Chương 162: Đối thoại cùng Alique
Bên trong lều không gian không quá lớn, nên rất nhanh Tiffia liền chú ý thấy một người ngồi trên ghế ở chính diện, chống tay lên đầu, mái tóc vàng kim gợn sóng để xõa, mắt lim dim vẻ đang ngủ. Cô gái ngủ là vậy nhưng từ đó vẻ uy nghiêm vẫn toát lên như thường, khiến Tiffia cảm giác rằng bản thân không nên tiến tới làm phiền mà đợi cho đến khi cô ta tỉnh giấc.
Tiffia để ý tới trang phục của cô gái: là một giáp nhẹ với từng mảng kim loại che phủ vài vị trí nhất định, thêm phía sau lưng một tấm áo choàng màu vàng nhạt. Cô ta hẳn là một chiến binh, có thể là một vị đội trưởng, mới có thể có được vẻ uy nghiêm kia.
– Ừm… người đến rồi?
Cô gái chợt tỉnh, ngẩng đầu dậy hỏi. Cô ta không có chút hoảng hốt nào mà ngược lại còn trông như đã đoán trước được rằng khi bản thân tỉnh giấc sẽ là ở trong tình huống hiện tại vậy.
Hoặc là, cô ta vô cùng tự tin vào khả năng của mình.
– Tôi là Tiffia. – Tiffia cất tiếng – Cô là…?
– Ngồi đi rồi nói.
Giọng cô gái không nhanh không chậm, phát ra thậm chí có phần nhẹ nhàng thoải mái, nhưng lại khiến Tiffia cảm thấy rất có uy lực, bất giác nghe theo mà ngồi vào một chiếc ghế ở dãy bên trái mình.
– Tự nhiên gọi cô tới đây, sẽ không giận chứ?
Cô gái cất tiếng bảo, lúc này đã ngồi thẳng dậy, trông tỉnh táo hẳn, vẻ uy nghiêm theo đó càng tăng thêm.
Tiffia không có vội trả lời mà cẩn thận dò xét. Trong tình huống bình thường, lời của cô gái hẳn chỉ là một câu nói xã giao, nhưng với dáng vẻ của kẻ bề trên thể hiện rất tự nhiên kia, cùng với việc Tiffia vẫn chưa biết người này là ai, không khỏi cảm thấy lạ lẫm, và khó đoán.
– Thôi. Không quan trọng.
Cô gái không có đợi Tiffia trả lời, hời hợt bảo một câu.
Tiffia nghe, thoáng bối rối. Cô định lên tiếng nhưng lần nữa b·ị c·ướp lời.
– Ta gọi là Alique. Cô chắc biết ta, phải không?
“Nghe có chút quen…” Tiffia lẩm bẩm, bắt đầu lục lọi trí nhớ của mình. Chẳng mất quá nhiều thời gian, cô liền tìm ra cái tên này. Dù vậy, Tiffia không vội kết luận mà cất tiếng hỏi:
– Cô với Darmil là…?
Alique mỉm cười, một nụ cười chứa đầy sự tự tin, đáp:
– Ta là chị gái của Darmil.
Tiffia không có bất ngờ, thì thầm một tiếng “ra là vậy”. Cô lúc trước quả thật có đưa Alique vào trong danh sách những người có thể là người đứng sau Howlei, nhưng vào tới đây, trông thấy dáng vẻ của cô ta thì lại nhất thời quên mất.
– Cô tìm tôi có việc gì?
Tiffia vào thẳng vấn đề. Cô không muốn quanh co dài dòng chuyện thân phận của Alique hay vì sao cô ta lại có mặt ở đây. Một người nắm trên tay quyền lực to lớn như cô ta, không có lý do gì phải nói hay giải thích cho cô những điều đó.
– Ta chỉ nghĩ muốn gặp cô một lần thôi.
Alique nói, hơi cúi đầu nhìn Tiffia, ánh mắt lộ vẻ thích thú.
Tiffia bất giác lùi người về sau một tí. Cô có thể cảm nhận được sự soi mói đến từ Alique. Dù không biết tại sao cô ta lại để ý tới mình, nhưng không một ai có thể thoải mái được khi bị người khác nhìn chằm chằm từng chút một của bản thân cả.
Rồi trong lúc Tiffia còn đang thấy bỡ ngỡ thì Alique gật nhẹ đầu, bảo:
– Ừm. Trông không tệ. Rất xinh đẹp.
Lời khen bất ngờ của Alique khiến Tiffia phát lo, quay người nép đi một góc nhỏ. Cô sau đó rất nhanh nhận ra hành động của mình không bình thường, vội quay lại, nói:
– Này là… ý gì?
Alique lại gật đầu, đáp:
– Ừm. Rất xinh đẹp. Ta chỉ muốn khen cô thôi.
Tiffia hơi nhăn mày, hoàn toàn không hiểu ý Alique. Đột nhiên khen người khác đẹp, đây đâu thể nào là phép giao tiếp thông thường.
“Chẳng lẽ…” Tiffia nói thầm, một ý nghĩ thoáng qua đầu cô nhưng chẳng đến một giây liền bị gạt bỏ. “Trước hết không nghĩ tới.”
– Mong cô nói vào chuyện chính. – Tiffia nghiêm giọng.
Alique nghe vậy thì không có phản đối, ngồi thẳng người trở lại, bảo:
– Cô là đồng đội của Darmil?
– Đúng vậy.
Tiffia đáp ngay. Cô không biết tại sao Alique lại hỏi một câu mà cô ta chắc chắn đã biết rõ rồi như thế, nhưng vẫn không ngại xác nhận cho xong.
– Bao lâu rồi? – Alique lại hỏi.
“Đơn thuần tra hỏi?” Tiffia nghĩ. Cô có chút không hiểu được tình huống lúc này, nói:
– Nếu không có việc gì, thì để tôi hỏi đi.
Alique hơi ngạc nhiên, mỉm cười, đáp:
– Được. Hỏi đi.
Tiffia đối với phản hồi này từ Alique thì không khỏi bất ngờ. Cô vốn chỉ định dùng lời nói vừa rồi của mình để ép cô ta vào vấn đề chính, không ngờ cô ta lại đồng ý cho mình quyền chủ động luôn.
Vậy nên, Tiffia trong giây lát không tìm ra thứ để hỏi. Không phải là cô không có gì thắc mắc, mà là sự việc tới quá nhanh, cùng với tình huống đặc biệt, khiến cho những thắc mắc của cô không có chỗ phù hợp để thốt lên.
– Cô biết được gì rồi?
Tiffia cất tiếng, hỏi một câu hơi có phần ngẫu nhiên, và khá chung chung.
– Một ít.
Alique đáp gọn, ra vẻ nghĩ ngợi một lúc mới nói tiếp:
– Chuyện thăng cấp, chuyện tổ đội, chuyện phó bản ‘Hầm mộ của Lamb’ chuyện giải đấu Harenthrum, chuyện hội Zalt, ừm…
Tiffia ngạc nhiên, nhưng cố gắng duy trì vẻ mặt bình tĩnh. Cô chỉ hỏi đại một câu, không ngờ rằng Alique trả lời rất thật lòng, và câu trả lời lại còn cho thấy rằng mọi hoạt động của tổ đội đều bị thấy rõ toàn bộ.
Và Alique chỉ cho rằng bấy nhiêu hiểu biết chỉ đạt mức “một ít” mà thôi.
– Tạm thời không nhớ nổi.
Một câu kết đầy vẻ miễn cưỡng, rằng người nói vẫn muốn tiếp tục, nhưng vì trí nhớ tồi tệ của mình đành từ bỏ.
“Còn có gì khác sao?” Tiffia lẩm bẩm. Cô là người trong tổ đội, còn không nghĩ là có gì nhiều hơn những thứ Alique vừa kể ra.
Hồi lâu, khi đã chấp nhận được lời nói của Alique, Tiffia hỏi tiếp:
– Cô vừa rồi bảo chỉ muốn gặp tôi một lần, tại sao?
– Vì quan tâm.
Alique đáp ngay, giọng điệu như thể đó là điều hiển nhiên.
Tiffia không rõ ràng, lại hỏi:
– Quan tâm, là quan tâm tôi, hay là quan tâm Darmil?
– Cả hai. – Alique trả lời – Trước đó chủ yếu là vì Darmil. Nhưng giờ gặp cô, ta thấy cô đáng cho ta quan tâm hơn là thằng em trai ngốc của mình.
Như thấy được rằng Tiffia sẽ hỏi lý do, Alique giải thích luôn:
– Vì cô xinh đẹp.
Tiffia định nói, lại quả quyết dằn xuống. Đối với người này, cô cho là bản thân vẫn nên tránh đôi co thì hơn.
“Là nên vào vấn đề chính.”
– Howlei là do cô sắp đặt? – Tiffia cất tiếng – Để theo dõi tôi?
– Đúng, mà cũng không đúng. – Alique rất tự nhiên đáp – Howlei không phải do một mình ta sắp đặt. Còn theo dõi, không chỉ một mình cô.
Tiffia không mong gì hơn câu trả lời như vậy, lại hỏi:
– Mong cô, hay người của cô, không làm như vậy nữa. Tôi biết quyền thế của cô không nhỏ, nhưng từ xa quan sát em trai mình là được, không muốn trực tiếp can thiệp vào hành động của tổ đội chúng tôi.
Lần này, Alique không có trả lời ngay mà thừ ra một lúc. Rồi cô ta bảo:
– Lời rất hay. Đáng khen.
Tiffia không mong nhận được một lời khen. Cái cô muốn là lời xác nhận từ Alique, rằng sẽ không can thiệp vào tổ đội của mình nữa. Tuy nhiên, khi Tiffia định lên tiếng lặp lại yêu cầu của mình thì trông thấy ánh mắt soi mói của Alique, không khỏi ớn lạnh mà rùng mình một cái.
“Thật sự là để ý tới mình?”
Dường như nhận ra được bản thân vừa có hành động lỗ mãng, Alique thu hồi ánh mắt, nói:
– Thật xin lỗi, ngươi rất xinh đẹp, khiến ta không thể không nhìn lâu một chút.
Tiffia ngay lập tức quyết định rằng mình không nên ở đây lâu thêm nữa. Bị một người vừa có quyền vừa có thế như Alique để mắt tới, lại còn ở trong địa bàn của cô ta, quá là nguy hiểm rồi.
Nhưng vì tôn trọng, Tiffia cũng không thể vội vã rời đi. Hơn cả, cô vẫn còn chờ câu trả lời của Alique cho yêu cầu của mình, nhắc nhở:
– Chuyện can thiệp, ý cô thế nào?
– Có thể đáp ứng. – Alique đáp – Nhưng mà, có một điều kiện.
Tiffia không nói gì, cẩn thận lắng nghe.
– Cô thấy Darmil, thằng em trai ta thế nào?
Là một câu hỏi, lại còn là một lời yêu cầu đánh giá. Tiffia lộ vẻ buồn bực, bảo:
– Phiền cô nghiêm túc một chút. Tôi thực sự không có hứng thú đùa giỡn.
Alique vội xua một tay, nói:
– Ta không có đùa giỡn. Điều kiện của ta, tiền đề nằm ở câu hỏi này.
Tiffia hơi nhăn mày, thật không hiểu nổi Alique đang suy tinh cái gì, chỉ có thể đáp:
– Rất mạnh mẽ, cũng rất có tiềm năng. Là một du hành giả có tương lai rạng rỡ. Chỉ là, không biết suy nghĩ.
– Không sao. Cô suy nghĩ rất tốt, phù hợp.
Tiffia lắc đầu. Cô nghe tới đây thì tất nhiên là hiểu ý của Alique. Tuy nhiên, thật sự thì, Tiffia không muốn quan tâm đến vấn đề mà Alique đang đề cập đến. Cô giờ chỉ hướng tới hoàn thành việc mà Turan giao cho, sau đó tập trung thực hiện thử thách Thần thánh, được Turan giúp đỡ đột phá Nihr, vượt qua số phận của mình. Những chuyện khác, toàn bộ Tiffia đều muốn bỏ rơi.
– Điều kiện. – Tiffia nhấn mạnh.
– Thôi. Không bàn điều kiện nữa.
Alique phất tay nói.
– Vậy là có ý gì? – Tiffia hơi có vẻ giận dữ bảo.
– Không có ý gì cả. Ta chỉ nghĩ, nên để thuận theo tự nhiên.
Giọng điệu của Alique có phần hời hợt, nhưng cũng đồng thời rất quả quyết, cho thấy rõ ràng quyết định của mình.
Tiffia nghe vậy thì vẻ giận dữ càng lộ rõ hơn, nói:
– Thuận theo tự nhiên? Cô can thiệp vào sự phát triển của Darmil mà còn dám bảo là thuận theo tự nhiên?
– Ta không có nói tới sự phát triển của Darmil.
Alique cất giọng không cao, nhưng từ đó lại toát một luồng áp lực đè lên cà người Tiffia. Đó không phải sức nặng bình thường, mà như thể có gì đó chặn lại ở cuống họng cô khiến không thể liền khắc cất lời phản bác được.
– Cô tại sao lại phải cản trở ta giúp em trai mình? – Alique thắc mắc – Giúp nó, không phải cũng đồng thời giúp cả tổ đội của cô sao?
Tiffia trong giây lát không lên tiếng được vì vẫn còn bị luồng áp lực kia ảnh hưởng. Hồi lâu, cô mới cất giọng hơi run, đáp:
– Giúp? Cô có từng hỏi qua Darmil muốn được giúp sao?
Alique nghe, không có vẻ ngạc nhiên mà lắc nhẹ đầu, nói:
– Thế cô có từng hỏi qua Darmil muốn không được giúp sao?
Tiffia không có hỏi, cô cũng không chắc về việc Darmil có muốn được giúp hay không. Cô chỉ quan tâm duy nhất một điểm rằng, Alique không có hỏi qua Darmil mà thôi. Như thế là đã đủ rồi.
– Nếu muốn giúp, ngay từ đầu nên đã giúp. – Tiffia cất tiếng – Lén la lén lút, đây là phong thái của người nhà Altoris ư?
Alique đứng hẳn dậy, quắc mắt nhìn thẳng Tiffia. Cái nhìn đó như là có thể nhìn thấu tâm can Tiffia, ngay lập tức lan truyền khắp người, như một liều thuốc t·ê l·iệt cực mạnh làm cả cơ thể cô mềm oặt, nhưng cũng đồng thời trở nên cứng đờ, không thể cử động được.
Nói đơn giản, là mất đi toàn bộ sự khống chế đối với cơ thể mình.
– Nhà Altoris làm việc như thế nào, còn tới lượt cô đánh giá?
Giọng của Alique không nhanh, nhưng lại nghe được trong đó sự vội vã, cùng với đó là uy nghiêm từng tiếng đè ép lên Tiffia.
– Nếu không phải Darmil quá mức cố chấp, cộng thêm cái đầu dùng không được, chúng ta còn cần phải hao tổn nhiều công sức, suy nghĩ như vậy cho nó không?
Tiffia muốn nói, cũng đồng thời không muốn nói. Nói là vì phản bác lý lẽ ngộ nghĩnh của Alique; không muốn nói là vì cô chán ghét cách cô ta đang đè ép mình.
Kẻ có Thần cấp, ưa thích dùng Thần uy cưỡng bức người khác, đối với một Nihr như Tiffia, là cực kì đáng căm hận.
– Cô không phục, cô lại có thể làm gì? – Alique gằn từng chữ.
Vài giây sau đó, áp lực trên người Tiffia mới mất đi, cho thấy rõ ý nghĩa của lời Alique vừa nói.
Dù vậy, Tiffia trước khi mất khổng chế đôi chân đang run rẩy của mình, vẫn cố thốt lên:
– Chính cách làm này, mới không nên can thiệp vào chuyện của em trai cô!
Nói rồi liền buông mình ngả vật ra trên ghế, đau nhói. Mồ hôi đổ khắp người Tiffia làm ướt đẫm. Nhưng trên khuôn mặt cô lại giữ lấy một nụ cười mỉm trông sảng khoái vô cùng, vì cuối cùng cũng dùng được một câu ném vào mặt Alique.