã đoán trước bản thân phải đối mặt với điều đó rồi. Tuy nhiên, cô vẫn có một điều cần phải làm trước khi bó tay chấp nhận số phận đáng nguyền rủa ấy.
– Trước khi đấy, tôi có một nguyện vọng. – Tiffia lên tiếng.
– Điềm xấu không có quyển nêu lên nguyện vọng với bản tộc.
Vị yêu tinh già đáp ngay, như thể đã đoán trước được Tiffia sẽ đưa ra lời như thế. Kì thực không quá khó để đoán biết, vì một yêu tinh bị trục xuất dám quay trở về, chỉ có thể là mong muốn bản tộc giúp đỡ một việc cuối cùng.
Tiffia cắn răng. Cô cũng biết rằng các trưởng lão sẽ không nghe lời mình nói. Họ bây giờ chỉ mong có thể tống cổ cô đi càng sớm càng tốt mà thôi. Nhưng vậy không có nghĩa là Tiffia chịu đựng được sự đối xử tệ bạc ấy.