Chương 108: Rừng Rậm Và Khỉ Đột
Darmil ngồi trên ghế chờ, theo dõi một trận đấu của mấy đối thủ khác. Được một lúc thì chán, nó ngả hẳn người ra, nhắm hờ mắt lại nghĩ ngợi.
Từng hình ảnh về những trận chiến đã qua dần hiện lên trong đầu Darmil. Nó không nhớ rõ mình đã đánh bao nhiêu trận, nhưng không hiểu vì sao, ký ức về tất cả những trận đánh đó như được in sâu vào tâm trí của nó, muốn quên cũng không quên được. Những lúc nhàm chán, Darmil lại bắt đầu dùng chúng để giải trí cho chính mình.
Trận đánh gian khó đầu tiên của Darmil hẳn là khi đối đầu với con Hề ngu ngốc tinh anh. Lúc đó, nó vẫn chỉ là một Nihr, phải chiến đấu với một con quái cấp độ 5 thì rõ ràng là không có cơ hội thắng nào. Nhưng Darmil làm gì quan tâm tới mấy cái lý lẽ vô nghĩa đó, nó chỉ muốn đánh mà thôi.
Nếu không đánh, thì tức là tìm c·hết rồi.
May là Darmil đã thắng. Nó cùng với Turan, đều là Nihr, vậy mà đánh bại được con Hề ngu ngốc tinh anh đó. Một chiến công lẫy lừng như thế, phần thưởng là thăng cấp thì cũng đúng thôi.
Darmil chưa bao giờ nghi ngờ về chuyện đó cả.
Kế đến, việc đầu tiên khi thăng cấp mà Darmil nghĩ tới là trải nghiệm thế giới giả lập. Thế nhưng người tính lại không bằng trời tính, vào cái đêm lễ hội Patrioste kia, dưới Thần uy của thần Fyratr khiến tính mạng của bản thân và mọi người bị đe dọa, nó đã không màng tất cả mà lao tới t·ấn c·ông, hòng tìm một con đường sống hiếm hoi nào đó.
Tất nhiên là Darmil đã thất bại. Một kẻ chỉ có Thần cấp 1, đối đầu với một Chính thần, không cần phải nghĩ cũng có thể thấy được đó là chuyện nực cười.
Nhưng Darmil không hề đùa bỡn. Nó hoàn toàn nghiêm túc. Nếu được phép lựa chọn lại, nó vẫn sẽ lao tới t·ấn c·ông. Sự thay đổi duy nhất có lẽ là nó sẽ t·ấn c·ông ở góc độ khác, từ sau lưng chẳng hạn.
Sau lần đó, Darmil đã bị mẹ mắng té tát, rồi bị cha giáo huấn một trận ra trò. Hình phạt đó là hợp lý, nó không có chút oán trách nào. Chỉ là không hiểu vì sao cha Darmil lại đột nhiên bắt nó phải quyết định lựa chọn giữa cuộc sống du hành giả và con đường làm doanh nhân mà thôi.
Mà, tất cả chuyện đó giờ cũng chẳng còn quan trọng nữa. Dù sao thì Darmil đã nghe theo lời Turan mà lựa chọn giấc mơ du hành giả của mình rồi.
Chuyến du hành đầu tiên từ khi đạt Thần cấp 1 của Darmil là càn quét phó bản ‘Hầm mộ của Lamb’ cùng Turan và Tiffia. Hai người này quả là những đồng đội tuyệt vời. Nếu không có mấy tấm bùa của Tiffia, Darmil hẳn sẽ không thể nào đánh nổi một con Linh hồn hung ác; và nếu không có sự sáng suốt và cẩn thận của Turan, tổ đội yêu quý của nó chắc còn chẳng thể tồn tại được.
Nhưng tiếc là lần càn quét đầu tiên đã không thành công. Turan có bảo rằng chỉ là thăm dò, nhưng Darmil thật sự có ý định càn quét cả phó bản luôn trong lần đó.
Mà, Darmil cũng biết là mình có tính toán thế nào cũng không so được một góc của Turan.
Lần càn quét thứ hai, tổ đội có thêm sự hỗ trợ của ba thành viên tạm thời là ông Gin, Hamh và Maity. Darmil không rõ lắm nhiệm vụ của ba người này, chỉ được nghe kể lại rằng Maity đã có một màn trình diễn ma pháp đáng kinh ngạc. Nó đoán cô ta góp vai trò chủ chốt đánh bại được con trùm Tà niệm của Lamb kia.
“Thật mong được thấy màn trình diễn đó.”
Diệt xong con trùm, tổ đội không rời đi mà tìm đến con quái thống lĩnh tên Ian. Darmil không phản đối quyết định này, mà ngược lại còn phấn khích, nhưng đó chỉ là khi nó còn tỉnh táo thôi. Tất cả những gì nó nhớ về trận đánh đó là Turan gọi mình dậy, rồi nó cứ thế lao vào tẩn một trận với Ian.
Ông Gin cùng Hamn dường như cũng hỗ trợ không ít trong trận đánh, nhưng Darmil quá tập trung vào Ian nên không thấy rõ được. Dù sao thì Ian thật sự rất khó chơi, nó đã dùng hết tất cả sức lực mà vẫn có chút kham không nổi.
Cuối cùng thì ông Gin là người kết liễu con quái, Darmil không khỏi cảm thấy nuối tiếc vì điều đó. Vinh quang chiến thắng là vẫn có, nhưng không trọn vẹn. Sau khi liều mạng đánh đấm mà bị người khác kết liễu mất thì còn gì buồn chán hơn đâu. Ian có khó chơi cỡ nào thì Darmil vẫn tin rằng tự mình cũng có thể giải quyết được.
Sau lần du hành đó thì Turan không tổ chức du hành nữa trong một khoảng thời gian dài. Darmil không biết cậu ta làm gì, nhưng hẳn là có việc quan trọng cần phải làm. Trong lúc rảnh rỗi đấy thì nó tìm đến thế giới giả lập, ngày đêm chiến đấu trong đó. Dù vậy, cảm giác vẫn là không so được với chiến đấu ngoài đời thực.
Trận đánh khó khăn kế tiếp là đánh với bầy Sói xám đuổi theo xe lúc cả đội đến thành Kyrult. Darmil chưa bao giờ nghĩ rằng lũ sói lại khó giải quyết tới như vậy. Nó đánh được con này, còn chưa kịp dứt đòn thì con khác đã nhào tới. Mà chúng ra đòn cũng rất mạnh, không hề yếu như mấy con Thỏ răng nanh.
May là có Turan hỗ trợ giải quyết một nửa bầy Sói xám, Darmil chỉ cần đánh nốt đám còn lại. Nếu phải tự mình xử lý, nó e là sẽ bị lũ sói hành một trận ra trò.
“Dù chắc cuối cùng mình vẫn thắng thôi…”
Gần đây nhất, là trận đánh với tên mắt chột. Darmil không nhớ rõ tên hắn ta, hình như là gì đó gần với Tural, hoặc cũng có thể là Tarul.
Tên mắt chột trông rất mạnh, từ vẻ ngoài cho tới cuộc đối đầu của hắn ta với Heathier. Bản thân Darmil thì không có tự tin đấu với một thuật sư mạnh mẽ như Heathier, nên nó đã đánh giá rất cao tên mắt chột đấy.
Nhưng tên mắt chột đã làm Darmil thất vọng. Hắn ta hoàn toàn không mạnh như nó tưởng. Sức mạnh không đủ, uy lực lại thiếu, tốc độ càng không có. Tên mắt chột thậm chí được Heathier cảnh báo là rất mạnh sau khi ăn vào Huyết đan, nhưng khi Darmil chân chính chiến đấu thì thấy hắn ta lại càng yếu hơn khi đánh với Heathier.
Một chùy, hai chùy, ba chùy. Tên mắt chột không chống đỡ được một đòn nào cả, hoàn toàn không khác gì một bị thịt chờ đánh. Darmil đâu có trông mong chiến đấu với một kẻ như vậy, nên nó đã không trông chờ nữa, kết thúc trận chiến vô nghĩa luôn.
Giờ nghĩ lại, Darmil thấy rằng từ lúc mình đột phá Nihr đến giờ, kẻ địch có vẻ như càng ngày càng yếu đi, các trận chiến cũng trở nên ít ác liệt hơn. Giống như là trận với Panlier vừa nãy vậy, chỉ một đòn đã dọa hắn ta bỏ cuộc rồi.
Darmil thật sự muốn đi du hành. Nó muốn chiến đấu cho ra hồn, cho thỏa sức, cho mê muội càng tốt. Darmil không sợ chiến, chỉ sợ kẻ địch không chịu chiến thôi. Mà lũ quái thì lúc nào cũng hăng hái, sẵn sàng đáp lại nó cả.
Darmil mở mắt, ngẩng đầu nhìn về phía màn hình trên tường. Mấy trận chiến dường như đã sắp đến hồi kết rồi, chốc nữa là sẽ tới lượt nó.
“Không biết sẽ là kẻ như thế nào đây.”
Trận chiến thứ hai của Darmil có bối cảnh ở trong một khu rừng rậm với cây cối mọc um tùm che chắn hết tầm nhìn của nó.
Darmil không vội tìm kẻ địch của mình mà cẩn thận quan sát địa hình xung quanh. Ở nơi mà chướng ngại vật mọc khắp thế này thì nó lại không cần lo lắng về việc bị t·ấn c·ông từ xa, và nếu có kẻ nào lớ xớ tiến lại gần thì nó chỉ cần tóm lấy rồi nện liên hoàn búa là được.
Tóm lại thì, địa hình này rất có lợi cho Darmil. Nếu b·ị đ·ánh bại trong khi có ưu thế như thế này thì chính nó sẽ là người đầu tiên mắng mình vô năng.
Tiếng sột soạt bất chợt vang lên. Darmil quay phắt người lại, chuẩn bị chiến đấu thì không khỏi ngạc nhiên khi thấy kẻ xuất hiện lại là một con khỉ đột cao gần hai mét với bộ lông đen và cơ bắp lực lưỡng.
Đó là một con quái. Không có con khỉ đột nào lại cao to như vậy cả. Con quái chỉ đang ngồi mà đã cao bằng con khỉ đột bình thường lúc đứng thẳng rồi.
Con khỉ đột nhìn lấy Darmil một chút rồi ngước đầu lên, hả họng nhe răng mà vỗ ngực thùm thụp. Darmil không biết con quái đang làm gì, nhưng nếu muốn chiến thì nó không ngại chút nào.
Con khỉ đột thị uy xong, thấy Darmil vẫn đứng đó thì không chần chừ, lao xồ đến chỗ nó.
Darmil cười khì, giơ búa sang ngang, sải bước rồi quật một cú hết lực vào kẻ địch đang lao đến. Con quái không được thông minh lắm, hoặc là do Darmil ra đòn quá nhanh nên không kịp tránh, cứ thế bị trúng một đòn thật đau vào mạn sườn rồi bị hất văng đi mấy mét.
Con khỉ đột nằm lăn ra đất, lật đật ngồi dậy rồi lại lao đến Darmil. Con khỉ không có vẻ gì là rút kinh nghiệm từ lần trước cả, lại bị Darmil quật thêm một búa vào sườn còn lại, văng đi.
Lần này thì con khỉ đột không ngồi dậy nữa mà nằm quằn quại vì đau đớn. Trông con quái giờ hẳn là không còn sức chiến đấu rồi.
Darmil không quá bận tâm tới con khỉ đột, tiếp tục quan sát xung quanh. Nó vẫn không quên rằng mình đang trong một trận đấu với kẻ địch là du hành giả chứ không phải là một cuộc chiến nơi hoang dã với mấy con quái.
Nhưng Darmil đợi mãi mà vẫn không thấy có dấu hiệu xuất hiện của đối thủ. Con khỉ đột quằn quại hồi lâu thì cũng đã ngồi dậy được rồi, dù giờ không có ý định t·ấn c·ông Darmil nữa, chỉ nhìn chằm chằm nó mà thôi.
“Chẳng lẽ đây là du hành giả đó?” Darmil chợt nghĩ, và cả bản thân nó cũng thấy mình thật ngu ngốc khi nghĩ như vậy. Du hành giả nào mà khi biến thân lại vẫn còn yếu như thế thì nên từ bỏ giải đấu này đi thì hơn.
Con khỉ đột ngồi nhìn Darmil hồi lâu, như vừa quyết định xong điều gì đó rất quan trọng, ngửa đầu hả họng, vỗ ngực thùm thụp rồi lại lao tới chỗ nó. Con quái có vẻ như đã quyết liều c·hết rồi.
Darmil tặc lưỡi. Nó không ngại hạ sát con khỉ đột trước khi đối đầu với du hành giả. Mà nếu có là đánh cả hai cùng lúc thì nó cũng không hề nao núng, thậm chí còn có chút mong đợi một trận chiến gian nan như thế.
Darmil canh lấy khoảng cách, hạ thấp búa sang bên hông, sải bước rồi dùng lực thật mạnh quật một cú lên trên hướng thẳng lấy đầu và ngực của con khỉ đột. Cú quật búa không quá nhanh, nhưng rõ ràng là không hề chậm hơn hai lần trước, vậy mà con khỉ đột lại lách người né được.
Darmil có hơi ngạc nhiên, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, nghiêng người đồng thời kéo búa nện từ trên xuống. Con khỉ đột lại tránh được.
“Nó thông minh hơn?” Darmil thoáng nghĩ, buông búa bỏ nhảy chồm sang một bên tránh được đòn vồ tới của con khỉ đột. Giờ thì nó đã mất v·ũ k·hí của mình rồi.
Không giống như trong thực tế có thể dùng túi trữ vật, các trang bị mang theo vào trận đấu nếu bị hỏng hoặc mất thì sẽ không có trang bị khác để thay thế. Nhưng Darmil cũng không quá lo lắng về điều đó, cũng không có thời gian khi mà con khỉ đột lại tiếp tục lao về phía mình.
Con khỉ đột có thân hình to lớn và sải tay rộng, tránh được một lần đã là rất tốt, cố tránh lẫn nữa sẽ chỉ khiến bản thân bị tóm mà thôi. Darmil cũng biết điều đó, nên nó hạ thấp người xuống, canh lấy con khỉ đột sắp vồ mình thì chồm tới lấy hai tay chống lấy hai tay của con khỉ.
Con khỉ đột có thể to và cao hơn Darmil, nhưng có vẻ như lại không mạnh như nó tưởng. Hai bên chống cự nhau một lúc thì Darmil dần có lợi thế hơn khi lấy mặt đất làm điểm tựa, đạp một cú thật mạnh đẩy nược con khỉ đột về sau.
Ngay khi con khỉ hơi rời tay một chút, Darmil liền rụt tay về, sải bước xoay người tung ra một cú đấm móc vào bụng con quái. Nắm đấm trông nhỏ nhắn so với bụng con khỉ vậy mà lại có uy lực không hề nhỏ, tung con quái lên đến gần nửa mét rồi rơi xuống.
Darmil không định để cho con khỉ có thời gian xoay sở, liền tức giơ chân lên tung một cú đá vào đầu con quái. Một cú, hai cú rồi ba cú. Đầu của con khỉ lúc này đã vẹo hẳn về một bên, rõ ràng là c·hết mất rồi, nhưng không hiểu sao vẫn chưa tan thành đốm sáng.
Darmil ngừng chân, không đá nữa. Mục tiêu của nó là du hành giả tới giờ vẫn chưa chịu xuất hiện kia chứ không phải con khỉ này.
“Chiến thắng.”
Darmil trừng mắt nhăn mày kinh ngạc. Nó đã thắng trận đấu, và quan trọng hơn cả là đối thủ đã bỏ cuộc. Nó thật không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Đối thủ lần này thậm chí còn không thèm xuất hiện đánh với Darmil luôn.
– Cái quái gì thế này?
Darmil thốt, không biết bản thân nên giận hay thắc mắc về lý do của đối thủ lúc này.
Ngay khi ý thức của Darmil trở về với thế giới thực, nó liền mở tung cửa buồng máy ra, lao đến tìm người vừa đấu với mình.
Đó là một cô gái tóc màu xanh dương cột cao hai bên chỉ cao tới ngực Darmil. Cô ta mang một vẻ mặt bực tức, trông thấy Darmil nhào đến thì giật mình, nhưng rất nhanh lấy lại bĩnh tĩnh, gắt:
– Làm cái gì thế!? Đánh chưa đủ hay sao mà còn chạy tới đây?
Darmil không quan tâm thái độ cùng lời nói của cô gái, hỏi ngược lại:
– Cô… Tại sao lại không chiến đấu? Thế thì còn tham gia để làm gì?
Cô gái nhăn mày nhìn Darmil vẻ khó hiểu, rồi chuyển thành căm ghét, nghiến răng, bảo:
– Chiến đấu? Mi đ·ánh c·hết thú thuần hóa của ta rồi mà còn bảo ta không chiến đấu? Con mẹ mi vô lý vừa thôi chứ!?
– Thú thuần dưỡng? Cô là người điều khiển thú?! – Darmil thốt, vẻ ngạc nhiên thấy rõ.
– Mi-mi… – cô gái lắp bắp, chỉ tay thẳng mặt Darmil – Mi thậm chí còn không quan tâm mình đang đánh với ai nữa à?! Thật là tức quá đi mà!
“Tôi không có ý đó.” Darmil định nói như vậy nhưng nó chợt nhận bản thân quả thật không để ý tới thông tin đối thủ kế tiếp của mình. Nó vốn cho rằng không biết thông tin về kẻ địch sẽ mang lại chút cảm giác gay cấn cho mấy trận đấu đang dần trở nên nhàm chán này.
– A, lỗi tôi. – Darmil lẩm bẩm.
– Không lỗi mi thì là lỗi ta à!
Cô gái tóc xanh dương thốt lên rồi quay phắt người rời khỏi phòng luôn.
Darmil đứng đó, gãi gãi đầu đầy áy náy. Phản ứng vừa nãy của nó quả thật có hơi thái quá rồi.