Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Phế Tích Thế Giới Các Thần

Chương 190: Bị tấn công và phản kích




Chương 190: Bị tấn công và phản kích

Kull ngắt truyền tin, cất viên đá vào trong túi trữ vật, xong lại không tránh khỏi buông một tiếng thở dài. Cậu không phải chán nản, mà là cảm thấy hồi hộp, cũng là lo lắng về trận đấu ngày mốt.

Một Nihr chiến đấu với du hành giả đạt Thần cấp 5, bảo không lo lắng gì chính là tự lừa mình dối người. Nihr muốn chiến thắng du hành giả, dù chỉ là Thần cấp 1 cũng đã gặp phải khó khăn đủ điều rồi, muốn thắng Thần cấp 5, căn bản là không thể nào.

Cũng may, thử thách khai trừ không có yêu cầu một trận đấu công bằng, người tham gia luôn có thể dùng bất cứ thủ đoạn gì, kể cả lợi dụng huyết đan hay độc dược cũng sẽ tính là hợp lệ.

Bản thân Kull không thiếu sự tự tin đối với khả năng g·iết người của mình. Cậu luôn có thể dùng sức của một Nihr để đánh g·iết kẻ có Thần cấp. Nhưng tiếc là đối thủ lần này của cậu không phải là một du hành giả bình thường, mà là một tên quản lý của phân hội Zalt.

So về Thần cấp, lão Tamad hơn xa Kull; so về khả năng g·iết người, lão ta giỏi hơn cậu nhiều; so về kinh nghiệm cùng thủ đoạn, cậu càng là không thể nào sánh được với lão ta.

Suy cho cùng, lão Tamad là người thu nhận Kull vào hội Zalt, dù không nhiều nhưng cũng có chỉ dạy qua cậu, nên phần lớn những phương thức cùng kỹ năng g·iết người mà cậu biết, lão ta sẽ càng nắm biết rõ hơn. Thậm chí, có khi toàn bộ những gì Kull được lão Tamad dạy đều đã được lão ta tìm ra cách khắc chế cả rồi, dạy cậu chỉ là để dễ bề bắt thóp, đối phó cậu khi cần mà thôi.

Như tình hình hiện tại chẳng hạn.

Vậy nên Kull không định dựa vào những gì lão Tamad dạy cho mình để chống lại lão ta. Cậu cần lợi dụng thứ chưa từng được thấy ở phân hội này, càng hiếm thấy qua càng tốt.

Mặt khác, điểm mà Kull cần để tâm tới không chỉ có khả năng g·iết người của lão Tamad, mà còn có Thần uy phát ra từ lão ta. Chênh lệch Thần cấp giữa hai người là rất lớn, một khi để Thần uy của lão Tamad chạm tới, Kull không nghi ngờ gì chính là đã thất bại.

Khắc chế lớn nhất của du hành giả Thần cấp cao lên kẻ có Thần cấp thấp hơn luôn là Thần uy, là tuyệt đối, và sẽ không bao giờ thay đổi. Chênh lệch vài Thần cấp thì có thể tranh thủ lúc đối phương đang vận dụng Thần uy mà tránh né hoặc ngăn chặn, nhưng nếu chênh lệch quá lớn thì rõ ràng là không có cách chống lại. Chỉ một cái vung tay đầy uy nghiêm có khi đã giải quyết xong kẻ dưới quyền rồi, chẳng cần chiến đấu làm chi cả.

Thế nên thông thường, du hành giả sẽ cố tình ẩn giấu Thần cấp thật sự của bản thân, tránh để kẻ thù nắm bắt mà lên kế hoạch dùng Thần uy đè ép. Tiếc là trận đấu sắp tới, việc Kull là Nihr chẳng phải là bí mật gì, giấu đi không còn là một lựa chọn nữa.

Đây cũng chính là vấn đề khiến Turan đau đầu nhất, thậm chí không ngại thể hiện vẻ mặt nhăn nhó của mình cho Kull khi cả hai bàn tính lúc còn ở tòa nhà thi đấu của thành Tailor.

Thử thách khai trừ là một trận đấu kéo dài một ngày, hoặc sẽ kết thúc khi một trong hai người tham gia c·hết đi. Dây dưa đến hết trận đấu không phải là điều nên làm, vì khi lão Tamad sống sót, thử thách sẽ b·ị đ·ánh giá là thất bại, càng không cần nói tới chuyện lo tránh né Thần uy suốt một ngày trời. Thử thách khai trừ là bắt buộc người tham gia phải đánh g·iết lẫn nhau, bất chấp ưu thế về Thần uy.

Vậy mới thấy độ khó của thử thách cao tới mức nào.

Nhưng Turan đã bảo thử thách sẽ thành công, và cậu ta thậm chí lập cả giao kèo rồi.



“Dù sao cũng không còn lựa chọn nào khác.” Kull nói thầm, tự cho mình một lời động viên rồi quay người rời khỏi góc tối, trở lại nơi làm việc.

Thông thường vào giờ này, mọi người đều sẽ tranh thủ dọn dẹp chuẩn bị về nhà rồi, nhưng Kull hôm nay không được như thế, cậu là bị phạt phải lao động tăng thêm.

Công việc của Kull là đập các tảng đá lớn được mang đến thành từng mảnh nhỏ hơn nắm tay một chút, nghe qua tưởng chừng đơn giản nhưng lại yêu cầu không được để xuất hiện vụn vỡ quá nhiều. Không đạt chỉ tiêu liền tính là không hoàn thành công việc, không chỉ phải lao động tăng thêm vào ngày kế tiếp mà còn phải chịu trừng phạt.

Chẳng ai muốn thế cả, Kull tất nhiên cũng như vậy. Chuyện tốt là cậu làm công việc này cũng được nhiều năm rồi, coi như là có tay nghề, nên về chỉ tiêu thì không lo lắng, thậm chí đối với lượng lao động tăng thêm còn có cảm giác là nhẹ nhõm.

Kull trở lại vị trí của mình, cầm lên chiếc búa tạ, nhắm kỹ một góc của tảng đá to hơn ba tấc gõ một nhát vừa đủ lực làm vỡ ra một viên lớn hơn bàn tay. Viên này là chưa đạt chuẩn, về độ lớn, cũng còn nhiều góc cạnh, cần dùng công cụ gọt thêm chút. Nhưng đó là phân đoạn sau, chờ khi Kull đập xong nốt đống đá cao hơn mét này đã.

Đang lúc Kull nâng chiếc búa tạ lên lại, chuẩn bị gõ xuống lần nữa thì từ bên hông xuất hiện một bóng người, chẳng nói chẳng rằng liền vung chân đạp một phát vào người cậu.

Kull biết người đến là ai, cũng biết hắn ta đã đến từ sớm, nhưng thật sự không nghĩ rằng hắn ta lại dám ra tay với mình. Vậy nên cậu không kịp tránh né, bị đạp một cú lật nghiêng người ngã ra trên đất, bị các mảnh đá đâm trúng đau đớn.

– Mày cũng dám vác mặt trở về đây? Tao còn tưởng mày trốn mất rồi chứ.

Kẻ lên tiếng không phải là người đã đạp ngã Kull. Bọn chúng có tới bốn tên, và Kull biết bản thân lúc này không nên trêu chọc chúng, chỉ khiến chính mình thiệt thòi mà thôi.

Hơn tất cả, công việc là vẫn chưa hoàn thành.

– Tụi mày muốn gì?

Kull gắt lên, lồm cồm ngồi dậy.

Một tên với mái tóc màu hạt dẻ cắt ngắn và đôi mắt hơi híp bước về trước. Hắn ta là người vừa mới lên tiếng kia, giờ bảo:

– Dạy dỗ mày một trận, thế nào?

Kull thầm mắng một tiếng. Cậu kì thực biết rõ lý do bị bọn này gây phiền phức, không gì ngoài trả thù cho những lần muốn ức h·iếp cậu cùng tên mập mà không thành công, còn b·ị đ·ánh ngược lại.



– Mày lại có cái gan đó?

Kull đứng lên, hất cằm nói. Cậu là không sợ đối đầu với mấy tên này, dù cho chúng có là một đám bốn người đi chăng nữa. Nếu không phải lo công việc không kịp hoàn thành thì ngay bây giờ cậu đã lao vào làm một trận ra trò với chúng rồi.

– Nói nhảm. – tên tóc hạt dẻ gắt – Đừng dựa vào mấy lần trước chiếm chút lợi thế thì tưởng mình ngon. Đánh!

Nói rồi tên tóc hạt dẻ liền vung tay về trước, một đám ba người cứ thế xông tới nhằm vào Kull.

Kull không sợ v·a c·hạm với chúng, nhưng cậu lấy làm lạ, và cái lạ đó nhanh chóng được giải đáp khi cậu trông thấy một bóng người bước tới bên cạnh tên tóc hạt dẻ kia.

Là lão Tamad.

Kull trừng mắt, tay siết chặt vung một đấm hết lực vào mặt tên to con nhất vừa lao đến mình trong khi né tránh cái vồ của một tên khác. Cậu thật sự không hiểu vì sao lão Tamad lại có mặt ở đây, nhưng là không quan trọng. Trong mắt Kull bây giờ chỉ có hận thù mà thôi.

– Phía trên vừa có lệnh chuyển ngươi đi thì việc đầu tiên ngươi làm là cái này?

Lão Tamad trầm giọng nói, vẻ mặt lại không có biểu thị cảm xúc gì.

– Đi rồi, muốn gặp lại hắn không dễ. Có thù là phải báo.

Lão Tamad nghe lời nói của tên tóc hạt dẻ thì không kiềm được cười khẩy một tiếng. Ông ta sau đó cũng không có xen nhiều vào mà chỉ ném ra một vật dài hơn mét, xong liền quay người bỏ đi.

Kull bận bịu với ba tên không ngừng lao tới mình, không có thời gian chú ý xem vật được đưa cho tên tóc hạt dẻ là gì. Cậu phải rất khó khăn mới tìm được cơ hội đạp một cú vào ngực tên yếu nhất khiến hắn ta gục sang bên, lại nhảy về sau tránh né mới kịp nhìn một chút tên tóc hạt dẻ.

Là một khẩu súng trường. Kull vừa trông thấy thì biết chính mình đang gặp nguy hiểm, vội vàng tìm một chỗ lẩn trốn. May là tên tóc hạt dẻ không giỏi dùng súng, vừa nâng lên xong, vụng về mãi mới nhắm được một chút thì cậu đã kịp tránh vào sau một đống đá lớn.

– Chúng chơi thật…

Kull lầm bầm. Trước đây hai bên là có không ít lần xảy ra xung đột, đánh nhau sứt đầu mẻ trán, nhưng mà lần gay gắt nhất cũng chỉ dùng tới một con dao thôi. Súng về cơ bản thì quá đắt, một Nihr khó mà sở hữu được. Mặt khác, mâu thuẫn giữa hai bên chưa bao giờ lên tới mức phải đánh g·iết lẫn nhau cả.



Hoặc là chỉ có Kull nghĩ như thế mà thôi. Tên tóc màu hạt dẻ kia rõ ràng là ghi hận rất lớn, dù cho chính hắn ta mới là người khởi đầu tất cả chuyện này.

– Đuổi theo nó! Có tao ở đây, nó chỉ có nước c·hết!

Có tiếng hô lớn, vẻ giận dữ pha lẫn chút điên dại.

– Mày đã thích chơi thì tao chiều…

Kull nói nhỏ, trong tay bóp chặt một tờ giấy màu vàng đất. Cậu không định mất thời gian với hai tên đồng bọn của tên tóc hạt dẻ, xử lý xong hắn ta, hai tên đó liền sẽ trở nên vô dụng.

Vậy nên Kull rảo bước đánh một vòng xung quanh đống đá, xuất hiện ở phía bên kia.

Tên tóc hạt dẻ vừa trông thấy Kull thì chĩa súng về phía cậu, không chút ngần lại liền bóp cò. Gần như đồng thời, tấm bùa trong tay của Kull lúc này đang phát sáng lên cũng tan thành những đốm sáng li ti, chắn lấy viên đạn vừa được bắn ra.

Cú v·a c·hạm chỉ làm phát lên một âm thanh chói tai, viên đạn liền bị chệch hướng văng đi mất. Nhưng tấm màn chắn của bảo vệ Kull cũng không có tốt hơn bao nhiêu, nhanh chóng trở nên mờ nhạt, từ từ tan biến đi.

– Bùa chú?!

Tên tóc hạt dẻ thốt lên, vẻ mặt ngạc nhiên vô cùng. Hắn ta biết rõ một Nihr muốn sử dụng bùa chú là khó tới mức nào, gần như là hoàn toàn phụ thuộc vào ngọc lam bảo, mà hiệu quả lại không hề xứng đáng.

Sự mất bình tĩnh của tên tóc hạt dẻ không có kéo dài lâu. Hắn ta vội vàng gài lại đạn, chuẩn b·ị b·ắn thêm một phát nữa.

Nhưng Kull tất nhiên không để cho tên tóc hạt dẻ có cơ hội bắn phát thứ hai, liền vung tay ném ra một con dao vào ngực hắn ta. Cú ném dao không có gây sát thương lớn, vẫn là đủ để khiến hắn ta mất đi nhịp bắn của mình.

Hai tên đồng bọn của tên tóc hạt dẻ kịp phản ứng, quay người đuổi trở lại chỗ Kull. Kull không có buồn quan tâm tới chúng, tăng tốc lao về trước, lại rút ra thêm một con dao găm nữa mà nhảy bổ về phía kẻ địch đáng “chăm sóc” nhất của mình.

Khoảng cách quá gần, tên tóc màu hạt dẻ mất đi lợi thế nhưng vì hoảng loạn, gắng chịu đau nâng lên nòng súng, cố nhắm Kull mà bóp cò. Viên đạn được bắn ra, nhưng tiếc là không trúng được mục tiêu.

Kull áp sát tên tóc hạt dẻ, một tay nắm vai hắn xoay đi, lách người dùng tay còn tại đâm thẳng con dao găm vào cổ hắn ta. Cú đâm dứt khoát và đầy uy lực dễ dàng xuyên qua lớp da thịt mềm mại, cắt qua cổ họng, lại tiếp tục đâm thẳng vào xương cổ.

Là một đòn chí mạng, trúng điểm hiểm yếu, không có ngay lập tức lấy mạng đối phương nhưng chắc chắn là không sống lâu được nữa.

Tên tóc màu hạt dẻ liếc mắt nhìn Kull, khuôn mặt nhăn nhó, cũng không biết nghĩ gì, cựa quậy một chút liền tan biến thành những đốm sáng li ti.