Chương 207: Yêu cầu của thần Syrathr
Thần Syrathr thấy dáng vẻ khác thường của Turan thì chau mày nghi hoặc, nhưng cũng không có cất tiếng hỏi hay nghĩ ngợi gì nhiều. Hồi lâu, cô ta bảo:
– Được rồi. Đứng dậy đi. Ta còn có điều muốn nói.
Turan vội vàng đứng lên, chỉnh đốn lại bộ dạng của mình một chút mới hơi cúi đầu, nói:
– Bầy tôi xin nghe.
Thần Syrathr lộ vẻ hài lòng, nhấp nhẹ tách trà, cất tiếng:
– Ngươi chắc đã nghe thần Fyratr nói qua ít chuyện rồi?
Turan nhớ lại lần gặp thần Fyratr trong đêm ở thành Yeit, suýt nữa không kiềm được cái rùng mình vì cảm giác bị cô ta dùng Thần uy đè ép không thương tiếc vẫn còn đấy vừa chợt dấy lên.
– Thưa, đúng là vậy.
Turan đáp gọn. Nó không định nhắc lại những chuyện xảy ra vào đêm đó, vì giờ vẫn chưa phải lúc. Ít nhất, nó cần phải xác định được thái độ của thần Syrathr đã.
– Thế ngươi nghĩ sao về việc đi tới lục địa phía Tây?
Câu hỏi của thần Syrathr làm Turan nghệch mặt ra một lúc lâu. Nó thật sự không quen nổi kiểu hỏi đáp giống như lấy ý kiến này với một Chính thần, còn là người vừa hành nó một trận nữa. Cô ta đơn thuần ra lệnh còn khiến nó an tâm hơn.
“Cứ có cảm giác bị gài cho mắc lỗi…”
– Bầy tôi, nguyện nghe theo sự sắp đặt của đức Chính thần.
Turan nghĩ một hồi thì chọn lấy câu này, và khá tự tin là không hề chọc giận thần Syrathr.
– Nhảm nhí. Ngươi cho rằng đi tới lục địa phía Tây là chuyện nhỏ ư? Nghĩ kĩ vào cho ta rồi hãy trả lời.
Turan muốn nhăn mặt, lại cố kiềm nén, làm thành bộ dạng biết lỗi, vẻ ái ngại. Nó quả thật có hơi xem thường khả năng bắt chẹt của thần Syrathr rồi.
Nhưng mà nhìn theo hướng tích cực thì hẳn là thần Syrathr đang xem trọng ý kiến của Turan, và điều này làm lòng nó vui lên không ít.
– Bầy tôi cho rằng bản thân còn quá yếu để đến đó. – Turan cất tiếng – Có chút đáng tiếc, nhưng tốt nhất vẫn nên để Thần cấp đạt đến mức nhất định thì mới tính tới chuyện đến lục địa phía Tây.
Thần Syrathr nghe xong thì ra vẻ nghĩ ngợi hồi lâu. Rồi cô ta bảo:
– Ừm. Ta cho ngươi thời gian hai tháng để đạt tới Thần cấp 15, hẳn là đủ sức gây chút ảnh hưởng nơi tòa tháp.
Lần này thì Turan không kiềm được cái nhăn mặt của mình nữa, nhưng may là nó kịp chỉnh lại khuôn mặt khiếm nhã đó, không để cho thần Syrathr có cơ hội bắt lỗi mình.
Đạt tới Thần cấp 15 trong vòng hai tháng, không cần phải nghĩ, câu trả lời chính là không thể nào. Kể cả đối với những du hành giả mạnh mẽ nhất, kiên trì và chăm chỉ nhất cũng không thể nào làm được điều đó.
Phải rõ ràng một điều là, chính Wyndur, người được biết tới là một du hành giả có tốc độ thăng Thần cấp nhanh nhất, cũng cần phải tiêu tốn hơn một năm trời không ngừng du hành thì mới đạt được đến Thần cấp 15. Mà đó là trong trường hợp cậu ta được quân đoàn lớn mạnh Ungreilt hậu thuẫn cho, cung cấp không ít tài nguyên là nhân lực, cũng không thể thiếu địa bàn và các phó bản dưới sự quản lý.
Khác với Thần cấp 5 có thể dễ dàng đạt tới bằng cách thuê mướn một tổ đội du hành giả giúp mình đánh g·iết quái, đến Thần cấp 6 thì du hành giả giúp làm chuyện đó không có nhiều, vì quá tốn công sức, cũng quá mạo hiểm. Thay vì giúp người khác tăng Thần cấp, họ sẽ càng hướng đến chuyện nâng cao Thần cấp bản thân hơn.
Hiển nhiên là những kẻ có thế lực chống đỡ, hoặc có một lượng tiền tài khổng lồ, là vẫn có thể theo cách trên để tiếp tục thăng Thần cấp. Dù vậy, khoảng thời gian tiêu tốn cũng sẽ không thấp hơn ba tháng mới có thể đạt đến Thần cấp 10.
Đối với Thần cấp trên 10, trường hợp nhờ người đánh g·iết giúp liền không còn tồn tại nữa, vì mức Thần cấp này chẳng có bao nhiêu người đạt tới cả, và người đạt tới thì chẳng có thừa thời gian giúp người khác thăng Thần cấp. Từ lúc này, các du hành giả chỉ có thể tổ đội, hỗ trợ lẫn nhau mới mong có thể săn quái, càn quét phó bản được. Sẽ không có gì ngạc nhiên nếu một du hành giả dậm chân tại chỗ ở Thần cấp 10 suốt một, hai năm liền.
Và tất cả những điều nêu trên, đều không bao gồm nhiệm vụ tấn thăng mỗi năm Thần cấp mà bất cứ du hành giả nào cũng cần phải hoàn thành. Nếu xui xẻo, không thể xác định được cách thực hiện nhiệm vụ, thì sẽ chẳng bao giờ thăng Thần cấp được.
Vậy nên, Turan muốn thăng đến Thần cấp 15 trong vòng hai tháng, là chuyện hão huyền.
– Ngươi không làm được?
Thần Syrathr trầm giọng nói, cho thấy rõ sự không vừa ý của mình.
Turan cố giữ bản thân không bị hốt hoảng, vẻ e dè đáp:
– Chuyện này, thật sự là quá khó…
Thần Syrathr nghe xong liền trừng mắt, vẻ như muốn ăn tươi nuốt sống Turan ngay tại chỗ, khiến nó không khỏi giật mình mà bước lùi về sau.
Nhưng rồi đức Chính thần của sự Sinh trưởng cũng không có làm ra hành động kinh hãi gì, thay vào đó nhắm nghiền mắt lại, chẳng biết là đang suy nghĩ hay chỉ đơn thuần chán nản trước sự vô dụng của Turan.
– Ngươi làm cách nào thăng được đến Thần cấp 5?
Thần Syrathr cất tiếng hỏi, mắt vẫn không có mở ra.
Turan đang định tìm cái cớ nào đấy, lại giật mình phát hiện chính mình lúc kể lại hai tuần vừa qua cho thần Syrathr không hề nhắc tới chuyện du hành, cũng không có chừa ra chút khoảng thời gian trống nào cho chuyện đó. Không nghi ngờ gì nữa, cô ta chính là dựa vào đấy để xác định tốc độ phát triển của nó.
Bây giờ, cho dù Turan có bảo rằng bản thân mỗi buổi chiều tối đều lén ra ngoài săn g·iết quái, cũng chẳng thể nào thuyết phục thần Syrathr được. Lại nói, cái cớ này chỉ cần hơi thu thập thông tin một tí liền có thể biết là giả.
Đùa giỡn nhạt thếch trước mặt một Chính thần, Turan thật sự không có cái gan đó. Khác với chuyện nó giấu việc có thể giúp người khác đột phá Nihr, thần Syrathr là đang hỏi thẳng tới điểm mấu chốt. Chỉ có kẻ khờ không màng mạng sống mới đi nói dối cô ta lúc này.
Nghĩ ngợi hồi lâu, Turan cất tiếng:
– Chuyện này rất kì lạ. Hôm sau khi gặp được thần Fyratr, lượng Thần tinh mà tôi nhận được cứ tăng lên dần đều, thăng liền ba cấp trong vòng mấy ngày, dừng lại ở Thần cấp 5.
Thần Syrathr mở mắt nhìn chằm chằm Turan, dò xét lấy từng cử chỉ dù là nhỏ nhất của nó. Rồi cô ta bảo:
– Ngoài chuyện đó ra thì còn có gì khác không?
Turan nhớ đến ba đầu thông tin không rõ vì lý do gì mà biết được khi vừa tỉnh lại. Thông tin về viên đá màu lam nhạt thì nó chắc chắn không thể tiết lộ rồi, chuyện còn sống cũng chẳng có gì đáng nói, vậy nên chỉ có một thứ có thể nêu ra được thôi.
– Một nơi tên Khamaelsiz, tôi chỉ nhớ được có thế.
Vẻ mặt của thần Syrathr đột nhiên trở nên nghiêm trọng, mắt quắc, trán nhăn lại, môi mím hờ, như thể đang đối mặt với vấn đề quyết định sinh tử của chính mình. Turan nhìn, không giấu được sự ngạc nhiên, vì nó không thể đoán ra được thứ gì lại có thể khiến một Chính thần luôn để ý tới hình tượng của mình làm ra vẻ mặt đó.
Thần Syrathr không có mất bình tĩnh quá lâu, chỉ chốc liền trở lại bộ dáng vừa uy nghiêm, vừa có phần quý phái thường thấy. Dù vậy, Turan vẫn nhìn ra được rằng cô ta không được thoải mái lắm khi bây giờ cánh tay đang với vội lấy bình trà, đổ đầy một tách, xong thì đặt xuống bàn chứ cũng chẳng thèm uống.
– Ngươi từ đâu nghe được cái từ đó? – thần Syrathr nghiêm giọng hỏi.
Turan ngần ngại trong giây lát, đáp:
– Không biết. Đêm đó, vừa tỉnh lại thì cái tên Khamaelsiz liền xuất hiện trong đầu tôi, cứ như thể tôi vốn luôn biết điều đó rồi vậy.
– Thật sự? – thần Syrathr gặng hỏi.
– Tôi cam đoan đây là sự thật, thưa đức Chính thần. – Turan dõng dạc.
– Ta tin ngươi.
Lời là vậy, nhưng thần Syrathr trông lại có vẻ bất an, không giống như để tâm lắm tới chuyện Turan có nói dối hay không.
Rồi cứ thế, một khoảng thời gian dài tận mười mấy phút mà chẳng một lời nói nào khác được cất lên trôi qua. Suốt lúc đó, Turan chỉ biết nhìn trời, nhìn mây, ngửi mùi hoa cỏ cùng tự nhủ, thầm mong bản thân được sống yên lành qua chuyện này.
– Nữ người sói đó, là do ngươi lấy từ tay đám buôn nô lệ?
Thần Syrathr đột nhiên cất tiếng, mắt không có nhìn về Turan mà chăm chú vào trong tách trà trên bàn.
Turan cảm nhận được vấn đề nghiêm trọng, không dám nói dối, đáp:
– Cô ấy là nô lệ bỏ trốn, g·iết qua hầu tước Ferrmen một mạng. Tôi chỉ vì thấy khả năng chiến đấu siêu việt của cô ta nên mới muốn giữ lại.
– Ngươi có biết chuyện cô ta là một Nihr không?
Turan im lặng. Câu hỏi này quả thật quá khó để đáp lại, không phải vì bản thân câu hỏi, mà là vấn đề tiếp sau đó. Nó dĩ nhiên không thể bảo là không, nhưng nếu là có, thì cần phải giải thích lý do đã biết là một Nihr mà vẫn còn muốn giữ lại.
– Tôi biết. – Turan trả lời – Nhưng tôi quan tâm tới cô ấy. Nói ra thì… là loại cảm giác đặc biệt, khó mà mô tả thành lời được.
Thần Syrathr hơi chau mày, nghĩ ngợi trong giây lát, rồi khẽ lắc đầu, bảo:
– Ngươi còn biết thông tin gì về cô ta nữa?
– Cô ta sở hữu linh hồn song sinh, có thể thay phiên để từng linh hồn xuất hiện. Một cái rất hiền lành, lại nhút nhát, dễ bảo; cái còn lại thì hung hăng, hiếu chiến, tính tình thô lỗ, cộc cằn.
Thần Syrathr có vẻ không vừa ý lắm với câu trả lời của Turan, nhưng cũng chẳng định hỏi thêm, thay vào đó nói:
– Cô ta là người thú tộc sói tuyết trắng, còn là chủng đặc biệt, gọi là hồn máu. Cái tên thường được biết tới là Huyết hồn Bạch tuyết lang.