Chương 183: Phân hội Zalt ở thành Nortre
Sáng sớm, trời còn mờ sương.
Kull ngồi tựa vai trên xe ngựa, chắp hai tay sau đầu, vẻ nghĩ ngợi. Dù khuôn mặt cậu lúc này trông rất bình thản, nhưng trong lòng lại đang lo lắng không thôi.
Gì thì gì, không bao lâu nữa, Kull sẽ phải đối mặt với kẻ đáng sợ nhất phân hội ở thành Nortre này, nói ra lời mà chắc chắn sẽ bị tẩn cho một trận thừa sống thiếu c·hết. Cậu cũng chỉ là một Nihr thôi, là tầng lớp dưới chót của hội Zalt, chọc giận bề trên thì b·ị đ·ánh là chuyện rất bình thường. Thậm chí, đôi khi chẳng cần lý do gì thì bọn họ cũng có thể thản nhiên h·ành h·ạ cậu.
Nhưng là không thể tránh được, Kull hiểu rõ điều đó. Cậu dù không quá tin tưởng vào lời nói của Turan, vẫn không thể làm ngơ chút hi vọng nhỏ nhoi ấy. Đột phá Nihr, trở thành một du hành giả chân chính, bước lên cuộc tranh đua Thần cấp, tiến tới đỉnh vinh quang và quyền lực, ý nghĩa của nó đối với Kull là lớn vô cùng.
Hơn cả, cậu có nhiều hơn một lý do bắt bản thân phải đột phá Nihr.
Chẳng mất bao lâu thì chiếc xe ngựa đã tới được cổng bắc thành Nortre. Mấy người gác cổng không có làm khó, chỉ kiểm tra hàng hóa một chút, xác nhận chỉ là vài người nông dân chở lương thực vào thành bán thì cho vào.
Trên thực tế thì trường hợp như chiếc xe ngựa mà Kull đi là không nhiều, vì hầu hết lương thực cùng đủ loại hàng hóa khác đều được các con buôn tìm tới mua và vận chuyển vào thành bán lại. Bên cạnh đó, đối với những loại vật phẩm mà các con buôn không cung cấp thì có ủy ban Đại Thánh Tôn hiệp đoàn, cụ thể là cửa hàng vạn vật bán ra, với giá có hơi cao so với thị trường.
Nhưng là vẫn có những nông dân phải tự mình mang lương thực vào thành. Lý do có thể là xảy ra mâu thuẫn với con buôn, hoặc là muốn kiếm thêm phần lời do chênh lệch giá.
Vào thành không lâu thì Kull nhảy khỏi xe ngựa, một mình lẩn mất vào trong con hẻm nhỏ. Cậu vừa rồi cũng không phải là quá giang, nhưng đồng bạn có việc khác cần làm, không tiện gây phiền phức, tách ra được sớm thì tách.
Hội Zalt ở thành Nortre không phải là một hội nổi tiếng, nhưng hầu hết mọi người đều biết nơi này có một phân hội tồn tại. Tìm đến được tất nhiên là khó, dù sao cũng là hội sát thủ, đều phải biết ẩn mình, tránh gặp kẻ ngốc liều lĩnh muốn c·hết mà x·âm p·hạm. Và vì vậy, đối với một Nihr như Kull thì lần mò đường trở về cũng là mất không ít thời gian, chủ yếu nhằm tránh né bị theo dõi.
Điểm đến của Kull là một khu nhà nằm ở góc tây bắc của thành Nortre. Những tòa nhà nơi đây hầu hết đều làm bằng gỗ, một số khác thì có tầng thấp đắp bằng đất, và đều được dựng cao đến năm sáu, thậm chí có tòa lên tới tám tầng.
Khu này được người trong thành coi là khu ổ chuột, với điều kiện sống rất thấp, chỉ có thể xem là một chỗ ngủ tránh nắng, sương cùng gió lạnh về đêm, còn khi trời mưa thì không trông chờ được lắm. Bù lại, giá thuê nhà khu này rất rẻ, chỉ khoảng một phần ba so với những căn ở nơi khác.
Và vì vậy, nơi đây có số lượng Nihr ở lại rất đông đảo. Họ không có khả năng kiếm nhiều tiền trong thời đại này, chỉ đành sống tạm bợ, chờ đợi một ngày được ai đó thương xót cho một công việc tốt mà cải thiện đời sống của mình.
Kì thực, phân hội Zalt lại nằm ở đây, với thành viên phân bố rải rác ở các tòa nhà nhất định. Đa phần các thành viên đều là Nihr, số còn lại thì có Thần cấp, nhưng cũng không có dựa vào ưu thế này quản lý cả khu vực mà là thành lập quan hệ hợp tác với những người giữ vai trò đó. Lý do chính, Kull là không biết, chỉ nghe được vài người quen nói qua rằng hội Zalt rất lớn, khinh thường nắm trong tay một khu vực tồi tàn.
– Kull? Mày về rồi?
Một giọng nói vang lên bên phải Kull. Cậu quay qua thì thấy một tên có dáng người hơi mập mạp, hiếm thấy được ở nơi này chạy tới chỗ mình.
Kull đối với tên mập cười nhạt, bảo:
– Ừ. Lần này hơi thảm, cũng may là còn mạng trở về.
Tên mập định nói gì đó, lại thấy cả hai đang ở nơi không được kín đáo, liền giơ tay lôi Kull đi vào trong một góc nhà. Hắn ta sau đó loay hoay nhòm ngó một lúc nữa mới cất tiếng nói nhỏ:
– Tao nghe nói nhiệm vụ của đội mày thất bại, còn tưởng đợi trước phòng hồi sinh là sẽ gặp chứ. Hay là mày trốn ra khi nào mà tao không biết?
Kull gõ một cái không chút nương tay lên đầu tên mập, bảo:
– Không phải tao vừa nói “còn mạng trở về” sao. Mày muốn tao c·hết lắm à?
– Không có. – tên mập ôm đầu, mếu máo đáp – Ta còn lo cho mày nên mới hễ có thời gian thì ngồi đợi trước phòng hồi sinh đấy chứ.
Kull cười khì, giơ tay định gõ đầu tên mập cái nữa lại thôi. Có một người chịu quan tâm mình thế này, cảm giác quả thật không tệ. Đối với Kull, tên mập này không khác người thân là mấy. Cả hai từ nhỏ đã bị hội Zalt mang về, lớn lên cùng nhau, nói là không có tình cảm gì là giả.
– Tao tha cho mày đó.
Kull nói, phất tay, quay người định rời đi thì bị tên mập nắm vai giật lại. Cái giật bất ngờ khiến cậu suýt ngã, phát giận gắt:
– Mày điên à?!
– Tao không có- ý tao là tao còn chuyện muốn nói.
Tên mập nói rồi quay đầu nhòm ngó một chút, lại không thấy an tâm liền kéo Kull ngồi xuống, nép người trong góc.
– Lén la lén lút thế làm gì? – Kull thắc mắc.
– Mày không hiểu. – tên mập bảo – Mấy ngày nay mày không có ở đây, nhiều chuyện xảy ra lắm.
Kull hơi tò mò, liền nói:
– Nhanh. Tao nghe.
– Phân hội này sắp xong đời rồi!
Tên mập thay vì kể rõ từ đầu thì nhảy thẳng tới nhận định của hắn ta luôn. Kull nghe vậy không khỏi phát bực, giơ tay gõ đầu hắn ta một cái đau điếng, bảo:
– Là chuyện gì, nói rõ.
– Mày có thể đừng gõ- Tao nói. Tao nói liền đây!
Tên mập hốt hoảng hô, tay thì đưa lên che chắn đầu mình khi bị Kull giơ tay dọa gõ phát nữa.
– Lão Tamad không biết gây chuyện gì, bị người phía trên tới giáo- nói sao nhỉ, à là giáo huấn cho một trận. Lão ta trông b·ị t·hương không nhẹ, giờ chẳng chịu gặp ai. Các đội sau đó cũng bị người phía trên mang theo hầu hết, chỉ còn sót lại vài đội thôi.
Kull hơi nhăn mày. Cậu đối với sự việc tên mập vừa kể là không tránh khỏi ngạc nhiên, nhưng càng là khó hiểu. Lão Tamad gây họa bị trừng phạt thì thôi, các đội thuộc phân hội lại bị mang đi thì không bình thường chút nào. Dù sao thì ở phân hội này, các đội hầu hết đều chỉ có Nihr, để ở đây quản lý vẫn tốt hơn nhiều so với dẫn theo làm gánh nặng.
– Phân hội trưởng có phản ứng gì không? – Kull hỏi.
– Không có. – tên mập đáp ngay – Trông ông ta còn mừng như được mùa.
“Chắc là nhận được lợi ích gì đấy…” Kull nghĩ thầm. Cậu kì thực không ham thích truy hỏi chuyện này, chỉ quan tâm rằng lão Tamad đang b·ị t·hương, cũng tức là cơ hội để cậu vượt qua thử thách khai trừ sẽ lớn hơn rất nhiều.
– Giờ phân hội trưởng đang ở đâu? – Kull cất tiếng.
– Không biết. – tên mập gãi gãi đầu bảo – Chắc là vẫn ở chỗ cũ thôi. Mày muốn gặp thì chờ ở đó là được.
– Ừ. Thế thôi. Tao còn phải đi báo cáo.
– À… Cố gắng…
Tên mập nói nhỏ, không có cản Kull nữa, để cậu thuận lợi rời đi.
Kull sau đó tìm tới một căn nhà cao chỉ bốn tầng nhưng trông lại mới mẻ, vững chãi hơn những tòa nhà xung quanh nhiều. Cậu gõ nhẹ lên cửa bốn cái đều nhau rồi mở cửa bước vào trong.
Một người đàn ông ngồi ở cái bàn quầy chính giữa nhà đưa mắt nhìn Kull chăm chăm, hồi lâu thì mở miệng nói:
– Về rồi đấy à?
Với ngữ điệu trầm và nặng, Kull biết đây không phải là một câu hỏi thăm, càng không phài là lời chào, mà là đang khiển trách. Cậu đã về trễ, ít nhất là theo kế hoạch đưa ra từ hội.
Kull hít một hơi thật sâu rồi thở ra. Lòng cậu là có lo lắng, cũng có chút sợ sệt, nhưng dù thế nào thì cũng đành tiến đến chịu trừng phạt.
Người đàn ông có mái đầu hơi hói, tóc đã pha màu muối tiêu, trên mặt có vài vết sẹo và làn da thì thô ráp trông dữ tợn. Cùng với ánh mắt sắc lạnh lúc này đang nhìn chằm chằm vào Kull, bất kỳ ai khi đối mặt cũng sẽ không tránh khỏi rùng mình một cái. Bộ dạng này cơ bản là quá dọa người, cứ như thể đối phương là kẻ thù không đội trời chung với ông ta vậy.
Rồi khi Kull bước tới gần, đủ một khoảng cách nhất định, người đàn ông từ từ đứng dậy, nâng lên cái gậy gỗ trong tay mình, vung một phát sang ngang, nhắm vào ngay mạn sườn của cậu.
Cú vung gậy không nhanh cũng không mạnh, nhưng rất chính xác đập đầu gậy vào vào sườn Kull, tạo ra cảm giác đau nhói cực kì.
Kull cắn răng, cố nén cơn đau để bản thân không phải kêu lên. Đây không phải là lần đầu cậu b·ị đ·ánh như thế này, và cơn đau hiện tại cho thấy người đàn ông ra tay nặng hơn trước nhiều.
Người đàn ông không có dừng lại sau một cú đánh, liền tay vung gậy, vụt thêm mấy phát nữa lên người Kull, nhắm lấy từng phần cơ thể của cậu một cách thuần thục, cứ như thể ông ta đã được đào tạo chuyên nghiệp cho chuyện này.
Ban đầu còn tốt, Kull có thể chịu đau mà đứng được, nhưng tới khi người đàn ông nhắm đến chân cậu thì không giữ được nữa, ngã ra trên đất. Ông ta thấy vậy, chợt như bị kích thích, trở nên hăng hái hơn, tốc độ vụt đánh theo đó cũng tăng lên.