Chương 192: Phân hội trưởng đến thăm
Kull chợt cảm thấy bụng cồn cào lên. Là đói. Bây giờ bị nhốt ở đây, Kull không thể có một bữa ăn đàng hoàng, chỉ đành lôi ra mấy mẩu bánh khô mà gặm đỡ. Tình hình này, có khi cậu sẽ không thể tham gia thử thách khai trừ ở trạng thái tốt nhất được mất.
Có tiếng lạch cạch ở phía cửa vang lên. Kull nuốt vội miếng bánh còn chưa nhai xong xuống, tập trung chờ xem ai đang đến.
Chẳng mấy chốc cửa liền được mở ra, để cho hai dáng người tiến vào, xong liền đóng lại.
Kull nhìn hai người, vẻ mặt dần trở nên kinh ngạc. Người đến, một là tên che mặt lúc chiều, kẻ còn lại vậy mà chính là phân hội trưởng.
Kull vẫn còn nhớ rất rõ phản ứng của phân hội trưởng lúc được ông Vangr dẫn đi gặp, là không có hứng thú gì, thậm chí còn nghe được trong giọng ông ta một chút cảm giác phiền phức. Giờ, phân hội trưởng lại đến gặp cậu, lại còn đi cùng với tên che mặt nữa.
– Một sát thủ không nên hời hợt với bữa ăn của mình. Trong lúc làm nhiệm vụ, chỉ một thiếu sót nhỏ liền sẽ thất bại.
Cùng với lời đó, phân hội trưởng bước tới đặt một khay thức ăn đã được đậy kín lên bàn ở góc phòng. Rồi ông hất nhẹ cằm về phía tên che mặt, bảo:
– Ngươi biết đây là ai sao?
Kull theo phản xạ lắc nhẹ đầu. Đối với phân hội trưởng, cậu luôn không tự chủ cảm thấy bất an trong lòng, cùng với lo sợ. Có lẽ lâu ngày sống dưới cái bóng to lớn của ông ta, ai trong phân hội cũng đều sẽ mang theo phản ứng đó.
Hơn cả, là Thần uy. Kull không biết có phải do bản thân n·hạy c·ảm hơn người khác hay không mà lúc nào cũng cảm thấy phân hội trưởng đè ép Thần uy lên mình, ngay bây giờ cũng là như vậy. Ban đầu, cậu còn tưởng rằng phân hội trưởng cố ý phát ra, nhưng lâu dài thì phát hiện chỉ có một mình mình nhận thấy điều đấy mà thôi.
Cảm giác từ Kull đối với tên che mặt về cơ bản cũng không khá hơn là bao, thậm chí áp lực gây ra từ hắn ta còn lớn hơn. Cậu đoán là giữa hai người này cũng tồn tại một sự chênh lệch về Thần cấp không nhỏ.
Phân hội trưởng không có vội vàng giải đáp thắc mắc vừa gây nên cho Kull mà rất từ tốn ngồi xuống bàn, vẻ nghĩ ngợi gì đó, hồi lâu mới cất tiếng:
– Ta nghĩ ngươi cũng nên sớm nhận biết người này một chút, là tốt cho cả đôi bên. Hắn ta gọi Kouheista, là một thành viên danh dự của hội, không chịu sự quản lý của bất kỳ ai, cũng không quản lý người nào, nhưng đồng thời vẫn giữ mối quan hệ khắn khít với hội.
Kull nghe, nghệch mặt ra. Cậu thật sự không hiểu được cụ thể thì tên che mặt này có vai trò gì trong hội.
Như đoán được nghi hoặc trong lòng Kull, phân hội trưởng tiếp tục:
– Ngươi kì thực không cần nắm chi tiết, vì có nắm cũng không để làm gì. Ngươi chỉ cần biết rằng, người này, với cô Hein là rất gần gũi với nhau.
Lời rất dài, nhưng vào trong tai Kull lại bị rút gọn còn hai chữ: “cô Hein”. Hơn ai hết, Kull vô cùng quan tâm tới người này, cảm xúc theo đó cũng lọt khỏi sự kiểm soát, vẻ gấp gáp thốt lên:
– Hein… Hắn ta với Hein là như thế nào?
Phân hội trưởng nhìn Kull một chút, cười nhếch mép vẻ hài lòng với hiệu quả mình gây ra, đáp:
– Ngươi quan tâm ư?
Kull nổi giận. Phân hội trưởng rõ ràng là biết ý, vậy mà vẫn cố hỏi như thế, không nghi ngờ gì là chọc giận cậu.
– Ông nói rõ cho tôi nghe-
Kull gắt, bước xông tới, được đoạn thì ngừng lại khi chợt cảm thấy Thần uy đè ép lên mình đang tăng dần. Cả phân hội trưởng cùng tên che mặt lúc này đều không có vận dụng Thần uy, nhưng cậu rất rõ ràng cảm nhận được áp lực lên mình đã trở nên lớn hơn.
– Thật tiếc là hắn không thể tự mình nói cho ngươi được.
Phân hội trưởng cất tiếng, lắc nhẹ đầu vẻ tiếc nuối. Ông ta sau đó nhìn sang tên che mặt, giữa hai người diễn ra sự giao tiếp âm thầm trong giây lát, rồi ông ta bảo:
– Muốn biết? Cố mà thắng được Tamad trong thử thách khai trừ, mọi thứ liền sẽ được giải đáp cho ngươi.
– Thử thách khai trừ… – Kull nói, thoáng ngập ngừng, tiếp tục – Tại sao?
Phân hội trưởng cười nhạt, đáp:
– Không có lý do gì nhiều ở đây. Ngươi chẳng phải là người yêu cầu mở ra thử thách lần này ư? Giờ, không tự tin?
– Không phải thế! – Kull nói lớn – Tôi là ngay bây giờ muốn biết!
– Đối với một sát thủ, gấp gáp luôn là sai lầm chí mạng. Ngươi đây là muốn c·hết?
Giọng của phân hội trưởng đột nhiên trầm xuống, cùng với đó là ánh mắt sắc lạnh khiến cho Kull không khỏi rùng mình một cái. Ông ta vừa rồi cũng không có dùng tới Thần uy, chỉ đơn thuần đe dọa liền khiến cậu sợ hãi.
Kull cố làm mình bình tĩnh lại, cũng không muốn gấp gáp nữa. Cậu biết giờ có gấp cũng không thể giải quyết được vấn đề.
Lời của phân hội trưởng không sai, là một sát thủ, Kull cần phải giữ cái đầu lạnh trong mọi tình huống. Thậm chí, đối với tình huống càng khắc nghiệt, cậu lại càng không được để mất kiểm soát bản thân.
– Thật sự sẽ cho tôi biết nếu tôi chiến thắng? – Kull dò hỏi.
– Yên tâm. – phân hội trưởng đáp ngay – Ngươi cũng không cần lo lắng thông tin nhận được là giả hay không phải thứ mong muốn. Đây, dù sao cũng là ý muốn của người đó.
– Người đó?
Kull chau mày khó hiểu, lại nhìn sang tên che mặt thì thấy hắn ta vẫn đang nhìn mình chằm chằm, suốt từ lúc mới vào phòng tới giờ.
– Không phải hắn ta. – phân hội trưởng vội bảo – Người đó là người sẽ quyết định tương lai của cô Hein.
Nghe đến đây, cảm xúc trong Kull liền dấy lên lần nữa. Phân hội trưởng cứ như cố tình khiến cậu mất kiểm soát vậy.
– Các người, rốt cuộc muốn gì?
Kull cất tiếng hỏi. Cậu không ngốc, mà sự quan tâm của hội với thử thách khai trừ sắp tới cũng quá lớn rồi, tất nhiên là có m·ưu đ·ồ nào đó. Cảm giác bị sử dụng như một con cờ, không một ai ưa thích cả.
Hơn hết, Kull không chấp nhận được việc Hein cũng bị dính líu tới chuyện này. Đây, sau cùng cũng chỉ là một bước mà cậu phải đi ra thôi, không nên liên lụy tới cô ấy.
Phân hội trưởng nghe câu hỏi bất ngờ của Kull thì gương mặt dần trở nên nghiêm nghị, như thể vừa rồi, tất cả những lời đã nói chỉ là đùa giỡn.
– Kull, ngươi đây thật sự là một cái gai trong mắt người khác. – phân hội trưởng cất tiếng – Bản thân là Nihr vẫn không đủ, còn muốn kéo chân kẻ tài giỏi, làm hỏng tương lai người ta.
Kull hơi nhăn mày. Cậu đoán lờ mờ ra được điều gì đó, nhưng lại không chắc chắn lắm.
– Hỡi ôi đức Chính thần của Cái c·hết! Hỡi ôi đức Chính thần của Ám sát! Tội đồ này, sao các đức Chính thần không lấy đi mạng sống của hắn ta?!
Giọng của phân hội trưởng cất cao và thanh trong như một lời khẩn cầu, vào tai của Kull lại trở thành vô cùng khó nghe. Lời của ông ta không nghi ngờ gì là đang trù cho cậu c·hết đi, biến mất. Nếu như không phải bất kì ai c·hết đi cũng sẽ tái sinh, rất có thể ngay bây giờ ông ta đã ra tay lấy mạng cậu rồi.
– Đây là điều ông muốn? – Kull hỏi.
Phân hội trưởng không đáp, trừng mắt nhìn Kull, vẻ mặt hiện lên sự giận dữ như bị chọc tức. Rồi ông ta vung tay lên, một vật liền bắn ra từ đó, rất nhanh.
Kull không kịp phản ứng, mà dù có phản ứng kịp thì cũng không tránh được, bị vật kia đập trúng bên vai trái, đau nhói lên.
Cảm giác không dừng ở đó mà lan truyền khắp người Kull làm cả cơ thể cậu run lên bần bật, ngã vật ra trên sàn. Vai cậu đau quá, cả cánh tay cứng đờ, không cử động được. Cậu cắn răng, cố nén tiếng kêu đang nghẹn ở cổ họng, dùng tay phải lần mò cánh tay còn lại của mình.
Không có rơi mất đi, Kull cảm thấy lòng nhẹ nhõm không ít. Cơn đau là vẫn tiếp tục, nhưng đã không khiến cậu hoảng loạn nữa rồi.
– Ta muốn, chính là ngươi c·hết.
Phân hội trưởng đứng dậy, vừa nói vừa tiến từng bước lại gần Kull.
Kull không có đáp lời. Cậu cũng biết nên nói gì vào lúc này. Phân hội trưởng rõ ràng là giận, đến điên lên, không còn quan tâm gì ngoài xả cơn giận trong lòng vào người cậu.
“Nhưng tại sao?” Kull nói thầm. Cậu không thể nào hiểu vì cớ gì bản thân bị h·ành h·ạ đến mức này. So với đòn roi của ông Vangr, chỉ một chiêu vừa rồi của phân hội trưởng đã khủng kh·iếp hơn ít nhất là gấp hai lần. Có khi cả ngày mai Kull cũng sẽ không dùng lại được cánh tay trái của mình.
“Là vì Hein ư?”
Nghĩ đến đây, Kull vừa muốn hận Hein, lại lập tức đập tan ý nghĩ ngu ngốc đó. Hein không phải là người có lỗi. Kẻ có lỗi duy nhất ở đây là chính Kull, vì cậu quá yếu đuối không thể đánh bại đám người này, cứu lấy cô ấy.
– Nhưng ngươi lại không c·hết được, thật là khiến ta tức sôi máu.
Phân hội trưởng gằn giọng, hơi nghiêng người, chân cử động nhẹ một cái, Kull ngay sau đó liền cảm giác được bắp chân mình tê tiếng, đau đến muốn cắt bỏ đi.
Nhưng Kull không có hét lên. Cậu cuộn người lại, vụng về dùng cánh tay phải ôm lấy chân mình. Nước mắt là đã muốn rơi ra, bị cậu kiềm lấy, giờ rưng rưng.
– Từ bỏ hay không?
Phân hội trưởng chợt hỏi.
Kull hiểu ý của ông ta, cơn giận trong lòng vừa dâng lên liền ngưng lại, thay vào đó là ý chí, lòng quyết tâm của cậu. Câu hỏi của phân hội trưởng đã được cất ra không ít lần, bởi không ít người, nhưng câu trả lời cho tới giờ vẫn chỉ có một.
– Không bao giờ.
Kull nói, như rên lên.
– Tự làm khổ mình.
Phân hội trưởng bảo, hơi xoay người, định bồi thêm một đòn nữa, lại bị ngăn bởi cánh tay của tên che mặt, kèm theo đó là một cái lắc đầu.
– Được. Chờ xem kết cục của ngươi ở thử thách khai trừ.
Phân hội trưởng nói, thở hắt một tiếng rồi quay người rời đi. Bước chân ông ta không vội, vẻ như chờ đợi.
Tên che mặt nhìn Kull một lúc, không biết nghĩ gì, cúi xuống đặt một chiếc bình gỗ cạnh cậu, xong mới bỏ đi cùng phân hội trưởng.