Chương 180: Nói chuyện với tộc trưởng
Trong căn lều rộng thênh thang lúc này không có nhiều người; Tiffia, Howlei, Neh cùng với vị tộc trưởng và một người đàn ông nữa là hết. Tuy nhiên, Tiffia vẫn cảm thấy không gian này rất chật chội, và kèm theo đó là cảm giác áp lực đè lên người mình.
Vấn đề phức tạp hơn cô nghĩ rất nhiều, và không nghi ngờ gì là khó khăn.
Tên Howlei, lúc báo tin rõ ràng là báo giả, muốn lợi dụng kéo Darmil vào cuộc, dùng thân phận của cậu ta dằn xuống chuyện này. Giờ nghĩ lại, quả thật với việc mà Neh làm, không có lý gì lại bị xử nặng tội được, huống hồ gì còn đang là lúc cô ta là nhân vật chính của cuộc thi.
Dù thế nào thì Tiffia cũng không thể chịu thua. Cô không thể để người đồng đội của mình chịu thiệt, bị kéo theo những mưu tính của các tổ chức và bộ tộc vùng đông bắc này. Mà thực tế thì, hiện tại rõ ràng là đã bị dính vào rồi, trốn không khỏi.
– Neh, con suy nghĩ kĩ chưa? Chuyện này không thể dựa vào cảm xúc nhất thời mà quyết định được.
Người nói chuyện là vị tộc trưởng của bộ tộc Harangh, tên là Caulerh. Ông ta có một mái tóc màu xanh đen, khoác lên người tấm áo mỏng để hở hẳn một bên người làm lộ ra tấm thân trần lực lưỡng. Với ánh mắt màu vàng trông như ánh kim cùng với sự tự tin như thể là bản năng, ông ta chỉ ngồi nói, liền tạo ra một phong thái uy nghiêm đến lạ thường.
– Con đã quyết định, thưa cha.
Neh dõng dạc nói, nhưng có thể dễ dàng thấy được rằng cô nàng đang run lên. Vì hồi hộp hay sợ sệt, Tiffia không rõ, nhưng chắc chắn là cô ta phải rất cố gắng mới thốt lên được lời vừa rồi.
Caulerh nghe lời của Neh thì ánh mắt thoáng dao động một chút, lại bảo:
– Đây không chỉ ảnh hưởng tới một mình con, mà là tất cả bộ tộc vùng đông bắc này. Hơn cả, đi du hành, nói thì dễ.
Neh không có đáp ngay, bậm môi lại, sau đó hơi ưỡn ngực lên, nói:
– Con tin quyết định của mình là đúng.
Bầu không khí đột nhiên trở nên im lặng. Caulerh nhìn chằm chằm đứa con gái của mình, không biết nghĩ gì, biểu cảm cũng không có thay đổi, lại khiến những người xung quanh cảm thấy áp lực.
Tiffia biết chính mình không có quyền gì xen vào mối quan hệ của hai cha con nhà này, càng không thể đưa ra ý kiến cho vấn đề mấu chốt của liên minh các bộ tộc vùng đông bắc. Thế nhưng, ngay bây giờ, cô biết bản thân cần làm rõ ý định của mình, để tránh tình huống càng trở nên nghiêm trọng hơn.
– Tôi ủng hộ quyết định của Neh.
Tiffia lên tiếng, và ngay lập tức ánh mắt của mọi người trong căn lều dồn về phía cô. Hơi ngừng lại một chút để đáp lại ánh mắt của từng người, cô nói tiếp:
– Các bộ tộc vùng đông bắc liên minh với nhau là tốt, nhưng đó chỉ là hiệu quả bề ngoài. Trên thực tế, đối với các quân đoàn hay gia tộc lớn đang nhắm vào nơi đây, khối liên minh này quá dễ vỡ.
Tiffia không dùng đến từ “yếu đuối” vốn mới là từ mô tả phù hợp nhất. Cô nói ra lời vừa rồi, vốn đã là không vừa tai, chọc giận vị tộc trưởng này, nếu còn lấn tới thì chắc chắn là ông ta sẽ không nhịn nữa.
Caulerh nghe xong, vậy mà không nổi giận, chỉ cười một tiếng vẻ thích thú rồi bảo:
– So với các quân đoàn và gia tộc lớn thì quá… dễ vỡ, không sai. Nhưng không phải các quân đoàn, tổ đội và gia tộc khác đối mặt với họ cũng đều nhỏ yếu như thế ư? Liên minh các bộ tộc vùng đông bắc, cũng không phải nhằm chống lại họ.
Vị tộc trưởng này không tầm thường, Tiffia dám đánh giá như vậy. Ông ta mạnh mẽ nhưng cũng rất thông minh, đồng thời biết suy tính đủ điều. Thế nhưng, thứ duy nhất ông ta làm không đúng là dùng con gái cho những tính toán của mình. Điều đó không hẳn là sẽ mang đến thất bại, vì những người con khác của ông ta đều không có phản kháng gì.
Chỉ tiếc là đứa con thứ tám này của Caulerh lại không như vậy.
Hành động của Neh có thể xuất phát đơn thuần từ tính cách, vì lợi ích chính bản thân, càng là thiếu suy nghĩ, là nông nổi; nhưng cô ta không sai, và rất có thể sẽ cứu giúp được cả bộ tộc của mình.
– Thế nếu một quân đoàn lớn nhắm vào nơi này, liên minh sẽ xử trí thế nào?
Câu hỏi của Tiffia khiến Caulerh rơi vào trầm tư. Đây là một câu hỏi khó. Chống lại rõ ràng là không thể nào, nhưng cùng lúc đó cũng không thể cứ thế mặc người nhào nặn, muốn làm gì thì làm.
Đúng lúc này, người đàn ông ngồi ở một bên đứng đậy, bước tới trước mặt Tiffia, cất tiếng:
– Cô đang bảo muốn chúng tôi làm chó cho bọn họ?
Lời nói với giọng điệu nhẹ nhàng, nhưng ý nghĩa lại vô cùng mạnh bạo, chẳng thèm nói tránh một chút nào mà trực tiếp nhắm vào điểm mấu chốt nhất.
Tiffia nhìn người đàn ông một chút. Cô không biết người này, nhưng ông ta hẳn là có một vai trò không nhỏ trong bộ tộc.
– Đừng gấp gáp, Dangh.
Caulerh lên tiếng với giọng trầm thấp, có thể thấy rằng ông ta đang giận dữ, chỉ là cố kiềm nén xuống mà thôi.
Dangh nghe vậy thì thoáng hoảng hốt, quay người lại, hơi cúi đầu bảo:
– Tôi xin lỗi, thưa tộc trưởng.
Caulerh gật nhẹ đầu, phất phất tay ra hiệu cho Dangh trở về. Xong, ông ta nói:
– Kì thực, ý của Dangh cũng không khác ý ta là mấy. Bộ tộc Harangh từ xưa tới giờ đều sống dựa vào chính sức mình, và chắc chắn sau này cũng vậy. Chúng ta cũng không có làm hại tới ai, nên hẳn là không đáng để đám người kia quan tâm đi.
Tiffia cũng mong lời của Caulerh là đúng. Hiện tại, vùng đông bắc đối với các thế lực bên ngoài thì tương đương là một khu vực trung lập, đồng thời bị các thế lực lớn dòm chừng nên cho tới khi một bên nào đột phá được sự cân bằng đang có thì sẽ không ai dại dột đưa tay vào nơi đây. Dù sao thì đối với họ, chỉ cần các bộ tộc không gây bất lợi cho mình thì cứ để mặc là được.
Nhưng tiếc là sắp tới không giống vậy. Các dấu hiệu gần đây đều cho thấy trạng thái cân bằng sẽ sớm bị phá vỡ, và đến lúc đó, dù các tổ chức lớn có không muốn cũng sẽ ra tay với các bộ tộc vùng đông bắc, tránh để tồn tại một mối họa ngầm lúc nào cũng có thể chĩa mũi nhọn về phía mình.
Tình huống xấu nhất, sự hỗn loạn xảy đến sẽ không chỉ thuộc một quốc gia.
Ba năm. Chính xác là ba năm chín tháng và mười bốn ngày. Chỉ với một khoảng thời gian ngắn ngủi từ Đại Thánh Thế, lực lượng giữa các phe trên thế giới đã nhanh chóng phát triển, và kẻ bị rơi lại phía sau cuộc tranh đua không nghi ngờ gì chỉ có thể trở thành món ngon cho kẻ khác thưởng thức, thậm chí dẫm đạp.
Liên minh các bộ tộc vùng đông bắc rõ ràng cũng được lập nên dựa trên suy nghĩ này, khi Đại Thánh Thế vừa giáng lâm không bao lâu. Tuy nhiên, đến giờ thì khối liên minh này đã không còn phù hợp nữa. Chẳng sớm thì muộn họ cũng sẽ bị thâu tóm bởi một thế lực to lớn mà thôi.
Tiffia cảm thấy hơi khó hiểu. Caulerh không giống người sẽ đưa ra lựa chọn ngu ngốc, càng không giống kẻ mà không quan tâm tới những chuyển biến của thế giới ngoài kia.
“Vậy thì tại sao ông ta cứ nhất định bắt Neh theo con đường hiện giờ?” Tiffia nghĩ thầm. Trước khi dò ra chút manh mối về bí ẩn này, cô khó mà thuyết phục được vị tộc trưởng tộc Harangh.
Thấy Tiffia không nói gì nữa, Caulerh dời ánh mắt sang Neh, nói:
– Ta muốn nghe lý do của con, Neh. Lý do thật sự.
Neh bị hỏi tới thì hoảng hốt một chút, xong mới làm vẻ e dè bảo:
– Con… Con nhớ tới mẹ…
Caulerh không có ngạc nhiên trước lời của Neh. Ông ta hơi nhắm nghiền mắt lại, ngẩn người ra hồi lâu như đang nhớ lại điều gì đó. Rồi khi Tiffia vừa định lên tiếng thì vị tộc trưởng mở miệng:
– Không được.
– Tại sao chứ? – Neh thốt.
– Ta nói là không được. – Caulerh gằn giọng.
Neh không chịu phép, lớn tiếng nói:
– Cha đang sợ phải không? Cha sợ hãi! Phải không!? Là cha g·iết c·hết mẹ! Phải-
– Cô chủ! – Dangh hô lên.
Bầu không khí theo vài câu nói đột nhiên trở nên căng thẳng vô cùng. Neh cũng biết mình vừa nói quá lời, nhưng với tình trạng cảm xúc đang lấn chiếm lý trí này của mình, cô nàng không định rút lại, càng không có ý định lùi bước trước cha. Đây là cơ hội duy nhất của cô ấy để thoát khỏi lồng giam hiện tại. Nếu để tới khi nhóm của Tiffia rời đi rồi, sẽ không bao giờ còn có được cơ hội như vậy nữa.
Caulerh nhìn chằm chằm lấy Neh, bàn tay nắm chặt lấy tay vịn ghế đến nứt gãy. Ông ta giận dữ thật sự, nhưng không thể phát tiết, ít nhất là vào lúc này.
Tiffia trông tình hình cũng không khỏi cảm thấy lo lắng. Cô biết Thần cấp của Caulerh không thấp, và nếu ông ta bộc phát, đè ép Thần uy lên mọi người thì rõ ràng một Nihr như cô sẽ không dễ chịu chút nào. Hơn cả, nếu điều đó xảy, cuộc nói chuyện sẽ ngay lập tức kết thúc.