Phế Thổ Và An Nghỉ

Chương 58




Phiên ngoại 01. Thế giới song song (1)

Tác giả: Phản Phái Nhị Tỷ (vampire_j)

Chuyển ngữ: Diệp Trà 



Day 1. Chủ nhật

Gần 10 giờ tối, Mio tăng ca xong cuối cùng cũng về đến nhà —— Lại một ngày cuối tuần nữa "hoang phí" đổ vào công việc. Hắn cởi áo khoác âu phục treo sang một bên, ngón trỏ luồn vào nới lỏng nút cà vạt, bỗng nhiên nghe thấy có tiếng đập cửa.

Hắn có chút bực dọc —— Dọn đến chung cư này hơn một năm nay, chưa có bạn bè nào từng ghé qua, thậm chí còn không chạm mặt hàng xóm, gần đây cũng không mua đồ gì trên mạng, hắn không nghĩ ra sẽ có ai tới tận cửa tìm mình.

Mio vừa đi ra huyền quang vừa hỏi: "Ai đó?"

Ngoài cửa không có tiếng đáp lại, chỉ có âm thanh gõ cửa tiếp tục vang lên.

Mio nhíu mày, một tay tháo khuy cổ tay áo, hơi cúi người xuống nhìn qua mắt mèo.

Lúc đầu nhìn thẳng thì không thấy gì, đến khi khẽ liếc mắt xuống, hắn mới phát hiện trên đất có thứ gì đó màu trắng đang run rẩy.

Giống như một cái mũ len trắng vậy, hắn hoài nghi hỏi lại: "Ai đó?"

"Cộc cộc cộc." Đáp lại vẫn chỉ có tiếng gõ cửa.

Mio lùi lại nửa bước, xắn tay áo lên ngang cùi chỏ, để lộ một cánh tay rắn chắc —— Sau đó, hắn thận trọng vươn tay vặn khóa cửa.

Bên ngoài là một con cừu.

Mio cảm thấy mắt mình chưa bao giờ mở to đến vậy.

Cừu? Trên tầng thứ mười mấy của một tòa chung cư chỉ dùng thang máy, xuất hiện một con cừu?

Mio thò nửa người ra, nhìn xung quanh hành lang hai vòng —— quả thật không còn ai khác. Bỗng nhiên, dưới bụng hắn có thứ gì đó mềm nhũn ủi vào. Vừa cúi đầu đã thấy con cừu kia đang đẩy đẩy bụng hắn, muốn đi vào trong nhà.

"Từ từ đã." Mio chống tay lên đỉnh đầu cừu nhỏ. Nó lại cho rằng hắn muốn xoa đầu mình, chủ động cọ cọ vào lòng bàn tay hắn.

Cách đó không xa, thang máy bỗng "đinh" một tiếng, Mio vội vàng nhường chỗ để cừu nhỏ vào nhà —— Nếu để hàng xóm nhìn thấy thì thật sự không biết giải thích ra sao.

Hắn vừa dịch người sang một bên, cừu nhỏ đã lập tức bước qua, móng chân giẫm lên mặt sàn bằng đá hoa cương phát ra những tiếp "cộp cộp" lanh lảnh vui tai.

Mio còn chưa kịp đóng cửa, hàng xóm đã ra khỏi thang máy —— Đối phương cười cười chào hỏi với hắn, Mio nghiêm túc gật đầu xem như đáp lại.

Vừa mới đóng cửa xoay người, Mio thình lình phát hiện con cừu kia đang nhàn nhã tản bộ quanh phòng khách cạnh ban công của hắn —— Hình ảnh một con cừu đứng cùng TV và ghế sô pha thật sự quá mức hoang đường, Mio hít một hơi thật sâu, lắc lắc đầu.

Hắn ngoắc tay với cừu nhỏ: "Qua đây."

Vậy mà cừu nhỏ lại giống như thật sự nghe hiểu, ngoan ngoãn nện bước "cộp cộp" tới gần.

"Mày từ đâu tới?" Mio vừa hỏi vừa sờ thử dưới lớp lông ở cổ cừu, xem nó có đeo thẻ tên hay kẹp giấy tờ gì không —— Lớp lông cổ này thật sự rất dày, vuốt ve cũng rất dễ chịu, Mio cầm lòng không đặng mà xoa xoa thêm vài cái.

Nhưng hắn không tìm được gì cả, đây là một con cừu không biết bằng cách nào xuất hiện ngay giữa chung cư.

Mio nheo mắt quan sát —— Cừu nhỏ chưa lớn lắm, có lẽ đang ở giữa giai đoạn trưởng thành và cừu con, toàn thân nó bao phủ một lớp lông dày xoăn tít, trắng muốt, mềm mại như nhung. Hai con mắt đen láy tròn xoe tò mò đánh giá xung quanh, vành tai khẽ cụp xuống, dáng vẻ thực sự rất dễ bắt nạt, nhưng trên đỉnh đầu nó đã nhô ra một cặp sừng nhọn hơi cong, là cừu đực.

Hai chân của cừu nhỏ vừa gọn gàng vừa sạch sẽ, hoàn toàn không thể tưởng tượng nó đã làm cách nào băng qua phố phường náo nhiệt đi tới nơi này.

Mio ngồi xuống, mở di động tìm thử gần đây có vườn bách thú hay cửa hàng vật nuôi nào để lạc mất một con cừu không. Trong lúc đó, cừu nhỏ tiếp tục chậm rãi đi lang thang quanh nhà hắn —— Hắn có thể nghe thấy những tiếng bước chân "cồm cộp" vang lên lúc gần lúc xa, cực kỳ nhàn nhã.

Tìm kiếm một hồi vẫn không thu được kết quả gì, còn cừu nhỏ đã đi dạo xong, vòng trở về, dùng cặp sừng nhỏ đẩy đẩy cánh tay hắn.

Mio nghiêng đầu nhìn nó: "Đói rồi?"

Nhưng cừu nhỏ giống như chỉ bị ngứa sừng nên muốn tìm chỗ nào dụi dụi thôi.

Khi Mio dùng ngón cái nắn nhẹ lên sừng cừu, hai tai nó bỗng nhiên run rẩy, hất đầu tránh đi.

Cừu nhỏ đi một vòng quanh bàn trà, lúc trở lại bên chân hắn thì xoay người, cái đuôi mềm mại quét qua cánh tay hắn, sau đó cặp mông tròn vo hạ xuống, chân trước chậm rãi thu lại, ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh.

Mio hoàn toàn không thể tiêu hóa được cảnh tượng này —— Hắn gần như có thể xác định đây chính là trò đùa cấp dưới bày ra để trêu chọc mình.

Hắn chụp một tấm ảnh từ sau lưng cừu, gửi cho trợ lý: Đây là cái gì?

Trợ lý trả lời cực nhanh:??? Đó là cái gì?

Mio: Không phải mấy người làm?

Trợ lý: Không phải.

Trợ lý: Nhưng mà đó là cái gì ạ?

Mio: Cừu.

Trợ lý:??????

Mio rời khỏi màn hình chat —— Cấp dưới vô dụng, hắn nghĩ thầm.

Cừu nhỏ đã dựa cả nửa người vào cẳng chân hắn, lớp lông xù xù vừa mềm mại vừa nóng ấm. Hắn khẽ giật giật chân, cừu nhỏ mặc kệ.

Mio lại hỏi: "Mày từ đâu tới?"

Không ngờ cừu nhỏ nhẹ nhàng kêu "be" một tiếng, tựa như đang đáp lời.

Mio bật cười: "Be nghĩa là sao?"

Cừu nhỏ kéo dài thanh âm: "Beee ——"

Mio chụp thêm mấy bức toàn thân cho nó, cả quá trình nó đều rất phối hợp, chỉ có đôi lúc tay hắn đưa tới quá gần, cừu nhỏ sẽ nghiêng đầu dụi lên.

Mio hỏi: "Có đói không?"

Cừu nhỏ không đáp lại, nhưng Mio vẫn đi rót một bát nước, cắt một ít rau xanh để lên đĩa.

Cừu nhỏ dùng mũi gạt nhẹ đồ ăn, không ăn rau, chỉ uống vài miếng nước.

Mio ngồi xổm trên mặt đất nhìn nó một lúc, há miệng ngáp một cái thật dài —— Hạng mục gần nhất đang bước vào giai đoạn gấp rút, hắn đã tăng ca liên tục hai tuần liền, sáng mai còn phải dậy sớm, vì thế hắn quyết định trước mắt cứ mặc kệ con cừu không biết ở đâu ra này. Hắn đứng dậy duỗi người, vừa đi về phía phòng tắm vừa cởi khuy áo.

Tắm rửa xong xuôi, lau khô nước trên người, Mio trùm khăn lông lên mái tóc ướt toàn thân trần trụi bước ra —— trong một khắc, hắn thậm chí đã quên mất sự có mặt của con cừu, nhưng ngay sau đó, hắn bỗng thấy một cục lông trắng đang cực kỳ thoải mái nằm ườn ra trên giường mình.

Mio phất tay đuổi nó: "Đi xuống, người mày bẩn lắm."

Cừu nhỏ không động đậy, mãi đến tận khi Mio vươn tay đẩy đẩy người nó mới chậm rãi kêu mấy tiếng "be be", nhưng vẫn không chịu di chuyển.

Mio nhướn mày: "Mày có xuống không?"

Cừu nhỏ kéo một tiếng "beee" thật dài, nghe vô cùng tội nghiệp.



Day 2. Thứ hai

Sáng sớm hôm sau, Mio bị thanh âm "cộp cộp" có tiết tấu vang lên đánh thức. Hắn ngồi ở mép giường, âm u nhìn con cừu nhàn nhã đi đi lại lại trong chốc lát, sau đó mới đứng dậy đánh răng rửa mặt.

Trước khi ra khỏi cửa, Mio chuẩn bị một ít nước sạch và rau cải, khóa kỹ cửa sổ, còn quay đầu lại nói: "Mày đừng có... phóng uế ra nhà nhé."

Cừu nhỏ ngồi dưới đất vẫy vẫy đuôi, nghiêng đầu nhìn hắn.

Lúc đến công ty, trợ lý vừa thấy hắn thì lập tức bưng cà phê và lịch trình vào văn phòng.

Trợ lý: "Báo cáo sếp, 10 giờ sáng nay-"

Mio lại giơ tay ngắt lời: "Tạm thời bỏ qua chuyện đó đi, cô tìm hiểu xem quanh đây có chỗ nào thông báo tìm cừu lạc không."

Trợ lý: "Sếp à, sao gần đây ngài cứ gây khó dễ với mấy con cừu vậy?"

Mio: "Ai gây khó dễ! Tôi... nhặt được một con cừu."

Trợ lý sặc nước.

Trợ lý: "Có ảnh không ạ? Cho em xem với."

Mio đưa di động qua —— góc chụp có chút kỳ quặc, ánh sáng cũng căn không tốt. Mio nghĩ, cừu nhỏ ngoài đời thật đáng yêu hơn như vậy.

Nhưng một tiếng thét chói tai bỗng vọng ra từ văn phòng trong buổi sáng thứ hai đầu tuần: "Má ơi đáng yêu quáaaaa!!!!!"

Không lâu sau, toàn bộ nhân viên trong phòng đều ùa tới vây xem ảnh chụp cừu nhỏ.

"Quá sức đáng yêu!"

"Sếp mang nó đến công ty được không, cầu xin anh đó!!!

"Đáng yêu muốn chết!!!!"

Mio nhức đầu không thôi, đuổi hết đám nhân viên và trợ lý ra ngoài.

Một khi bắt đầu làm việc, Mio thường quên bẵng luôn thời gian. Giờ tan tầm cứ thế trôi qua từng giây từng phút, mãi đến tận khi bầu trời bắt đầu tối đen, trong dạ dày vang lên từng tiếng "ùng ục" đói khát.

Nguy rồi! Mio giật bắn mình đứng dậy —— quên mất trong nhà còn có một con cừu!

Lái xe như chạy đua về nhà, còn chưa mở cửa đã nghe thấy trong phòng có tiếng "be be" vang lên không ngớt. Hắn vừa đẩy cửa, đã thấy một loạt âm thanh "cồm cộp" lao về phía mình, sau đó Mio bị sừng cừu ủi cho ngã ngồi xuống đất.

Mio vươn tay che mặt, trên người bị cừu nhỏ dẫm dẫm mấy cái. Sau một hồi tốn sức ngăn lại thế tiến công của móng cừu, Mio cuối cùng cũng bò được vào trong nhà đóng cửa lại.

Nước trong bát đã cạn, rau cải cũng không còn, bồn hoa ngoài ban công thì trụi lủi.

Cừu nhỏ vẫn đang cáu kỉnh, "be be" từng tiếng giận dỗi.

Mio giơ tay đầu hàng: "Xin lỗi, tao đi làm quên nhìn giờ."

Cừu nhỏ vẫn rất rất không vui, lúc Mio vươn tay định xoa đầu nó vậy mà lại né đi, lắc mông đi tới một góc phòng khách, hung dữ nhìn hắn chằm chằm.

Giờ này cửa hàng bán thức ăn cho vật nuôi đã đóng cửa, Mio chỉ có thể hâm nóng một chút cà phê sữa tươi trong tủ lạnh cho cừu nhỏ ăn. Có lẽ nó đã quá đói, cúi đầu liếm soàn soạt, đến mức quanh khóe miệng dính đầy sữa.

Mio nhìn mà phát sầu, nghĩ tới nghĩ lui, đành đi xuống công viên dưới nhà nhổ một ít cỏ.

Chung cư sang trọng nên độ phủ xanh cũng cực tốt, có điều cuộc đời Mio lần đầu tiên làm ra loại chuyện mất giá này, vẫn thấy vô cùng bất đắc dĩ.



Day 3. Thứ ba

Lúc đứng trước gương điều chỉnh cổ áo, Mio bỗng dưng cảm thấy mông mình bị thứ gì đó cứng cứng chọc vào. Hắn quay đầu lại, thấy cừu nhỏ đang mài sừng lên mông mình.

Mio nghiêm túc nói: "Sao mày vẫn chưa mặc áo, không phải muốn ra ngoài sao?"

Cừu nhỏ vẫn đang trầm mê với bờ mông hắn, hai vành tai phất lên phất xuống.

Sau bài học hôm qua, Mio không dám bỏ lại cừu nhỏ ở nhà một mình nữa. Lúc này vẫn còn sớm, cả chung cư chìm trong yên tĩnh, Mio lấm la lấm lét dắt theo một con cừu đi vào thang máy, xuống thẳng hầm gửi xe.

Hắn mở cửa xe, dọn dẹp ghế sau, lại khoa tay múa chân hướng dẫn một hồi. Cừu nhỏ dường như nghe hiểu, giơ móng trước đặt lên sàn xe, chân sau hơi dùng sức, ngoan ngoãn chui vào bên trong ngồi xuống.

Sau khi hắn sắp xếp xong xuôi cho cừu nhỏ vào văn phòng thì trợ lý mới tới. Nhìn thấy hắn, cô ngạc nhiên hỏi: "Ủa sếp, hôm nay đến sớm vậy, chưa có cà phê đâu ạ."

"Không sao." Mio vẫy tay: "Gọi một người của phòng truyền thông qua đây, chụp mấy tấm ảnh, đăng thông báo tìm người... tìm cừu."

Trợ lý sửng sốt mất mấy giây, chớp chớp mắt, bỗng dưng hét ầm lên: "Cừu nhỏ ở đây sao!!!!"

"Đến phòng sếp ngắm cừu, nhanh!"

"Đáng yêu muốn xỉu!"

Nửa tiếng sau, cả một đoàn người lục tục đến gần văn phòng Mio, lần thứ hai dũng mãnh xông vào, vây kín lấy cừu nhỏ.

Cừu nhỏ run rẩy phát ra từng tiếng "be be", trốn đến sau lưng Mio.

"Tình mẹ" của các nữ nhân viên nháy mắt bùng nổ —— sao mà dễ thương thế này!

"Nó dính sếp quá ha."

"Đáng yêu quá sức tưởng tượng, nhặt được ở đâu vậy tôi cũng muốn nhặt!"

"Đúng vậy sếp ơi, nhặt hộ em một con đi!"

Cừu nhỏ sợ hãi vùi đầu vào trong áo khoác Mio. Hắn chỉ có thể gồng mình đẩy hết đám nhiều chuyện trong phòng ra ngoài: "Quay về làm việc mau!"

Ước chừng phải tốn thêm hai mươi phút, cơn phấn khích của mọi người mới từ từ lắng xuống, văn phòng khôi phục lại dáng vẻ yên tĩnh như thường ngày. Cừu nhỏ ở lại trong phòng Mio chơi, tò mò nhìn ra ngoài cửa rất nhiều lần. Một lúc sau, lá gan của nó cũng bắt đầu lớn hơn. Nó dùng đỉnh đầu cọ cọ then cài cửa, vươn móng trước móc lấy ván cửa kéo ra, cẩn thận ló người ra ngoài.

Mọi người nhìn thấy nó, lập tức hưng phấn đến run cả người, nhưng lại lo sẽ dọa sợ cừu nhỏ nên chỉ có thể nhẫn nhịn không dám hé răng, nghe nó nện bước "cồm cộp" đi dạo khắp nơi, ngửi thử cái này, xem thử cái kia.

"Cừu nhỏ cừu nhỏ, qua đây ăn nè." Có người nhỏ giọng gọi nó.

Cừu nhỏ nhìn anh ta một lát, ghé sát vào người anh ta ngửi ngửi, lại ngửi đồ ăn trong lòng bàn tay, sau đó há miệng ăn luôn.

Trong nháy mắt, màn hình trước mặt mọi người lập tức biến thành giao diện tìm thức ăn cho cừu.

Sau khi được cho ăn hết một vòng, cừu nhỏ rốt cuộc cũng tản bộ về lại văn phòng của Mio —— Lúc đó Mio đang gọi điện thoại, nghe thấy âm thanh "leng keng" trong vắt vang lên, mới phát hiện trên cổ cừu nhỏ đã mang theo một cái lục lạc màu hồng nhạt được thắt nơ bướm.

Cừu nhỏ lắc lắc đầu cố ý khoe ra, tiếng lục lạc vang lên thanh thúy.

Mio ngoài miệng vẫn trả lời điện thoại như cũ, ánh mắt lại dõi theo cừu nhỏ cất bước đi tới bên cạnh mình ngồi xuống —— nửa cái mông của nó gác lên chân Mio, móng trước như có như không mà gảy qua lục lạc, vành tai không ngừng phe phẩy.

Mio nhịn không được vươn tay vuốt ve gáy nó, cừu nhỏ mềm mại kêu "be" một tiếng.

Lại một ngày làm việc với cường độ cao, Mio buồn ngủ gần chết, bất giác ngủ thiếp đi trên sô pha ở văn phòng. Đến khi tỉnh lại, xung quanh đã hoàn toàn chìm trong yên tĩnh —— những người khác đều đã rời đi. Giờ tan tầm đã qua từ lâu, mọi người cũng quen với việc hắn ở lại tăng ca một mình, không vào quấy rầy hắn.

Trong bóng tối, Mio bỗng nhiên cảm thấy trên mặt mình hơi ươn ướt —— Cừu nhỏ đang dùng mũi cọ cọ hắn, sau đó lại vươn lưỡi liếm lên cằm hắn.

Mio bật cười, hỏi: "Đang đợi tao à?"

Cừu nhỏ đi đi lại lại trước mặt hắn vài lần, Mio vừa nâng tay lên, nó lập tức nhét đầu mình vào trong lòng bàn tay hắn.

Mio móc điện thoại ra, nhắn tin cho trợ lý: Thông báo tìm người tạm thời không cần đăng.

Mang theo đống đồ ăn mà những người khác điên cuồng đặt mua về, cỏ khô, thức ăn vặt, thuốc dinh dưỡng, Mio dắt cừu nhỏ vào thang máy đi xuống bãi để xe vắng lặng. Hắn vừa mở cửa xe, cừu nhỏ cũng thuận theo nhảy vào.

"Đặt cho mày một cái tên đi." Mio nói: "Hôm trước nhặt được mày, hình như không có gì đặc biệt?"

"À, hôm đó là ngày An Nghỉ." Mio đưa tay ra ghế sau, cừu nhỏ liếm liếm lên lòng bàn tay hắn: "Cùng về nhà thôi, An Nghỉ."



Day.3000

Mio ôm lấy thân thể cừu nhỏ, toàn thân không khống chế được mà run rẩy.

Kỳ thật nó đã sớm không thể coi là nhỏ nữa, "cừu nhỏ" chỉ là một danh xưng trước nay vẫn quen gọi.

Nó nằm trên mặt bàn sắt lạnh như băng trong bệnh viện thú y, tứ chi thon dài xinh đẹp, cặp sừng nhô cao cong cong, chỉ là nó đã quá già yếu, khó nhọc mở ra đôi mắt đã biến thành màu xám một nửa, dựa vào trong lòng Mio.

Bác sĩ cất tiếng an ủi: "Không còn cách nào khác, tuổi thọ vật nuôi vốn ngắn hơn nhiều so với con người. Anh vẫn còn vài chục năm để sống, nhưng với nó thì đã là cực hạn rồi."

Mio vươn tay vuốt ve đầu cừu, cảm thấy tim mình như bị khoét mất một tảng lớn.



Day.0

Đột nhiên tỉnh lại từ trong mộng, An Nghỉ trợn mắt nhìn chằm chằm trần nhà trong chốc lát, sau đó mới mò tìm điện thoại xem thời gian —— Còn chưa đến 6 giờ, hôm nay lại không có tiết đầu, hoàn toàn có thể ngủ thêm một lát.

Có điều giấc mơ ban nãy thật kỳ quái, bỗng dưng cậu lại biến thành một con cừu.

Trong mơ còn có một người đàn ông, siêu đẹp trai, rất thích xoa đầu và sờ tai cậu, lúc mặc âu phục bắp tay và cơ ngực sẽ phồng lên tạo thành những đường cong cực kỳ thích mắt trên sơ mi vào áo khoác.

An Nghỉ nhắm mắt lại, rất muốn mơ tiếp giấc mơ vừa rồi.

Nhưng ngay sau đó, dường như có tiếng "sột soạt" gì đó rất nhỏ vang lên. An Nghỉ lần thứ hai mở bừng hai mắt.

Cậu ngừng thở im lặng lắng nghe một hồi, tiếng cào cửa lại lần nữa vang lên.

Cái gì thế!! An Nghỉ ôm chăn, sao cứ phải nhè lúc bạn cùng phòng đi vắng hết mà phát sinh loại chuyện kinh dị này!

Nhưng rồi chỉ một khắc sau, ngoài hành lang bỗng truyền đến một âm thanh vang dội: "Meo!"