Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Phế Tích Thế Giới Các Thần

Chương 145: Suy tính của Neh




Chương 145: Suy tính của Neh

Turan sau khi rời khỏi cửa hàng dược liệu thì vội vã trở về tòa nhà thi đấu. Nó lúc đầu vốn có ý định dạo một vòng thành Tailor để tìm mua các loại trang bị cùng vật liệu, nhưng để ý rằng có không ít kẻ đang chú ý tới mình thì thấy rằng vẫn nên quay lại thì hơn.

Turan không phải là lo rằng bản thân có thể gặp nguy hiểm, vì kẻ theo chân nó trông bộ dạng thì hẳn không có ý định kia. Dù vậy, nó vẫn là không muốn hành động của mình bị dòm ngó.

“Trước hết làm giảm bớt sự chú ý đã.” Turan nhủ thầm.

Turan quay trở về tòa nhà thi đấu cũng không có vội đi tìm tổ đội của mình mà dẫn Camilier dạo một vòng quanh, cắt được cái đuôi dai dẳng kia thì mới tìm đường đến hội trường quan sát. Nó cũng thật không nghĩ rằng người kia theo mình tới tận bên trong tòa nhà thi đấu, cứ như thể hắn ta không lo sợ bị phát hiện một chút nào ấy.

Turan không mất quá nhiều thời gian để tìm thấy nhóm Darmil cùng tổ đội Pongru. Darmil trông thấy nó thì vung tay, cười bảo:

– A, cậu tới rồi, Turan.

Turan không đáp lời, nhìn thoáng qua đám người một chút thì ánh mắt dừng lại trên người Neh. Cô nàng bắt gặp ánh mắt của nó thì bất giác rùng mình một cái, sau lườm mắt trở lại, vẻ không phục.

Turan thật không ngờ rằng lại gặp Neh ở đây. Cô ta theo đuổi Darmil hay ngược lại thì Turan không có ý kiến, nhưng nó dò đoán được rằng ý đồ của cô ta không đơn giản như vậy.

Hồi lâu, Turan cũng không nói lời nào mà ngồi vào bên cạnh Neh, thản nhiên cất tiếng:

– Tiffia đâu rồi?

Câu hỏi bất ngờ, và không nhằm vào Neh khiến Darmil mất một lúc mới nhận ra, vội đáp:

– Cô ấy có việc, từ đầu đã không tới đây rồi.

Turan thoáng nhíu mày, lại đưa mắt nhìn sang Heathier. Ông ta đang chú ý trận đấu trên màn hình, vẻ không để ý nhưng nó biết rõ ông ta hoàn toàn nghe được đoạn đối thoại.

– Chiều nay chúng ta sẽ quay về thành Yeit. – Turan bảo.

– Gấp như vậy? – Darmil thốt.

– Không có gấp. – Turan phủ định – Việc của chúng ta ở đây đã hoàn thành rồi.

– Nhưng mà…

Darmil định nói thêm gì đó, mắt liếc nhìn sang Neh. Turan biết ngay là giữa hai người này xảy ra chuyện, nhưng cũng không có vội hỏi.

Darmil gọi là ngu ngốc, hiếu chiến, hay hành động thiếu suy nghĩ, nhưng suy cho cùng cũng không phải là kẻ một chút kiến thức cùng quy tắc cũng không có. Cậu ta tất nhiên hiểu rằng quyết định của bản thân không thể để ảnh hưởng lợi ích của tổ đội, và không thể vô lý phản đối lời của đội trưởng.

Dù vậy, Turan không có ý định cưỡng ép Darmil nghe theo mình. Nếu quả thật giữa cậu ta cùng cô nàng nhỏ nhắn này đã xảy ra chuyện gì đó thì nó không có cách nào khác ngoài hỗ trợ hoàn thành cho thật sớm để còn tập trung vào thứ khác.

– Là ta có việc cần tới hắn. – Neh hô lên – Ngươi đừng có mà xen vào!

Turan trước lời lẽ vô lý đó của Neh thì trừng mắt nhìn cô ta một cái, bảo:

– Cô là đang ảo tưởng chuyện gì đấy?

Vẻ hùng hổ của Neh rất nhanh xìu xuống. Cô ta trông còn định phản đối nhưng rồi chỉ ngồi giữ im lặng, mắt cũng không dám nhìn Turan nữa.

Hồi lâu, Neh cất tiếng, giọng nhỏ xíu như sợ người nghe được:

– N-năm ngày nữa là cuộc thi sẽ bắt đầu.

– Gấp như vậy?

Lời thốt lên bất chợt của Darmil làm Turan không khỏi nhướn mày khó hiểu. Trông tình huống thì có vẻ như cả cậu ta cũng không biết đến chuyện này, và hẳn tưởng rằng thời gian cho chính mình còn nhiều.

– So với chúng ta rời đi chiều nay thì không gấp đến vậy đâu.



Turan cất lời. Nó vừa nghĩ qua một lúc nhưng thật không hiểu được suy nghĩ cùng nhận thức của Darmil là như thế nào mà lại không rõ được chuyện đó.

– À phải… – Darmil gãi gãi đầu đáp.

Turan tặc lưỡi, quay sang Neh, hồi lâu thì đứng dậy quay người đi, nói với lại:

– Ra ngoài với tôi.

Cảm thấy thông tin đưa ra có vẻ hơi ít, Turan nói thêm:

– Darmil ở lại, chỉ mình cô ta thôi.

Turan cùng Camilier ở ngoài cửa hội trường quan sát đợi đến gần năm phút thì bóng dáng nhỏ nhắn cùng mái tóc toàn một màu xanh dương mới xuất hiện. Cô nàng đứng đối diện nó nhưng không ngầng đầu lên nhìn mà trông như cố tình lẩn tránh, hồi lâu mới cất tiếng:

– Ngươi gọi ta ra đây có việc gì?

– Cô là đang sợ tôi sao?

Turan không có trả lời mà ngược lại đặt một câu hỏi cho Neh.

– S-sợ gì chứ?! – Neh thốt – Ngươi nói nhảm cái gì đấy?

– Cô hẳn đã nhờ vả Darmil, và tất nhiên sợ hắn ta vì nghe lời tôi mà rút lại lời hứa, phải không?

Turan không có dây dưa làm gì, nói thẳng vấn đề ra luôn.

Neh nghe vậy im lặng, không phản đối, cũng chính là ngầm thừa nhận lời của Turan.

Turan trên thực tế đã có được không ít tin tức về Neh rồi, và chuyện có vẻ cũng có dính líu không ít tới tầng lớp quý tộc cùng quân đoàn trong vương quốc Enria chứ không riêng gì bộ tộc của cô ta.

Tuy nhiên, nếu Neh muốn lợi dụng Darmil để leo lên nhà Altoris thì cô ta đã đi nhầm nước cờ rồi. Hơn cả, Turan chắc chắn không để Darmil bị kéo vào vòng xoáy đấu tranh vô nghĩa đó của các gia tộc vùng đông bắc.

– Nói đi. Phải thế nào thì ngươi mới chấp nhận không ngăn cản chuyện này?

Neh cất tiếng, thái độ lạnh đi không ít, cứ như thể bộ dáng hoạt bát, lắm lời của cô ta bình thường chỉ là giả vậy. Đối với Neh, chuyện nhờ vả Darmil có lẽ là vô cùng quan trọng, không thể thay thế được.

– Hẳn là rất khó khăn.

Turan nói bâng quơ một tiếng, không nhằm vào đâu cả. Nó có thể mường tượng được tình cảnh của Neh lúc này, và biết chắc rằng cô ta không thể làm được gì nhiều. Một cô gái bé nhỏ nắm trong tay vài con thú thuần hóa thì tất nhiên chẳng đủ sức xoay chuyển tình thế.

Nếu không thì bây giờ Neh đã chẳng thể tự do đi lại ngay trước mặt Turan mà đã bị người trong bộ tộc tóm về lâu rồi.

“Nhà Hointarous hẳn là có dính líu, còn Feinter chắc là không.” Turan nói thầm. Nó dựa trên phản ứng của Heathier có thể nhận ra điều này. Nếu ông ta quan tâm thì đã không làm ngơ mặc Turan làm gì thì làm.

Dù vậy, Turan thật không dám chắc bản thân có thể nhìn thấu hết mọi suy nghĩ của những kẻ này. Trong lúc vô tình, có thể chính nó đã trở thành quân cờ cho họ sử dụng rồi cũng không biết chừng.

Turan tặc lưỡi. Sau cùng thì, nó chỉ cần tổ đội của mình có thể phát triển mạnh mẽ là được.

– Cô dự định để Darmil tham gia với tư cách gì? – Turan hỏi.

– Người hầu của ta. – Neh đáp gọn.

Turan nhịn một tiếng cười khẩy. Nó thật không ngờ là Darmil lại bị xem như người hầu để đưa đi thi đấu. Dù kẻ như cậu ta rất có thể sẽ chấp nhận cái vai vế đó, nhưng Turan vẫn là không hình dung được bộ dạng kia.

– Thế rồi sau đó? – Turan hỏi tiếp.

– Không có sau đó.



Turan không bất ngờ với câu trả lời này. Đối với Neh, chỉ mỗi sự góp mặt của Darmil vào cuộc thi đã là đủ rồi. Việc cậu ta có thể tiến vào vòng cuối, thậm chí giành chiến thắng sau cùng hay không ngược lại không hề quan trọng. Cái cô ta cần chỉ là thân phận của Darmil mà thôi.

Dù vậy, Neh quả thật đã nghĩ quá đơn giản rồi, chẳng trách không bị những kẻ khác lo ngại. Sự góp mặt của Darmil, có thể khiến các gia tộc cùng tổ chức khác không dám hành động quá mạnh tay, nhưng đứng xung quanh chiêu dụ, hay dễ dàng hơn là lợi dụng cậu ta thì không phải là không làm được.

Neh có lẽ chỉ muốn làm loạn mọi thứ hết lên thôi.

Turan trong một lúc cố nghĩ ngợi thêm về ý đồ của Neh, nhưng rồi quyết định không để tâm tới nữa, bảo:

– Darmil kì thực có thể tham gia cuộc thi. Chuyện này cũng có tác dụng tốt với cậu ta.

Ánh mắt của Neh trong giây lát liền sáng lên, lộ rõ vẻ mừng rỡ hỏi:

– Ý là ngươi chấp nhận rồi?

– Nhưng tư cách tham gia thì cần có chút thay đổi.

Turan phớt lờ câu hỏi của Neh, nói thêm.

– Ngươi cứ nói.

– Cậu ta sẽ đại diện cho tổ đội Turan.

– Ngươi cũng muốn nhúng tay vào?

Neh ngạc nhiên thốt. Cô ta hoàn toàn không nghĩ rằng Turan quay đi quay lại thì muốn tham gia vào.

Turan không có trả lời Neh mà hỏi:

– Câu trả lời của cô là…?

– Được. – Neh đáp ngay – Ta cũng không có quan tâm tư cách hắn ta là gì.

Turan biết lời Neh là thật, cô ta chính là kiểu người suy nghĩ đơn giản như vậy. Nó dù đã mong cô ta có thể mưu tính ít nhiều để giúp đỡ Darmil, nhưng rõ ràng là không thể trông cậy được.

– Ngoài ra còn một việc nữa. – Turan chợt bảo.

– Nói đi. – Neh đáp, giọng không giấu được vẻ vui mừng.

– Một người đồng đội khác của tôi sẽ đi cùng hai người.

– Là cô ta?

Neh hỏi, quay sang nhìn Camilier đứng bên cạnh.

Turan lắc nhẹ đầu, lại hất cằm ra sau lưng Neh, nói:

– Là cô ta.

Neh thấy hành động của Turan thì vội quay người lại. Ban đầu cô nàng không thấy ai, nhưng chỉ sau một lúc thì một dáng người cao ráo cùng mái tóc vàng xuất hiện, từng bước tiến lại gần.

– Việc của cô xong rồi? – Turan hỏi.

– Có thể nói vậy. Chuyện cậu vừa nói là sao?

– Lời sao ý vậy. Cô không phải đã nghe hết rồi à.

Turan đáp, giọng pha chút ý châm chọc.



Người đang đối thoại với Turan không ai khác chính là Tiffia, người đồng đội còn lại trong tổ đội của nó. Cô ta không biết bao lâu đã ẩn mình nghe lén cuộc nói chuyện với Neh của Turan, và nó chỉ vừa mới phát hiện thôi.

– Nơi đó…

Tiffia nói, nhưng được chốc thì lại thôi.

– Đây là người sẽ cùng đi tới chỗ cuộc thi? – Neh cất tiếng – Không có vấn đề.

Turan gật nhẹ đầu, bảo:

– Vậy thì quyết định như thế. Chuyện còn lại tự cô xử lý.

Nói rồi, Turan quay người bước đi luôn. Thế nhưng nó không phải là trở lại hội trường quan sát mà nhắm thẳng tới lối thoát hiểm.

Neh cũng không có cản lại Turan hay nói thêm gì. Thứ cô ta cần đã đạt được rồi, đâu còn trông mong gì hơn nữa.

Turan theo lối thoát hiểm đi được một đoạn thì ngừng lại. Xung quanh bấy giờ không có ai tới lui, chỉ có mỗi nó, nữ người sói, cùng với người đồng đội mang trong người dòng máu tộc yêu tinh.

– Cậu rốt cuộc đang tính toán làm gì, Turan? – Tiffia cất tiếng hỏi.

– Thế cô đang tính toán làm gì, Tiffia?

Turan hỏi ngược lại.

Tiffia im lặng, vẻ đắn đo suy nghĩ một lúc. Rồi cô ta đáp:

– Tôi thật sự có sắp xếp thực hiện thử thách Thần thánh. Trong vòng một tháng, tôi nhất định sẽ hoàn thành.

“Tận một tháng…” Turan nghĩ thầm. Nó vốn tưởng rằng trong vòng hai tuần thì Tiffia có thể thực hiện được, nhưng có vẻ như độ khó của thử thách Thần thánh của tộc yêu tinh khó hơn rất nhiều.

– Cô không cần giúp đỡ gì ư? – Turan thắc mắc.

– Tôi làm được.

Lời của Tiffia cùng thái độ của cô ta không có vẻ gì là nhằm trả lời Turan mà giống như đang tự cổ vũ mình hơn. Turan thấy thế cũng không định thúc ép gì Tiffia nữa, bảo:

– Sự kiện Appaprithietra, cô có thể không tham gia.

Tiffia ngạc nhiên, liền hỏi:

– Tại sao?

Turan không đáp, ánh mắt xa xăm vẻ nghĩ ngợi gì đó.

– Là do tôi quá yếu sao? – Tiffia thắc mắc.

– Không hoàn toàn là vậy. – Turan trả lời – Chỉ là tôi cảm giác, tâm tình của cô không được tốt, cần giải tỏa mà thôi.

Tiffia nhăn mày, mắt nhìn sang Camilier một chút, sau thì quay mặt đi, không nói thêm gì. Dù vậy, vẻ buồn bực không cam lòng vẫn thể hiện rất rõ là cô ta không đồng tình với lời của Turan.

Turan cũng biết ý Tiffia là vậy, nhưng nó thật không có cách. Tiffia thật tâm muốn làm đồng đội của nó hay không thì không dám chắc, nhưng thực lực hiện tại của cô ta quả thật là đang kéo chân cả đội.

Vốn dĩ trước đây, Turan còn muốn thăm dò suy nghĩ của Tiffia, nhưng giờ thì nó quyết định không quan tâm nữa. Không phải là Turan làm ngơ, mà là nó cảm thấy nên tôn trọng đồng đội của mình, cho họ một chút không gian cùng thời gian suy xét lại mọi thứ. Hơn tất cả, Turan mong rằng Tiffia sẽ mở lời nhờ đến sự giúp đỡ của nó, hoặc ít nhất là Darmil.

Là đồng đội mà không giúp đỡ lẫn nhau, hoặc e ngại, Turan có nghĩ thế nào cũng thấy sẽ khiến tổ đội từ từ sụp đổ. Mà đó là điều mà nó chắc chắn không cho phép xảy ra.

– Cô cứ theo đó mà làm. Nếu có dự định khác, hoặc thay đổi suy nghĩ, báo tôi một tiếng là được.

Turan nói rồi đưa cho Tiffia một viên đá truyền âm. Xong thì quay người rời đi luôn.

Tiffia đứng ở tại chỗ, nhìn theo bóng lưng Turan, muốn nói gì đó lại thôi. Cô ta cúi gằm mặt trong chốc lát, rồi ngẩng đầu lên, lầm bầm đôi lời rồi cũng cất bước bỏ đi.