Phế Thổ Và An Nghỉ

Chương 13




Tác giả: Phản Phái Nhị Tỷ (vampire_j)

Biên tập: Diệp Trà (bachdieptra.wordpress.com)



"An Nghỉ, xin lỗi.

Xin lỗi vì đã lợi dụng em, mặc dù lúc này nói gì cũng đều không còn ý nghĩa nữa, nhưng tôi vẫn muốn xin lỗi em.

Kế hoạch ban đầu chỉ là muốn mượn sự trợ giúp của em chuẩn bị đồ tiếp tế và trang bị lên đường, nhưng em nói bất luận thế nào cũng muốn ra ngoài trạm tị nạn một lần, bước lên Phế Thổ, ngắm nhìn mặt trời.

Tuy chỉ có một ngày ngắn ngủi, nhưng nguyện vọng đó hẳn cũng đã được thực hiện rồi. Em cũng nên hiểu, cuộc sống như vậy không đáng để mong đợi, ngược lại sẽ chỉ khiến người ta càng thêm thất vọng. Em không thích hợp để sinh tồn trên Phế Thổ, em đã có nhà, mọi người ở trạm tị nạn đều rất yêu quý em, em ở lại nơi đó sẽ hạnh phúc hơn.

Tôi để lại thức ăn và nước uống đủ cho hai ngày một đêm, dư dả để em quay về. Em chỉ cần trước khi mặt trời lặn đi về phía đông hai giờ, phóng đạn tín hiệu là có thể được người ở trạm tị nạn phát hiện. Đạn tín hiệu của trạm các em là loại đặc chế, rất dễ phân biệt, sẽ có người đến đưa em về.

Tôi nói muốn để em được ngắm hoàng hôn là thật lòng, thời tiết hôm qua rất tốt, trời sao cũng đẹp, nếu em thích, vậy là đủ rồi.

Tạm biệt."

An Nghỉ dựa lưng vào vách đá, đọc đi đọc lại lá thư ngắn ngủi này vô số lần, rốt cuộc cũng chấp nhận sự thật rằng Phế Thổ đã thực sự rời đi.

Cậu siết chặt lá thư trong tay, nước mắt rơi tí tách —— cậu nhớ lại, trước đây mỗi lần Phế Thổ bàn luận về kế hoạch, luôn chỉ dùng "Tôi", lời mời duy nhất dành cho cậu, cũng chỉ là "Cùng nhau rời đi" mà thôi.

Đây là lễ trưởng thành của cậu, là lần đầu tiên cậu yêu say đắm, lần đầu tiên làm tình cùng người khác, lần đầu tiên bị ái tình vứt bỏ, lần đầu tiên vì yêu mà đau đớn, tất cả đều phát sinh quá nhanh.

An Nghỉ ôm gối khóc thật lâu, còn để lá thư ra xa một chút để nó không bị thấm nước. Khóc xong hai trận, cậu rốt cuộc cũng khóc mệt rồi, thấy hơi khát nước, bắt đầu tìm nước trong ba lô hành trình tu ừng ực. An Nghỉ vừa uống nước vừa choáng váng mà tiến đến cửa động nhìn ra bên ngoài —— ánh nắng chói chang dày nặng rơi xuống khắp đại địa vô biên, thế giới xung quanh là một khoảng tĩnh mịch vô tận.

Cậu lại quay đầu nhìn hành trang Phế Thổ để lại cho mình —— ngoài thức ăn nước uống, còn có la bàn, một khẩu súng lục và ba đầu đạn tín hiệu. Nhưng An Nghỉ một chút sức lực cũng không có, vô cùng uể oải, đại não cậu trống rỗng nhìn chằm chằm đồ vật xếp đầy trên đất, trì độn mà ý thức được khẩu súng lục kia đúng là khẩu Phế Thổ đã từng dùng khi cứu cậu —— Lúc đó cậu thiếu chút nữa bị chuột biến dị cắn chết, Phế Thổ giống như chiến thần giáng thế, mang theo cậu mở đường máu xông ra ngoài.

Nghĩ đến đây, An Nghỉ lại thấy đau xót, cậu gạt hết vật tư qua một bên, quay về giường đá cứng ngắc, nằm xuống cuộn người lại, im lặng chảy nước mắt, sau đó ngủ thiếp đi.

Không biết qua bao lâu, đến khi cậu tỉnh lại ánh mặt trời bên ngoài vẫn như cũ, chỉ là vệt nắng và bóng đổ đã kéo dài thêm. Từ trước đến nay An Nghỉ luôn sinh hoạt theo giờ giấc cố định, nhưng chưa bao giờ cậu chân thật cảm thụ được thời gian trôi đi như lúc này. Mắt cậu hơi sưng lên, đầu óc mơ hồ, lại nhớ tới sự việc vừa xảy ra trước đó, chỉ hận bản thân không bất tỉnh luôn.

Nằm mãi trên giường đá đến tận khi bụng đói kêu vang, An Nghỉ mới miễn cưỡng bò dậy ăn chút gì đó. Cậu vừa ăn, nước mắt lại chảy xuống, giống như tất cả những tủi thân ấm ức phải chịu đựng suốt từ nhỏ đến lớn lúc này đều đột nhiên ùa về. Từ lúc mẹ bi thảm qua đời, đến khi bị những đứa nhỏ khác trong trạm bắt nạt, đủ loại chuyện hiện về đều biến thành nước mắt, đọng đầy trên mặt và môi cậu, thấm vào lương khô bị cậu nuốt xuống.

Ăn xong cơm chiều, An Nghỉ lại đứng ở cửa động nhìn ra bên ngoài, phát hiện mặt trời đã lệch đi rất nhiều —— bụi mù che kín cả bầu trời, chỉ có thể nhìn thấy một cái bóng sáng mơ hồ. An Nghỉ ý thức được hôm nay đã không kịp đi nữa rồi, càng thêm ủ rũ, lại trở vào trong sơn động ngây người nhìn chằm chằm tường đá.

Cậu đã quá quen với việc người ngây người nhìn tường, nhưng đây là lần đầu tiên mang theo cảm xúc như vậy. Cậu lấy lá thư của Phế Thổ ra đọc lại lần nữa, muốn tự an ủi chính mình Phế Thổ chỉ là hy vọng cậu được hạnh phúc, không phải chịu khổ mới đưa ra quyết định như vậy.

"Anh ấy muốn đưa mình đi ngắm hoàng hôn, có lẽ trong lòng cũng hơi thích thích mình đúng không?" Suy nghĩ ngốc nghếch đó duy trì không được bao lâu đã bị hiện thực tàn nhẫn dập tắt.

Đến cùng cũng không thích cậu đến mức nguyện ý đưa cậu đi cùng, để lại một câu 'tạm biệt' là đã đi mất rồi, một chút do dự cũng không có.

An Nghỉ cuộn tròn trên giường đá, ban đêm ở đây lạnh vô cùng, không biết có phải ảo giác hay không, trong tai cậu dường như luôn xuất hiện một ít tiếng vang kỳ quái, khiến đáy lòng bất an. Rất nhiều lần cậu bởi vì quá sợ hãi mà nhắm mắt bịt chặt tai lại, nhưng sau đó lại liên tục tự bức bách bản thân đi kiểm tra —— có phải có sâu ở đâu chui vào không, hay là có thứ gì đó đang bò lên trên vách đá. Tinh thần cậu căng thẳng, ban ngày lại ngủ quá nhiều, lăn lộn đến nửa đêm cũng chưa vào giấc được.

An Nghỉ không biết mình thiếp đi từ bao giờ, một đêm thật dài qua đi, khi cậu tỉnh lại đã là một buổi sáng khô nóng khác. Cậu ngồi dậy, đói lả, ăn hết không ít đồ ăn. An Nghỉ vừa ăn vừa dùng khóe mắt liếc nhìn lá thư để trên bàn, không chạm tay vào, chỉ im lặng nhìn nó.

"Có lẽ không có Phế Thổ mình cũng có thể tự sống sót." An Nghỉ nghĩ, ngay sau đó lại ỉu xìu —— cậu có thể đi đâu, cái gì cậu cũng không biết. Suốt mười sáu năm cuộc đời của cậu sinh sống ở trạm tị nạn, cũng chỉ biết hết thảy về nơi đó, cậu biết rõ mỗi một căn phòng mỗi một ngóc ngách ở mười hai tầng trạm, nhưng thế giới bên ngoài cậu hoàn toàn chẳng biết một chút gì.

Đến cả tên thật của Phế Thổ là gì cậu cũng không biết.

Mặc kệ thế nào, cậu cũng không có dũng khí vượt qua thêm một đêm nữa ở nơi này. An Nghỉ chậm chạp mặc áo bảo hộ vào, đeo mặt nạ, thu dọn đồ đạc còn lại không nhiều lắm đeo lên lưng, vất vả di chuyển chướng ngại vật chắn trước cửa động, trong lòng liều mạng tự cổ vũ bản thân, tuy ngoài mặt vẫn ủ rũ chán nản.

Cậu đến bên cạnh vách đá nhìn xuống, bề mặt chênh vênh khiến tay chân cậu như nhũn ra —— leo xuống núi còn đáng sợ hơn nhiều so với leo lên. An Nghỉ điều chỉnh tư thế rất nhiều lần vẫn không bắt được điểm tựa —— vòng sắt đầu tiên có thể giẫm lên ở vị trí hơi xa, lúc trước là Phế Thổ đẩy cậu lên, bây giờ cậu phải tự mình leo xuống, làm thế nào cũng không với tới được.

Trong chốc lát, An Nghỉ đã đổ đầy mồ hôi, gắt gao bám lấy rìa vách đá, nỗ lực duỗi thẳng chân vươn dài mũi chân xuống, chân còn lại muốn giẫm trên vách đá để mượn lực, không ngờ đá ở nơi đó bỗng nhiên vỡ ra, chân cậu bước hụt, nửa thân mình trượt xuống.

Nỗi sợ hãi tử vong trong nháy mắt ập đến, An Nghỉ bị dọa đến điên rồi, hai chân giẫm loạn xạ, liều mạng leo trở về. Cậu quỳ rạp trên mặt đất, cả người run rẩy, thở dốc đến mức phổi đều đau. Khuỷu tay của cậu, bàn tay và đầu gối đều bị ma sát đến đỏ bừng, may mắn áo bảo hộ và găng tay đều rất dày, không bị chảy máu.

Một lần kề cận cái chết khiến An Nghỉ nháy mắt thanh tỉnh, cậu tự xốc lại tinh thần, nghỉ ngơi trong chốc lát liền nghĩ ra một cách —— cậu lấy ra con dao găm khi trước Phế Thổ đưa cho, mài sắc, dùng một cục đá đóng đinh nó lên vách núi, tạo ra một bậc thang nữa để giẫm lên. Làm xong hết thảy, cậu lại uống thêm ít nước ăn thêm chút đồ ăn —— dù Phế Thổ để lại cho cậu không ít đồ, nhưng bởi lãng phí mất một ngày mà nước và thức ăn đều đã sắp thấy đáy.

An Nghỉ quyết định một lần nữa xuống núi.

Cậu nhẹ nhàng dẫm lên chuôi dao —— có vẻ rất vững chắc, vì thế tiếp tục thử dò chân xuống, mỗi một bước đều hạ đến vô cùng gian khổ. Lúc này không có ai che chở ở bên dưới cậu, mỗi lần An Nghỉ cúi đầu để xác định điểm đặt chân, đều không thể tránh khỏi mà đập vào mắt vách đá sâu hun hút khiến cậu choáng váng. Cậu tuyệt vọng dán ở trên vách đá khóc một lát, lại cưỡng bách chính mình hít vào thật sâu bình tĩnh lại, không được lãng phí thể lực.

Gió nổi lên, luồng không khí khô nóng mang theo bụi cát quét qua người cậu.

Đang chuẩn bị tiếp tục đi xuống, An Nghỉ bỗng nhiên có một cảm giác kỳ lạ, cậu cố gắng quay đầu lại, cũng không rõ bản thân đang tìm kiếm thứ gì.

Sau đó cậu nhìn thấy, ở phía xa từ từ xuất hiện một chấm đen nhỏ, đang hướng về phía cậu mà đi tới.

An Nghỉ trong lòng khiếp sợ —— đội ngũ không rõ là ai kia di chuyển quá nhanh, tốc độ leo xuống núi của cậu lại chậm chạp vô cùng. Cậu rối rắm một lúc lâu, đối phương không rõ là bạn hay địch, bản thân cậu lại chẳng biết gì, chỉ đành quay trở lại đường cũ.

Đến khi An Nghỉ bò lại lên đỉnh núi thì thể lực cũng đã khô kiệt, cậu quỳ rạp trên mặt đất, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại, lén lút quan sát dưới chân núi.

Tầm nhìn trước mắt hơi thấp, An Nghỉ không thấy rõ người đang tới, cậu nằm giữa ánh mặt trời chói chang, vừa mệt mỏi vừa ảo não, tự trách bản thân không nghe theo lời Phế Thổ mà trở về nhà trước khi mặt trời lặn từ hôm qua. Đồng thời, cậu càng thêm ghét bỏ chính mình quá vô dụng, đến leo xuống núi cũng không leo được, chẳng trách Phế Thổ không muốn dẫn cậu theo, nói cậu không thích hợp để sinh tồn ở bên ngoài.

Nhưng mà... Phế Thổ từng nói đoàn đội săn tiền thưởng của hắn rất quý trọng kỹ sư cơ khí và bác sĩ, có lẽ cũng không phải không có tác dụng gì đi?

Tâm An Nghỉ chợt động —— nếu đội ngũ dưới chân núi là thợ săn tiền thưởng, nói không chừng sẽ lên núi nghỉ ngơi, đến lúc đó cậu có thể hỏi họ có đồng ý thu nhận mình không, bất luận thế nào, cũng tốt hơn phải trải qua thêm một đêm lo lắng hãi hùng khác ở đây.

Nghĩ đến đó, An Nghỉ lục lại trong toàn bộ đống đồ mang theo —— không tìm thấy ống nhòm, nhưng lại có một cái ống ngắm của súng bắn tỉa. Cậu cầm ống ngắm bò đến bên cạnh vách đá, mở to mắt quan sát.

Đội ngũ kia chỉ còn cách chân núi chưa đầy hai km, tất cả đều mang mũ rộng vành hoặc áo choàng rách nát. Trong lòng An Nghỉ bỗng dâng lên một cảm giác quái dị, vì thế cậu lại cẩn thận nhìn tiếp.

Trước cả khi đại não cậu kịp tiếp thu tin tức, thân thể đã xuất hiện phản ứng, từng mảng da gà run rẩy nổi lên —— An Nghỉ thình lình phát hiện toàn bộ đội ngũ đó không một ai mang mặt nạ, mà trên cánh tay với màu da loang lổ lộ ra ngoài của bọn chúng, tất cả đều là vết ban phóng xạ.

Đỉnh đầu An Nghỉ bị ánh mặt trời thiêu đốt, nhưng huyết dịch toàn thân nháy mắt đã lạnh ngắt —— Đó là một đoàn người biến dị!

Đúng lúc này, một người biến dị trong đó đột nhiên ngẩng đầu lên. Khoảng cách xa như vậy, nhưng An Nghỉ vẫn xác định hắn đã đối mắt với cậu, cậu giật mình ý thức được là do ống ngắm phản quang, hoảng hốt ngã nhào xuống lăn trở lại trong động.

An Nghỉ sợ hãi, khẩn cấp che lại cửa động, dựa lưng vào vách đá run bần bật ngồi xuống.

Cậu không hiểu, nếu đối phương là quỷ hút máu, tại sao có thể không sợ ánh mặt trời mà ra ngoài vào ban ngày, sau đó lại hối hận bản thân cậu cái gì cũng không biết.

An Nghỉ nơm nớp lo sợ, không biết đã trốn bao lâu, người biến dị vẫn chưa đi lên —— không biết là do không có hứng thú với cậu, hay là không thấy đường lên. Có lẽ bọn chúng đã đi vòng qua núi, nhưng cũng có thể ngay giây tiếp theo sẽ phá nát cái cửa động được che đậy sơ sài này.

An Nghỉ không có dũng khí mà ra ngoài xem thử.

Bóng đổ dưới ánh mặt trời càng lúc càng dài, mặt trời lại sắp lặn, mà nước và đồ ăn đều đã không còn.

Kết thúc rồi, còn không bằng vừa rồi ngã chết luôn trên đường leo xuống núi, An Nghỉ nghĩ, không, thà rằng đau ngắn hơn đau dài, dùng luôn khẩu súng lục mà Phế Thổ để lại cho cậu này đây.

An Nghỉ cảm thấy thê lương vô cùng, tâm như tro tàn —— người ở trạm tị nạn có lẽ sẽ cho rằng cậu đã lưu lạc trên Phế Thổ, còn Phế Thổ lại cho rằng cậu đã về nhà an toàn, không một ai biết, cậu chết trong một cái hang động cách nhà chưa đến mười lăm km, lúc thi thể bị phát hiện không chừng đã mục ruỗng.

Cậu rũ đầu, trong tay lăn lộn khẩu súng lục, vậy mà lại chẳng hề muốn khóc.

Đúng lúc này, An Nghỉ bỗng nhiên nghe thấy động tĩnh bên ngoài, cậu lồm cồm bò dậy từ trên mặt đất, quên luôn một giây trước đó còn đang tưởng tượng đến viễn cảnh tử vong của chính mình, nhanh chóng giương súng lên giữ thăng bằng trước ngực, họng súng hướng về phía cửa động.

Quả nhiên có thứ gì đó đang leo lên! Động tĩnh càng lúc càng gần, An Nghỉ đến thở cũng không dám thở mạnh, tim đập như trống nổi.

Ngoài cửa động truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ, ngay sau đó, ánh sáng bị một thân hình che khuất, ngón trỏ An Nghỉ áp lên cò súng, mắt không hề chớp.

Một bàn tay duỗi vào —— 'nó' mang bao tay, không phân rõ được là nhân loại hay người biến dị, bàn tay kia dùng sức đẩy phiến đá che trước cửa động qua một bên, sau đó chủ nhân của nó tiến vào.

An Nghỉ gắt gao nhìn chằm chằm hắn, bàn tay run nhè nhẹ, chuẩn bị tùy thời bóp cò.

Phía sau người kia dường như không còn ai khác vào theo, hắn đứng thẳng, không nói một lời mà đối mặt với An Nghỉ, tựa hồ chẳng có chút sợ hãi nào với khẩu súng trong tay cậu. Sau đó, hắn duỗi tay, tháo mặt nạ xuống.

Phế Thổ vô cảm nhìn cậu.

An Nghỉ vẫn giương súng lên như cũ, cũng vô cảm nhìn lại hắn.

Đầu óc cậu trống rỗng, mở miệng hỏi: "Anh đi lạc à?" Nếu không sao lại quay lại đây.

Phế Thổ nói: "Không, em đi lạc à?"

An Nghỉ: "Cũng không."

Phế Thổ: "Ừm, tạm biệt." Sau đó xoay người rời đi.

"Khoan đã!" An Nghỉ hét lên, đuổi theo hai bước, tóm lấy dây lưng ba lô quăng vào đầu Phế Thổ.

Đối phương hơi nghiêng đi, nhưng cũng không tránh, vừa vặn bị văng trúng đầu.

"Em thật là..." Phế Thổ bị đập đến quay mặt qua một bên, trong mắt nổ đầy sao xẹt, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tức chết tôi!"

An Nghỉ trợn to hai mắt, không thể tin nổi đối phương dám ác ôn mà hỏi tội trước, cậu còn chưa nói gì đâu. Phế Thổ lại nói tiếp: "Em còn ở đây làm gì? Tại sao không về nhà!" Hắn thoạt nhìn vô cùng tức giận: "Nếu tôi không quay lại thì sao, em có phải đồ ngốc không vậy!"

An Nghỉ thở hồng hộc mà trừng mắt nhìn hắn, trong bụng cậu toàn lửa giận, lại tủi thân vô cùng, vứt súng và ba lô xuống, khóe miệng méo xệch đi.

Phế Thổ thấy vậy lập tức hung dữ nói: "Không được khóc!"

Khóe miệng An Nghỉ càng méo dữ hơn, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, nhưng vẫn cố nghẹn lại, hừ một tiếng, quay mặt đi chỗ khác.