Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Phế Tích Thế Giới Các Thần

Chương 203: Chuyến săn quái của Kull




Chương 203: Chuyến săn quái của Kull

– Hai người chào hỏi xong rồi?

Một giọng nói chợt vang lên. Darmil nhận ra giọng nói này, quay ngay sang, mừng quýnh mà bảo:

– Ơn các đức Chính thần cậu đây rồi, Turan!

Turan chau mày, nhìn Darmil một chút, lại nhìn sang người thanh niên bên cạnh, nghĩ một hồi vẫn không hiểu được tình huống hiện tại là gì mà khiến cho Darmil phản ứng thành như thế này.

– Bình tĩnh, từ từ nói.

Turan đáp, kéo một chiếc ghế gần đó ngồi vào.

– Tôi chờ đây thật là chán muốn c·hết rồi. – Darmil cất tiếng – Chúng ta bao giờ thì du hành?

Turan gật nhẹ đầu vẻ hài lòng, quay sang nhìn người thanh niên bên cạnh, không biết nghĩ gì, hồi lâu thì bảo:

– Nếu cậu đã nôn nóng như thế thì ngay bây giờ liền có thể đi.

– Không không không Turan à…

Người thanh niên vừa xua tay vừa nói, xong lại thấy không phù hợp lắm, vội rụt tay về, đính chính:

– Ý tôi là, vừa nãy cậu dẫn tôi thám thính một đợt, đám quái đó, hai người là không đối phó nổi đâu.

– Kull, cậu không giống người sẽ trở nên nhút nhát, cứ e sợ cái này cái kia như thế. – Turan trầm giọng.

– Quả đúng là vậy, nhưng mà… Nhút nhát, so với đâm đầu vào chỗ c·hết, là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

Darmil không nắm được điểm chính mà hai người đang nói đến, nhưng nó là đã bắt được một chữ rất quan trọng: “Kull”. Turan vừa gọi người thanh niên là “Kull” hẳn chính là tên của cậu ta.

“Đúng rồi! Chính là Kull!” Darmil thốt thầm, lại đắc ý quá mà dùng hai tay vỗ cái bốp. Cái vỗ tay bất ngờ dĩ nhiên là gây sự chú ý của hai người còn lại, cũng khiến cuộc nói chuyện giữa họ ngừng luôn.

– Cậu có ý tưởng gì, Darmil? – Turan hỏi.

Darmil nào có ý tưởng gì đâu, nó chỉ mừng quá không kiềm được hành động vô ý tứ của mình mà thôi. Nhưng nó cũng không thể bỏ trống câu hỏi của Turan, nghĩ một chút liền đáp:

– Ý tưởng là… Đi thôi. Ngay bây giờ!

– Hả?! – Kull thốt – Chờ tí, thật sự quyết định như vậy?



Turan cười nhạt, bảo:

– Không kể đến việc tôi là đội trưởng, trong ba người chỉ có mình cậu là không vừa ý thôi. Thế nên, chính là đã quyết định xong.

– Hoàn toàn không thể cân nhắc thêm nữa sao?

Kull vẫn còn cố níu lấy chút ít hi vọng cuối cùng. Turan đối với lời như van nài của cậu ta chỉ khẽ lắc đầu, xong thì hất cằm ra hiệu cho Darmil.

Darmil hiểu ý, liền vung tay tóm lấy bắp tay của Kull, lôi đi. Sức mạnh từ một du hành giả Thần cấp 5, lại còn là một kẻ có lượng thuộc tính sức mạnh cao ngất ngưỡng như Darmil, kéo một du hành giả mới bước vào Thần cấp 1, là không khác gì người lớn xách nách con nít đi cả.

Turan trông cảnh tượng này vừa thương xót cho Kull, đồng thời cũng thấy buồn cười vô cùng.

Darmil lôi Kull đi cũng chỉ có một đoạn ngắn mà thôi. Cậu ta sau đó thì cũng đã chấp nhận số phận của mình, tự cất bước theo sau. Cả hai cứ thế, rất nhanh ra đến cổng phía đông của thành Tailor.

– Darmil này, cậu thật sự thấy ổn ư?

Kull cất tiếng hỏi, nhưng bộ dạng lúc này không còn vẻ tránh né hay lo lắng nữa, hẳn là đã quyết định xong rồi.

– Ha ha! Chỉ là vài con quái mà thôi. Nếu là một người thì tôi còn e ngại chút, chứ đi cùng cậu thì, thoải mái đi.

Darmil cười nói, thuận tay vỗ lên lưng Kull, xô luôn một cái để cổ vũ cậu ta. Nhưng không ngờ là cú xô của nó mạnh quá sức chịu đựng cùng phản ứng của Kull, khiến cậu ta ngã sóng soài trên đất.

– Hay đấy…

Kull vừa lồm cồm ngồi dậy vừa nhếch môi bảo. Darmil cũng không có để ý nhiều, vội đỡ cậu ta đứng lên, xong thì cất tiếng:

– Tóm lại, cứ nghe theo lời Turan là được, đảm bảo không có sai sót.

– Ừm.

Kull đáp duy chỉ có một chữ, mặt lại trông an tâm hơn hẳn, thành tự tin. Đi thêm được mấy bước, cậu ta quay sang nói:

– Dự định của Turan là để tôi trong vòng ba ngày có thể đạt tới Thần cấp 4. Nói là ba ngày nhưng hôm nay chúng ta chỉ có không đến nửa ngày, nên mai và mốt sẽ cần nỗ thực thêm không ít. Mặt khác thì, trong lúc săn g·iết, cần cậu đánh cho tụi quái hấp hối còn chút sinh lực, tôi sẽ là người kết liễu để nhận lấy phần lớn lượng Thần tinh rơi ra.

Kull ngừng lại một chút, hít thở xong một hơi mới nói tiếp với giọng gằn xuống:

– Nhớ kỹ, không có đ·ánh c·hết, chỉ gần c·hết thôi. Hiểu không?

Darmil chẳng hiểu sao nghe lời này của Kull thì nghĩ tới Turan, liền hỏi:



– Turan dặn như thế?

– Đúng là vậy. – Kull đổi lại giọng bình thường, nói tiếp – Turan còn bảo nếu cậu không dám chắc mình có thể kiểm soát được lực lượng phát ra thì báo một tiếng, cậu ấy sẽ tham gia cùng chúng ta.

Darmil thở hắt một hơi. Nó quả thật đối với chuyện phải lo kiềm hãm lực sát thương gây ra trong chiến đấu có áp lực không nhỏ. Trên thực tế, chuyện phát lực, chuyển hướng, ra chiêu, nó đều là dựa theo phản ứng của cơ thể mà hành động, đạt tới hiệu quả lớn nhất. Giờ đột nhiên yêu cầu nó phải dằn cái hiệu quả kia xuống, là rất khó, làm không cẩn thận còn có thể tạo thành thói quen xấu.

– Thế nào? – Kull dò hỏi.

– Có thể làm được. – Darmil đáp.

– Ừm.

Kull gật nhẹ đầu, cũng không dây dưa thêm với vấn đề này mà bảo:

– Tôi với Turan sau khi thăm dò một lượt xong thì đã xác định xong khu vực săn g·iết quái của chúng ta. Hướng này.

Kull chuyển hướng một góc nhỏ, tốc độ di chuyển cũng liền tăng lên không ít. Darmil dù sao vẫn là du hành giả Thần cấp 5, dễ dàng bắt kịp tốc độ bước chân của cậu ta.

– Khu vực không lớn, nhưng nếu xoay vòng cộng với nghỉ ngơi phù hợp thì hoàn toàn có thể đạt đến số lượng quái đề ra. Khó khăn lớn nhất là có tổ đội khác tranh giành bãi quái với chúng ta. Với vấn đề này thì Turan có bảo để cậu ấy lo, và hẳn là cậu ấy có thể lo được.

Darmil gật đầu tán đồng. Kull nói tiếp:

– Nhưng mà, Turan cũng đề cập tới tình huống ngoài ý muốn xảy ra. Nếu có người đến tranh, lựa đường mà tránh là tốt nhất, lấy giữ mạng làm ưu tiên hàng đầu. Trường hợp bất khả kháng, lập tức báo tin cậu ta.

Kull sau đó có nêu thêm vài thông tin nhỏ nữa, cùng với đó là mấy nhắc nhở không quá quan trọng của Turan. Vừa đi vừa nói, chẳng mấy chốc thì hai người đã trông thấy bãi quái đầu tiên: là ba con sói xám.

Sói xám là chủng quái có cấp độ là 5, sở hữu tốc độ di chuyển lẫn ra đòn thuộc hạng cao trong các chúng quái cùng cùng cấp độ. Ngoài ra thì Sói xám rất giỏi trong việc t·ấn c·ông theo bầy, phân chia việc với nhau rõ ràng, lại biết bao vây con mồi, nên một mình đối mặt với chúng là rất khó khăn.

Darmil kì thực đối với số lượng quái là ba con thì chẳng có lo lắng gì, nhưng lại không dám chắc rằng bản thân có thể vừa đối phó với chúng, vừa tránh không lỡ tay g·iết c·hết mất.

Vậy nên để giảm khả năng vung tay quá mạnh, Darmil quyết định dùng tay không đấu với đám quái. Đây xem ra cũng là một cơ hội để nó luyện tập khả năng chiến đấu mà không có v·ũ k·hí của mình.

Thấy Darmil đã có ý định tiến lên, Kull cất tiếng:

– Tôi sẽ yểm trợ cho cậu. Cậu tập trung chủ công, đánh gục từng con một là được.

– Được.

Darmil nói rồi hơi nghiêng người, lao tới trước. Đám quái ba con Sói xám từ xa liền chú ý tới nó, vốn đã định tìm đến t·ấn c·ông, phát hiện thấy con mồi chủ động lao tới mình thì như bị chọc giận, đồng loạt xông lên tiếp đón.



Khoảng cách giữa hai bên được rút ngắn rất nhanh, chỉ chốc thì Darmil đã vào tầm t·ấn c·ông của đám Sói xám. Con quái ở giữa chạy trước hết, nhắm vừa đủ khoảng cách thì liền nhảy vồ tới; trong khi đó hai con còn lại di chuyển sang cánh phải và trái vây lấy Darmil.

Darmil không có để ý nhiều tới hai bên mình, liếc mắt nhìn một cái xong thì tập trung vào con trước mặt, vung tay tung ra một đấm thẳng vào mặt con Sói xám. Con quái thấy đòn t·ấn c·ông của Darmil, liền nghiêng đầu, há mõm nhe răng định cắn vào.

Cú đấm của Darmil chạm vào hàm răng nhọn hoắt của con sói, cùng lúc đó gây ra một xung chấn lan dần ra, cộng thêm uy lực sẵn có, xông thẳng tới, đẩy ngược đầu con sói ra sau, khiến cho rung động, rồi đột ngột vỡ nát. Phần thân thể còn lại của con quái theo quán tính cứ thế bay tới, rơi trên đất, từ lâu đã bắt đầu tan thành những đốm sáng li ti, chốc liền biến mất.

Hai con Sói xám còn lại trước cảnh tượng vừa rồi không tránh khỏi run sợ một hồi, nhưng cũng chỉ một hồi mà thôi, rất nhanh liền trở nên thậm chí còn hung hăng hơn trước, đồng loạt nhảy vồ tới Darmil.

– Không đánh được.

Darmil nói nhỏ. Nó tất nhiên biết vừa rồi bản thân vừa quá tay đ·ánh c·hết mất một con quái, là không thể dùng cùng cách đó đối phó hai con quái đang xông tới này.

Tuy nhiên, Darmil nhất thời là không nghĩ ra cách nào phù hợp cả, theo phản xạ xoay người, tung ra một cú đá sang ngang nhắm vào phần ngực của một con Sói xám và bỏ mặc con còn lại lao vào mình.

Cú đá đầy uy lực của Darmil lần này không có kèm theo xung chấn, vẫn thừa sức đánh văng con Sói xám đi một đoạn xa, khiến con quái giãy giụa trên đất, chẳng biết có sống nổi không.

Con Sói xám còn lại lao vào người Darmil, lại chỉ khiến nó hơi mất thăng bằng một chút, kéo dạt chân ra liền đứng vững như thường. Hoàn toàn không đau đớn tí nào.

– Chỉ có thế này? – Darmil thắc mắc.

Trái ngược với Darmil, con Sói xám vồ xong thì chẳng có thắc mắc gì cả, liền vào thế chuẩn bị vồ tiếp. Con quái suy cho cùng, là không được thông mình lắm, nếu không muốn nói là quá ngu ngốc.

Darmil tặc lưỡi một cái, đối với con Sói xám không định ra đòn t·ấn c·ông nữa mà xáp tới, đưa tay tóm lấy cổ khi con quái vừa thu người sắp nhảy.

Con sói bị túm cổ vùng vẫy, cào móng, nhe nanh, cố làm mọi thứ để thoát khỏi nhưng hoàn toàn không thể dời ra dù chỉ một chút, trông đáng thương cực kì.

Darmil nắm con sói trong tay, s·iết c·ổ con quái, cũng biết không giữ sống lâu được, vội đưa mắt tìm kiếm Kull thì phát hiện cậu ta đang dùng dao găm cắt cổ con sói nằm quằn quại, nhưng là rất khó khăn, mãi mới khiến máu chảy ra, còn có mấy lần bị cái co giật của con quái làm trượt tay.

Thấy thế, Darmil bước vội lại gần, ngồi xuống ghì con Sói trong tay vào đất, hỏi:

– Xong chưa?

– Đừng có giục. – Kull gắt – Da lông con sói này còn chắc hơn cả lão già Tamad… gấp mấy lần ấy chứ…

Con dao găm của Kull sau một hồi cũng làm lộ ra được một khe v·ết t·hương đủ lớn, đâm hẳn cả con dao vào trong, theo đó kéo rạch v·ết t·hương trở nên dễ dàng hơn nhiều. Dù vậy, vẫn là tốn thêm một lúc lâu nữa mới khiến người con quái phát ra những đốm sáng li ti đầu tiên, rồi cũng tan biến mất.

– Mệt bỏ xừ.

Kull thở hắt một hơi, lại thở gấp vẻ mệt nhọc.

– Còn đây này.

Darmil cất tiếng, kéo cổ con Sói xám sang. Kull nhìn, thoáng nhăn mặt, nhưng cũng nhanh bắt tay vào công việc chọc tiết của mình, miệng lầm bầm:

– Này có khác gì đối đầu với mấy lão Tamad cùng lúc đâu chứ…