Phế Thê Trùng Sinh

Chương 232: Ý tưởng không tồi




Edit + beta: Iris

Y sư và thái y ở Thái Y Viện đều là y si, nghe thấy chuyện lạ như vậy đều bắt đầu chăm chú nghe chuyện ở Thiên Thánh quốc.

"Đan dược phát ra bạch quang, đúng là chưa nghe bao giờ."

"Đã có người luyện ra được đan dược có thể tỏa ra linh khí, vậy chuyện phát ra bạch quang hẳn là có thật."

"Thật muốn nhìn thử đan dược cửu cấp trông thế nào, có giống đan dược bình thường không? Màu sắc đan dược ra sao?"

"Y sư Thiên Thánh quốc có thể luyện ra đan dược cao cấp, chắc y thuật cũng rất lợi hại."

"Y sư Thiên Thánh quốc có thể trị được chứng Khuyết Dương không?"

Câu này vừa hỏi ra, Thái Y Viện nháy mắt yên tĩnh lại, im lặng nhìn vị y sư vừa phát ngôn kia.

Y sư bị mọi người nhìn chằm chằm liền lắp bắp hỏi: "Ta, ta nói gì sai sao?"

Mọi người thấy vậy liền biết hắn chưa biết chuyện giữa Tử Linh quốc và Thiên Thánh quốc.

Y sư Đô Tuyền quốc lắc đầu: "Không nên thảo luận mấy chuyện này."

Dược thái y nói: "Được rồi, mọi người đừng vây ở đây nữa, tản ra đi."

Ô Nhược thu được rất nhiều phối phương đan dược và sách y, liền hỏi Dược thái y: "Dược thái y, các ngươi chuẩn bị đồ để trị bệnh cho lục đệ đến đâu rồi?"

"Chúng ta định chờ lần phát bệnh tiếp theo của lục hoàng tử tái phát sẽ bắt đầu trị bệnh, nhân lúc ngài ấy chưa phát bệnh, chúng ta đã tìm năm đứa bé sắp chết về trị thử." Nói đến đây, Dược thái y cực kỳ hưng phấn: "Ở giai đoạn thứ nhất, chúng ta dựa theo phương thuốc và cách trị liệu mà ngài đưa rất thành công, bọn nhỏ đều có tinh thần trở lại, không khác gì mấy đứa nhỏ bình thường, nhưng giai đoạn hai thì..."

Hắn cau mày: "Không quá khả quan, sau khi chúng ta điều trị lục phủ ngũ tạng cho bọn nhỏ, cơ thể vừa mới tốt lên, mà nội tạng cứ bị hoại tử rồi điều trị lại, lặp đi lặp lại kiểu này khiến bọn nhỏ đau đớn bất kham, nên chúng ta định thay máu trước."

Ô Nhược suy nghĩ: "Nếu thay máu trước, có khả năng trong thời gian ngắn máu sẽ bị hủy hoại bởi lục phủ ngũ tạng còn chứa bệnh, cuối cùng lại mất trắng."

Mày Dược thái y càng nhíu chặt hơn: "Quả thật có khả năng này."

"Ta nghĩ phương thuốc của chúng ta có vấn đề."

Dược thái y sửng sốt: "Phương thuốc của chúng ta là phương thuốc tốt nhất dùng để điều trị lục phủ ngũ tạng và gân cốt, sao lại có vấn đề được?"

Ô Nhược híp mắt: "Phương thuốc quá ôn hòa, điều trị nội tạng chậm chạp, dẫn đến việc còn chưa điều trị xong mà thân thể đã bị máu bệnh phá hư. Nếu chúng ta tăng thêm dược tính thì khác, nội tạng và gân cốt là hai phần, dưới tình huống chỉ một phần nội tạng bị máu xấu hủy hoại, thì lục phủ ngũ tạng vẫn có cơ hội chữa được."

Dược thái y thở dài: "Chúng ta cũng có nghĩ tới cách này, nhưng cơ thể bọn nhỏ không chịu được dược mạnh."

Ô Nhược nghĩ đến người bị chứng Khuyết Dương toàn là mấy đứa nhỏ bốn năm tuổi thì cau mày: "Các ngươi có thử chưa?"

"Chưa, mọi người đều không nỡ lấy cơ thể đứa nhỏ để thử dược."

Ô Nhược nhìn các y sư đang mặt ủ mày ê nghĩ biện pháp trị chứng Khuyết Dương: "Không thử cũng chỉ còn đường chết, nhỡ đâu thử xong lại có đường sống thì sao."

Cậu không phải người của Thái Y Viện, chỉ có thể nêu ý kiến chứ không thể can thiệp vào quyết định của bọn họ, nhưng cậu hy vọng thái y có thể xử lý quyết đoán một chút, bởi vì cậu muốn mau chóng chữa bệnh cho Hắc Tuyển Chiếu.

Ô Nhược mua được đan phương và thảo dược, thư tịch, liền trở về Hành Tinh Cung luyện dược, cả ngày cũng chỉ luyện được một trăm viên đan dược, không biết đến khi nào mới đủ để khai trương cửa hàng, hơn nữa cậu không chỉ phải luyện dược, mà còn phải vẽ bùa, luyện cổ, một mình cậu căn bản khác lo xuể.

Đột nhiên cậu nghĩ đến Ô Tiền Thanh và những người khác.

"Gia, gia, ta về rồi." Lão Hắc còn chưa đi tới cửa đã hò hét vui mừng.

Ô Nhược thấy hắn thở phì phò chạy vào, liền rót một chén nước cho hắn: "Đừng gấp, thở xong rồi nói."

Lão Hắc thở hổn hển, uống một hơi hết chén nước, tiếp tục vui mừng nói: "Gia, nhất hào phố mà ngài mua đúng là nơi tốt a, chắc tốn không ít bạc đúng không?"



Ô Nhược mỉm cười: "Hắc Tuyển Dực mua cho ta, ta còn chưa xem cửa hàng ở đâu, ngươi nói xem, nhất hào phố tốt cỡ nào?"

"Ra là chủ tử mua, thảo nào vị trí đắc địa như vậy." Lão Hắc cười nói: "Nhất hào phố nằm đối diện nha môn, mọi người vừa ra khỏi Truyền Tống Trận là thấy ngay cửa hàng nhất hào, người từ các quốc gia khác tới cửa thành cũng phải đi ngang qua nhất hào phố, nên chỗ đó rất đông người, cũng không có ai dám gây sự ngay cửa nha môn. Mặt tiền cửa hàng rất lớn, không khác gì mấy so với đại tửu lâu ở Hoàng Đô Thành Thiên Hành quốc, cao khoảng năm tầng, nghe nói phía sau còn có cả tiểu viện."

Ô Nhược kinh ngạc nói: "Lớn vậy á? Đúng rồi, tối qua lúc ta đi, ta nhớ một loạt cửa hàng đối diện nha môn đều đang mở."

"Quả thật có mở, nhưng sáng nay lúc ta đến, người mua nhất hào phố trước đó đang dời hàng, người xung quanh đều xúm lại hỏi thăm đã bán nhất hào phố cho ai, còn có người mắng chủ nhân của nhất hào phố trước đó là tên đại ngốc, mặt tiền cửa hàng tốt như vậy lại bán cho người ta."

Ô Nhược nói: "Người của nhất hào phố chắc là không tình nguyện dọn đi?"

"Nhìn vẻ mặt bọn họ là rất không tình nguyện, nhưng người mua lại cửa hàng nhân quyền thế đại, bọn họ cũng không còn cách nào khác, nhưng ta nghe nói lúc trước bọn họ mua cửa hàng là một ức lượng ( một trăm triệu hai), bây giờ bán đi hai ức lượng, hơn nữa còn bồi thường một mặt tiền cửa hàng lớn giống vậy, vị trí cũng không tệ lắm."

Ô Nhược khiếp sợ: "Tốn nhiều bạc như vậy sao."

Lão Hắc cười khà kh: "Chứng tỏ chủ tử rất tốt với gia, muốn cho gia cái tốt nhất."

Ô Nhược vừa vui vừa buồn rầu: "Đến khi nào ta mới kiếm về hai ức lượng và tiền mua cửa hàng đây?"

Lão Hắc hưng phấn nói: "Ta tin gia sẽ kiếm lại bạc nhanh thôi."

Ô Nhược nhướng mày: "Ngươi tin ta đến vậy sao?"

"Bởi vì ta nghe nói biên thành không có bán đồ cho âm dương sư, tế sư và Vu sư, sau này là độc quyền của mỗi mình nhà chúng ta, đến lúc đó chắc chắn sẽ thu hút rất nhiều người tới cửa hàng, ta đoán chủ tử cũng nghĩ vậy nên mới mua cửa hàng lớn."

Ô Nhược vui vẻ cười: "Thật hả?"

"Đương nhiên là thật, ta đã điều tra rồi. Thiên Hành quốc và Tử Linh quốc cách nhau một đại dương mênh mông, căn bản không có ai tới đây buôn bán, cho dù có âm dương sư, tế sư, Vu sư đến đây nhưng không có người chống lưng, bọn họ cũng không dám tùy tiện mở cửa hàng ở đây, nếu xảy ra chuyện sẽ không có ai chủ trì công đạo cho bọn họ."

Nghe hắn nói vậy, Ô Nhược càng có niềm tin vào cửa hàng, cậu lấy ra một chồng ngân phiếu và mấy tờ giấy viết tên dược đưa cho hắn: "Ngày mai ngươi mua toàn bộ dược liệu này, đưa đến phủ của Tuyển Đường, với lại trong vòng nửa tháng tuyển tiểu nhị đến làm, ba mươi tiểu nhị không phải là người Tử Linh Quốc."

Lão Hắc liên tục gật đầu.

"Được rồi, ngươi đi xuống nghỉ ngơi đi."

"Vâng."

Ô Nhược sắp được làm lão bản, vui mừng đứng ngồi không yên, dùng châm nhúng vào mực đỏ được tinh luyện từ dược liệu, vẽ bùa lên đan dược màu đen. Đan dược không lớn, phí rất nhiều sức để ngưng tụ linh lực vẽ bùa lên đó, hơn nữa không thể vẽ xấu, qua một chén trà nhỏ mới vẽ xong.

Cậu thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi trên trán.

"Ngươi không khỏe sao?" Hắc Tuyển Dực từ ngoài về, thấy Ô Nhược thở dài với lau mồ hôi thì hỏi.

"Không phải." Ô Nhược vui vẻ kéo Hắc Tuyển Dực đến: "Ngươi nhìn xem, ta vẽ đan dược có đẹp không."

Hắc Tuyển Dực nhìn phù văn trên đan dược, nhướng mày: "Vì sao lại vẽ phù văn lên Tụ Linh Đan?"

"Ta nghĩ làm vậy sẽ tăng thêm hiệu quả."

"Ăn được không?"

Ô Nhược lộ vẻ chần chừ: "Ta không rõ lắm, nhưng nếu đã có thể vẽ phù văn lên giấy rồi dán lên người được, vậy ăn vào bụng chắc sẽ không sao đâu."

Hắc Tuyển Dực trực tiếp thẩy đan dược vào miệng.

"A, sao ngươi lại ăn?" Ô Nhược vừa sốt ruột lo lắng vừa tức giận: "Ngươi có sao không?"

Hắc Tuyển Dực hỏi cậu: "Ngươi luyện chế Tụ Linh Đan cấp thấp hay trung cấp?"

"Cấp thấp." Ô Nhược muốn luyện nhiều đan dược, nên cứ bắt đầu từ cấp thấp trước đi.



Hắc Tuyển Dực mỉm cười: "Không tồi, có hiệu quả như trung cấp."

"Thật chứ?" Ô Nhược vui mừng nắm lấy tay Hắc Tuyển Dực: "Vậy ngươi có cảm giác khó chịu gì không?"

"Không có gì khó chịu hết, nhưng đó giờ chưa từng gặp ai vẽ phù văn lên đan dược, thay vì ngươi vẽ phù văn lên Tụ Linh Đan cấp thấp, còn không bằng trực tiếp luyện Tụ Linh Đan trung cấp, đan dược vừa bày ra, các cửa hàng khác chắc chắn sẽ làm theo, hoặc là khách hàng tự mình vẽ phù văn lên đó luôn."

"Yên tâm, ta đã nghĩ tới vấn đề này. Chuyện bọn họ muốn bắt chước là không cách nào tránh được, nhưng mấu chốt nằm ở phù văn, ta sẽ vẽ một vài phù văn mà các quốc gia xung quanh Tử Linh quốc không thể vẽ được, vậy bắt buộc bọn họ phải đến cửa hàng của ta để mua."

Hắc Tuyển Dực gật đầu: "Ý tưởng không tồi."

Ô Nhược đứng dậy ôm cổ y: "Sao ngươi lại mua cửa hàng lớn như vậy cho ta, ta còn chưa biết nên trang trí bày biện như thế nào nữa mà."

Hắc Tuyển Dực nắm tay cậu: "Lầu một bán dược liệu của các quốc gia khác, lầu hai bán đan dược, lầu ba bán linh phù, lầu bốn bán pháp khí..."

Ô Nhược nghi hoặc: "Lấy đâu ra pháp khí?"

"Lúc nhỏ ta luyện một đống pháp khí, giờ đang đặt trong kho, ngươi có thể lấy đem đi bán."

"Ngươi chịu bán?"

"Đều là pháp khí không dùng tới."

"Được, vậy lầu năm bán gì đây?"

"Cổ trùng."

"Vì sao lầu năm bán cổ trùng?"

"Người ở đây chưa từng gặp cổ trùng bao giờ, có thể thu hút bọn họ lên lầu tham quan."

"Ý kiến hay, bây giờ ta đi xem nhà kho thử." Ô Nhược vui vẻ chạy ra ngoài, kêu Hắc Tín mở cửa nhà kho pháp khí.

Cửa mở ra, Ô Nhược líu lưỡi, chỉ là nhà kho thôi mà lớn ghê vậy, bên trong bày mấy trăm cái giá cao tới tận trần nhà, mỗi giá đều bày đầy pháp khí, nhìn sơ sơ thì ít nhất khoảng vạn kiện pháp khí: "Pháp khí nhiều vậy hả? Đều do Hắc Tuyển Dực luyện?"

Hắc Tín mỉm cười: "Tổng cộng có ba vạn lẻ hai trăm ba mươi bảy kiện pháp khí, do đích thân Thái Tử luyện chế, khi còn nhỏ Thái Tử rất thích luyện khí, bình quân mỗi ngày đều luyện hai ba kiện pháp khí, dần dà liền chất đầy nhà kho."

Ô Nhược đi vào nhà kho, cẩn thận vuốt ve mỗi kiện pháp khí: "Nơi này đều là pháp khí luyện chế thành công?"

"Đúng vậy."

"Tín bá, ngươi có thể viết ra tài liệu của mỗi kiện pháp khí không?"

"Lúc nhập kho, chúng ta đã ghi lại rồi."

Ô Nhược kinh hỉ: "Ngươi có thể đưa cho ta xem không?"

Vừa dứt lời đã bị Hắc Tuyển Dực ôm lên: "Việc chính bây giờ là bồi ta tắm rửa nghỉ ngơi, mấy chuyện khác để sau đi, nếu không ta sẽ lấy lại cửa hàng."

Ô Nhược vẻ mặt đưa đám bị ôm khỏi nhà kho.

Hắc Tín cười to.

Tốt quá rồi.

Tình cảm của Thái Tử và Thái Tử Phi càng ngày càng tốt.

°°°°°°°°°°

Đăng: 14/4/2022