Phế Thổ Và An Nghỉ

Chương 43




“Tôi nghĩ là…” An Nghỉ đột nhiên nói: “Cậu có thể giả vờ quay về đội ngũ của mình.”

Trải qua mấy ngày đêm phong ba không ngừng nghỉ gấp gáp lên đường, ba người cũng miễn cưỡng vượt qua phân nửa hành trình. Viêm Vương đã đi lại nhiều năm trên Phế Thổ, tuy mấy ngày đầu do thương thế chưa lành mà hơi chậm chạp, nhưng lại cực kỳ thành thục trong việc hoạch định lộ tuyến, năng lực dự đoán thời tiết cũng rất chuẩn xác. Cậu ta chọn một tuyến đường cơ hồ là đi thẳng đến trạm tị nạn, trong đó có một đoạn đường dường như trùng khớp với con đường An Nghỉ từng đi qua —— Lúc đó An Nghỉ mới biết, đa số người lữ hành đều sẽ chọn tránh xa con đường này, dù sao dọc đường không có nhiều trạm dừng chân, mà hang ổ quái vật biến dị lại dày đặc, còn có tử địa La thành.

Nhưng An Nghỉ đã không còn là đứa bé chỉ biết ôm súng ngồi trên bàn bật khóc nữa, cũng không phải thiếu niên chỉ vì bắn trúng một con chó biến dị đã mừng rỡ như điên, tay cầm súng của cậu càng lúc càng ổn định, mang theo sự trưởng thành bất đắc dĩ.

Lúc này ba người vừa tới một trạm dừng chân —— Sau khi có Ian, thời gian hoạt động của tiểu đội bọn họ có thể kéo dài hơn bình thường không ít. Không chỉ do mùa hè mặt trời lâu lặn, mà còn bởi Ian đã phát minh ra một loại xạ hương đuổi quái, cũng cùng một nguyên lý hoạt động như máu của Số 2 —— Thứ này dưới nhiệt độ thấp sẽ đông kết lại, nhưng khi nhiệt độ tăng sẽ biến thành chất lỏng, thậm chí là thể khí, nhanh chóng phát tán các thành phần. Mùi máu này không hấp dẫn sinh vật biến dị cấp thấp, ngược lại còn tương đương với tín hiệu công kích. Dưới sự trợ giúp của loại xạ hương này, chẳng những thời gian hoạt động trước khi mặt trời mọc và sau khi mặt trời lặn được kéo dài, quan trọng hơn, nó còn làm tăng tính linh hoạt trong việc tìm kiếm trạm dừng chân thích hợp.

Chỉ là, thứ công cụ gian lận đó cũng không đủ để họ dám đi đường ban đêm —— Dù sao với loài yếu thì đó là hơi thở nguy hiểm, nhưng với loài mạnh thì chính là tín hiệu khiêu khích.

Mấy ngày qua, ba người đã không ngừng thảo luận các phương án lẻn vào trạm tị nạn. Lúc này An Nghỉ đang lau vết máu dính trên chuôi dao, đột nhiên nảy ra ý tưởng.

“Mặc cái áo choàng đồng bóng vào, đến gõ cửa. Nếu đám Firefre có ở đó, người trong trạm nhất định sẽ nhận ra trang phục này, rồi mở cửa cho cậu.” An Nghỉ cẩn thận mài lưỡi dao lên đá mài dao, cho đến khi mặt dao sáng lóa đến mức có thể phản chiếu: “Sau đó cậu nói lúc trước cậu bị thương nên tụt lại sau, vẫn luôn dưỡng thương, bình phục rồi thì lập tức lên đường quay về.”

Ian nói: “Cũng là một cách.”

Viêm Vương nghĩ nghĩ, hỏi: “Thế sao tôi biết bọn họ ở đó?”

An Nghỉ hỏi lại: “Cậu biết không? Không biết chứ sao, gõ cửa thử vận may thôi mà. Hơn nữa cậu không phải fan cuồng của Yahwili à, khẩn thiết muốn quay về có gì lạ.”

Nghe An Nghỉ nói ra hai chữ “fan cuồng”, da mặt Viêm Vương bỗng nổi lên từng mảng đỏ ửng nhợt nhạt —— Mấy đêm trước tán gẫu với nhau, cậu ta không cẩn thận lỡ mồm nói ra, sau đó cứ luôn bị An Nghỉ chế nhạo đến tận bây giờ.

Đêm đó, An Nghỉ phác thảo xong bản đồ cấu tạo bên trong trạm tị nạn, chỉ ra cho hai người những đường ngầm thông giữa các gian phòng, cùng với thời gian biểu làm việc và nghỉ ngơi của toàn trạm. Viêm Vương nghe xong, không khỏi cảm thấy trải nghiệm mấy chục năm sinh sống dưới lòng đất của An Nghỉ thật sự khó lòng tưởng tượng nổi.

“Vậy nên… ngày nào các người cũng lặp đi lặp lại sinh hoạt giống y hệt nhau? Mà không gian hoạt động lại lớn như vậy?” Thế giới quan của Viêm Vương bị chấn động mạnh mẽ: “Chả trách cậu trắng tinh như tờ giấy.”

An Nghỉ nói: “Cũng không hẳn, thứ sáu hàng tuần có thể xem phim!”

Viêm Vương bùng nổ: “Không phải chỉ có mười bộ sao!”

Ian: “Kỳ thật bây giờ tồn tại không ít kiểu “người hang” đời thứ hai như vậy, từ lúc sinh ra vẫn luôn quanh quẩn trong trạm tị nạn. Cả đời sống dưới mặt đất, chưa từng đặt chân ra ngoài.”

Viêm Vương tặc lưỡi: “Cuộc sống như thế, chẳng mấy mà phát điên.”

Ian bất đắc dĩ cười cười: “Nếu từ nhỏ cậu đã phải sống như vậy, thậm chí từ lúc sinh ra đến hiện tại toàn bộ thế giới xung quanh đều như thế, thì cũng đâu cảm thấy chút khác biệt nào?”

“Cậu thì sao?” Ian hỏi: “Hồi bé cậu ở đâu?”

“Một khu chợ nhỏ.” Viêm Vương tùy ý đáp: “Bị phá hủy từ lâu rồi. Cha tôi mở tiệm tạp hóa, thu mua phế liệu giá rẻ rồi sửa lại bán qua tay, thỉnh thoảng cũng sẽ giúp hàng xóm tu sửa pin năng lượng các thứ linh tinh.”

An Nghỉ kinh ngạc: “Oa! Tôi cũng muốn như thế!”

Viêm Vương liếc cậu, vốn định cà khịa mấy câu, nhưng thật sự cũng đã mệt hết hơi rồi.

Cậu ta tạm dừng một chút, giống như đang hồi tưởng lại: “Từ lúc còn rất nhỏ tôi đã theo cha ra phụ quầy, nhìn ông sửa chữa mà học theo, rất nhanh đã có thể tháo dỡ các loại máy móc phức tạp rồi lắp lại, khả năng ghi nhớ sơ đồ cấu tạo 3D cũng rất tốt.”

An Nghỉ cố ý phát ra tiếng “Chậc chậc” tỏ vẻ khinh thường.

Viêm Vương lập tức dựng lông: “Muốn chết à?”

Ngón tay cả hai lập tức mò xuống đồ đeo bên hông. Ian – từng tận mắt chứng kiến năng lực sáng tạo, chính xác hơn là năng lực phá hoại của cả hai – lập tức lao tới chắn giữa hai người.

Viêm Vương “Hừ” một tiếng, nói tiếp: “Về sau thì, lắp ráp vật lý chơi mãi cũng chán rồi, phản ứng hoá học lại có vẻ thú vị hơn, đặc biệt là những trường hợp… phản ứng dữ dội, phát sáng tỏa nhiệt, có thể gây cháy nổ…”

Viêm Vương nói vậy, ánh mắt nhìn vào một điểm giữa không trung dường như hơi mất tiêu cự. Màu đen trong mắt cậu ta như nổi lên một tầng máu tanh, nhưng nhìn kỹ lại giống như chỉ là ánh lửa.

Ian bật cười: “Có vẻ là một sở thích không được đón nhận nhỉ.”

Viêm Vương chớp chớp mắt, vệt sáng đỏ trong mắt cũng biến mất, cậu ta rũ mi nói: “Không sai, cha tôi cũng nghĩ như vậy. Mà không chỉ ông ấy, tất cả mọi người đều đối xử với tôi như một phần tử nguy hiểm. Lúc còn nhỏ quả thật tôi chưa biết điều chỉnh tỷ lệ, cũng không có ai dạy, cái gì cũng phải thử một lần mới biết, vậy nên…”

An Nghỉ hỏi: “Lúc còn nhỏ? Vậy giờ cậu bao tuổi?”

Viêm Vương nói: “19.”

An Nghỉ kinh ngạc: “Nhỏ quá!”

Viêm Vương cười nhạo: “Tôi không muốn nghe câu đó từ cậu.”

“Cậu nói những hóa chất gây nổ đều phải thử một lần mới biết… Vậy…” An Nghỉ nghiêng đầu. “Không lẽ khu chợ mà cậu sống bị cậu cho nổ tung rồi!?”

“Ối!” Trán An Nghỉ bị đập ra một vết hồng hồng, Viêm Vương nổi giận: “Cậu bị ngu à!”

An Nghỉ che đầu, tủi thân bĩu môi: “Hức… Bác sĩ ơi…”

Ian nhanh chóng nói sang chuyện khác: “Được rồi mà, cậu kể tiếp đi, sau đó thì sao?”

Viêm Vương đảo mắt, tiếp tục: “Có một ngày cha tôi ra quán, tôi lại bị một đám người trong chợ bao vậy… Không phải những tên ăn no rửng mỡ bình thường đến kiếm chuyện, mà là một đám người lớn. Bọn họ nói tôi phải bồi thường những thứ từng làm nổ, nhưng trong đó có rất nhiều người… đừng nói là gây phiền phức, tôi thậm chí còn chưa thấy mặt bao giờ nữa.”

“Thế giới này chính là như vậy, vô tổ chức, cái gì cũng không có. Chỉ cần trong đám người xuất hiện một cái ác, cả bầy cũng sẽ biến thành cái ác. Giống như… giống như tất cả đều dung hợp thành một sự ác ý cực đại, mất đi thân thể. Bình thường bọn họ cũng chỉ là đứa trẻ nhà hàng xóm, ông chủ quán bên cạnh, hoặc là thương nhân đi ngang qua, nhưng chỉ trong thoáng chốc, bọn họ lại vô tình tập hợp thành một quần thể, giống như thứ gì đó mất đi lý trí…”

Viêm Vương hít một hơi thật sâu, hất hất tóc: “Tóm lại, bọn họ đánh tôi một trận nhừ tử. Thật sự rất tàn nhẫn, đấm đá thì thôi, còn dùng cả côn sắt, dây thép, đủ thứ dụng cụ linh tinh, tôi cũng nhớ không rõ lắm. Lúc đó tôi thật sự đã nghĩ mình sẽ chết, trong tầm mắt toàn là máu, tóc cũng bị giật đứt rất nhiều, đầu gối và khuỷu tay hoàn toàn mất cảm giác. Sau đó, có người giẫm lên tay tôi, nói, ‘Chính là bàn tay này, bàn tay này quá nguy hiểm.’ Rồi tôi nghe thấy tất cả đều phụ họa, ‘Quá nguy hiểm, phải phế bỏ nó’.”

“Tại sao chứ. Tôi vốn chẳng hề gây sự với bọn họ, trước lúc đó, bàn tay này cũng chưa từng tổn thương bất kỳ ai.”

Viêm Vương tháo găng tay xuống —— Những ngón tay thon dài tinh tế, móng tay cắt ngắn gọn gàng, cậu ta lật từ mu bàn tay đến lòng bàn tay, bề ngoài trơn nhẵn sạch sẽ, vô cùng xinh đẹp.

Sau đó cậu ta bắt đầu vén ống tay áo lên, lộ ra cánh tay cường tráng cân xứng, chỉ là dọc theo từ cổ tay đến khuỷu tay, tất cả đều là những vết thương cũ mới đan xen chằng chịt.

Cậu ta nắm tay lại thành nắm đấm, sau đó lại buông ra, nói: “Nhưng kỳ thật họ nói cũng không sai, đây là một đôi tay nguy hiểm. Vậy nên bọn họ đều đã phải trả giá.”

An Nghỉ giật mình hỏi: “Lúc đó cậu làm cách nào trốn thoát được?”

Viêm Vương cười lạnh một tiếng: “Trốn thế nào được. Lúc ấy, đều là nhờ có ‘người đó’ xuất hiện.”

An Nghỉ theo phản xạ hỏi lại: “Ai cơ?”

Ian lập tức hiểu ra: “Là Minh à?”

Viêm Vương gật đầu: “Ngày đó lữ đoàn Yahwili và người đó đều đã rất nổi danh. Sau khi cứu tôi, những kẻ khác cũng không dám tranh cãi gì tiếp, nhưng đội trưởng Minh không lập tức rời đi, ông ấy nói…”

Viêm Vương cúi đầu nhìn chằm chằm bóng đổ trên những đầu ngón tay mình: “Ông ấy nói, tay nhóc đẹp lắm, phải giữ gìn cẩn thận. Sau đó ông ấy ghé vào tai tôi, dùng âm lượng rất nhỏ để nói, chỉ có bàn tay đủ tinh tế, mới có đủ khả năng giết người.”

Viêm Vương nắm tay lại, lại giống như bị lạnh mà khẽ run lên: “Lúc đó, lúc đó hình như tôi đã bật khóc. Tôi nói mình không làm được, muốn giết chúng, nhưng tôi quá yếu.”

“Đội trưởng Minh lại nói, hiện tại nhóc chưa đủ mạnh, nhưng cũng đủ để đối phó với bọn chúng rồi. Chờ sau này nhóc mạnh hơn, hãy tới Yahwili tìm ta.”

“Kể từ đó, tôi vẫn luôn nỗ lực để có thể gia nhập Yahwili. Không chỉ chất nổ, mà còn thể thuật, cận chiến, súng ống, thể năng… Tuy trước nay yêu cầu của họ với người bên ngoài xin gia nhập vô cùng nghiêm ngặt, phải là một thợ săn đã tương đối có danh tiếng ở một lữ đoàn khác mới coi như đủ qua cửa. Nhưng tôi không tin mấy lời đồn cũ rích đó. Cho dù trước đây chưa từng có ai làm được, tôi cũng sẽ làm, huống hồ…”

“Huống hồ trước đó đã có người làm được, không kinh nghiệm, không danh tiếng, nhưng vẫn gia nhập Yahwili.” Ian tiếp lời.

An Nghỉ “A” một tiếng: “Là Mio sao?”

Ian gật đầu, cười nói: “Nhưng mà cậu bị lừa rồi. Mio chẳng phải kỳ tích gì đâu, chẳng qua lúc đó do tôi và sư phụ nó tiến cử… à không, chắc là cưỡng ép nhét vào thì đúng hơn.”

“Cái gì!” Viêm Vương giật mình ngẩng đầu.

Ian cười to: “Chịu thôi, thế giới của người lớn tối tăm như vậy đó.”

Dáng vẻ ngơ ngác của Viêm Vương chọc cười An Nghỉ, cậu bật cười khanh khách.

Một lúc sau Viêm Vương mới khôi phục tinh thần: “Tóm lại, năm ngoái rốt cuộc tôi cũng có cơ hội gặp được một phân đội của Yahwili, rồi được họ đưa tới tổng bộ, cuối cùng được chiêu mộ vào đoàn.”

“Đáng tiếc, ngày cậu gia nhập đã là cảnh còn người mất, Minh cũng đã đi.” Ian thở dài.

“Không chỉ vậy.” Viêm Vương nghiến răng nói: “Thật ra trước đó tôi cũng đã nghe tin đội trưởng Minh gặp nạn rồi, tuy rất đau lòng nhưng điều đó cũng không thay đổi ý muốn gia nhập Yahwili của tôi. Nhưng không lâu sau khi vào đoàn, tôi bắt đầu phát hiện mọi thứ dường như không ổn lắm —— Không khí trong đội lúc nào cũng rất kỳ quái, giống như đang che giấu gì đó, nhiều khi có những người muốn nói mà không nói được. Các thành viên cũng chia bè phái rất rõ. Firefre và thân tín là một phe, Erwin và Giao Sa[1] một phe, Fleece một phe…”

[1] ‘Giao’ là con thuồng luồng (giao long), ‘Sa’ là cá mập.

An Nghỉ chẳng biết ai với ai, nghe mà đầu óc rối tung cả lên. Ian lại hơi nhíu mày suy tư: “Đã đến mức đó rồi sao? Vậy trong đó, liệu có phe cánh nào có khả năng…”

Viêm Vương lắc đầu: “Anh nói giúp chúng ta hả? Khó lắm, nhưng vui vẻ xem chúng ta lưỡng bại câu thương chắc là có khối người.”

Ian: “Vậy cũng được, bớt đi một người hỗ trợ Firefre chính là tin tốt. Kẻ thù của kẻ thù là bạn.”

Quay lại chủ đề chính, An Nghỉ còn đang trình bày ‘mưu kế lẻn vào trạm’: “Sau khi đến nơi, cậu cứ khóc rống một trận tỏ vẻ nhớ thương đồng đội da diết, sau đó bày tỏ sự vui sướng khi được trở về bên đội ngũ của mình. Tiếp đó thì lẫn vào bên trong lặng lẽ quan sát.”

Viêm Vương nghe cậu miêu tả mà khóe miệng run rẩy, hỏi: “Còn hai người?”

An Nghỉ: “Nghe tôi nói hết cái đã. Sau khi vào trạm, cậu tìm một người ở nhà ăn, cao ngang tôi… À, không đúng, hiện tại chắc là tôi cao hơn chị ấy rồi —— Tên chị ấy là Điền An, cứ đến lấy cơm là kiểu gì cũng gặp, dễ tìm lắm. Cậu nói với chị ấy là tôi đã về, rồi nhờ chị ấy hỏi thăm thời gian tuần tra và thay ca.”

Viêm Vương: “Cậu không biết thời gian thay ca?”

An Nghỉ buông thõng tay: “Dù sao cũng rời đi lâu như vậy rồi… Hơn nữa nghe cậu nói có vẻ trạm tị nạn hiện tại không đủ nhân lực, sau khi cắt giảm nhân số có lẽ cũng sẽ điều chỉnh lại thời gian.”

Cậu nói tiếp: “Sau khi lấy được thời gian thay ca, tiện nhờ Điền An giúp cậu liên hệ với Lid. Vào giờ nghỉ trưa, cậu đi cùng Lid canh lúc giao ca mở cửa để bọn tôi lẻn vào.”

Viêm Vương hỏi: “Cái người tên Lid này là thủ vệ ở đại sảnh à?”

An Nghỉ: “Không phải… Cậu ấy làm việc ở trạm lọc nước.”

Viêm Vương trừng mắt: “Thế thì gọi hắn làm gì!”

An Nghỉ: “Nhưng Lid biết mở khóa cửa! Hồi còn nhỏ hai người bọn tôi rảnh rỗi không có việc gì thường mò lên tầng trên mặt đất cạy khóa cửa… Mặc dù, lần nào mở được khóa cũng không dám đi ra ngoài.”

Viêm Vương cảm thấy không còn gì để nói: “Rồi rồi, sau đó thì sao? Hai người sống sờ sờ đi vào thì biết trốn ở đâu.”

An Nghỉ lại tỏ vẻ hưng phấn: “Bọn tôi có thể xuống tầng âm mười hai. Đó chính là chỗ mà ngày trước tôi và Mio quen nhau. Nơi đó không có ai, chỉ có chuột biến dị!”

Viêm Vương không nỡ nhìn thẳng mà quay mặt đi —— Nhắc đến chuột biến dị mà có thể phấn khích như vậy, người này có nguy hiểm không thì không biết, nhưng chắc chắn rất kỳ quái!

Hai người còn định nói tiếp, ánh sáng từ đèn năng lượng mặt trời bỗng nhiên vụt tắt. Trong bóng tối, Ian cất tiếng: “Cũng khuya lắm rồi, ngày mai phải xuất phát sớm.”

An Nghỉ nói: “Bốn giờ đi đúng không bác sĩ? Anh nhớ gọi em nhé.”

Ian “Ừ” một tiếng —— Thời gian bọn họ lên đường càng lúc càng kéo dài, bởi trong lòng mỗi người đều nôn nóng không thôi. Chỉ một giây một khắc chậm trễ cũng có thể tràn ngập vô hạn biến số. Anh lấy ra một cái lọ chứa xạ hương không còn nhiều, đặt ở một bên, nằm xuống chìm vào giấc ngủ ngắn ngủi.