Phế Thê Trùng Sinh

Chương 208




Edit + beta: Iris

"Hậu đại của tiên nhân?" Ô Trúc và Ô Hi chưa từng nghe qua chuyện này, tò mò mở to mắt: "Nhân giới chúng ta thật sự có tiên nhân sao?"

Ô Nhược: "..."

Thì ra Hắc Tuyển Dực là hậu đại của tiên nhân, thảo nào y biết nhiều chuyện về tiên nhân như vậy.

U Diệp nói: "Vạn năm trước, tiên nhân thường xuyên lui tới Nhân giới, sau một trận đại chiến thì tiên nhân ít hạ phàm hơn, trước kia bọn họ có sinh con với Nhân tộc, mấy đứa trẻ đó sẽ là hậu đại của tiên nhân, bây giờ có lẽ vẫn còn tiên nhân lui tới Nhân giới, nhưng nếu bọn họ không bại lộ thân phận thì chúng ta cũng không phát hiện được."

Ô Nhược thở dài một hơi, hỏi: "Lúc nãy Cức Hi nói hoàng tộc Tử Linh quốc là hậu đại của tiên nhân, vậy Đế Hậu cũng là hậu đại của tiên nhân, hẳn không phải là người của Tử Linh quốc đi?"

"Quả thật không phải, là người của quốc gia khác gả tới, lúc Đế Hậu nguyền rủa, người của quốc gia nàng cũng yên lặng làm theo, đều trốn đến một nơi khó có thể tìm thấy."

Ô Nhược hỏi: "Tử Linh quốc có thể phá giải lời nguyền không?"

"Chắc là có thể." U Diệp cười ý vị thâm trường: "Bây giờ bọn họ đang tìm cách phá giải đó chứ."

Ô Hi tò mò hỏi: "Chẳng phải đã nói người Tử Linh quốc không thể đứng dưới ánh mặt trời sao? Vậy mấy người Dực ca làm thế nào rời khỏi Thiên Hành quốc?"

Ô Trúc cau mày: "Ta nghe nói người Tử Linh quốc sẽ bắt một người của quốc gia khác, để đổi linh hồn của mình vào cơ thể của người khác rồi rời khỏi Tử Linh quốc."

"Đổi cơ thể? Vậy, vậy Dực ca, hắn, có phải cũng đổi cơ thể không, Dực ca và nhị ca, hai người đều, ách..." Ô Hi khiếp sợ trừng to mắt, không biết nên nói gì tiếp theo.

U Diệp chọc ghẹo Ô Hi: "Dực ca và nhị ca của muội thế nào?"

Ô Nhược: "..."

Ô Hi đỏ mặt, tức giận giậm chân: "Thì là vậy đó."

Ô Trúc đánh bay cái tay trên vai: "Đừng dạy hư tiểu muội của ta."

U Diệp vẻ mặt vô tội: "Ta chưa nói gì hết mà."

Ô Nhược nói: "Mấy người Tuyển Dực chắc là dùng cách khác để tránh khỏi nguyền rủa, đến Thiên Hành quốc."

Ô Hi thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi."

Ô Nhược: "..."

U Diệp buồn cười, nhìn Quản Đồng và Ô Tiền Thanh đang nói chuyện với Đản Đản: "Bây giờ ta lại khá tò mò về Tam Thất Thạch hơn đấy."

Ô Nhược: "..."

Cứ cảm thấy Ma Đế biết lai lịch của Đản Đản.

Dạ Ký và Cức Hi: "..."

Đã một thời gian dài không thấy Ma Đế nhắc đến Tam Thất Thạch, còn tưởng hắn đã quên mất chuyện này rồi.

Ba người nhìn U Diệp, trưng ra vẻ mặt ta không hiểu ngươi đang nói gì.

U Diệp xì một tiếng.

Ô Trúc và Ô Hi nghi hoặc: "Tam Thất Thạch?"

"Ta nói đùa thôi." U Diệp đi đến trước mặt Quản Đồng: "Mẹ, con có thể ôm Đản Đản một cái không? Con chưa ôm bé bao giờ."

Quản Đồng mỉm cười giao bé cho hắn.

Đản Đản nhìn chằm chằm U Diệp không chớp mắt.

U Diệp chọt vào mặt bé, cười hỏi: "Biết gọi ta là gì không?"

Lúc ở làng chài, thân phận của hắn với người Ô gia có hơi xấu hổ, mà Đản Đản ngày ngày chỉ lo chơi với mấy bạn nhỏ, chỉ có khi ăn cơm mới gặp nhau. Sau khi lên thuyền thì vì say thuyền nên mọi người đều ăn ở trong phòng, nên mấy người Ô Nhược không có cơ hội dạy Đản Đản xưng hô thế nào.

Đôi mắt nhỏ như hạt châu của Đản Đản chuyển động, cười tươi: "Đại bá mẫu."

U Diệp vui vẻ nói: "Tiểu oa nhi thật thông minh, tặng con miếng ngọc bội này."



Hắn lấy ra một miếng ngọc bội màu đen đưa cho Đản Đản: "Có nó rồi thì muốn đi đâu ở Ma giới đều được."

"Đa tạ đại bá mẫu." Đản Đản nhét ngọc bội vào túi nhỏ trên eo.

U Diệp mỉm cười ném bé lên không trung.

Đản Đản cười khanh khách, chơi cực kỳ vui.

Ô Tiền Thanh mém rớt tim, lỡ như U Diệp không chụp được bé thì làm sao đây.

Quản Đồng thấy bọn họ chơi vui như vậy thì khẽ cười: "U Nhi thích trẻ con như vậy thì sinh một đứa với Tiểu Trúc đi."

Người biết giới tính của U Diệp suýt sặc nước miếng.

"Dạ được." U Diệp đáp mà không thèm suy nghĩ: "Con cũng muốn một đứa bé giống Tiểu Trúc."

Ô Trúc: "..."

Nếu không phải có Quản Đồng ở đây, hắn đã rống lên: Hai đại nam nhân thì sinh thế nào?

Dạ Ký và Cức Hi mặt cảnh giác nhìn U Diệp, Ma Đế muốn đoạt Tam Thất Thạch của bọn họ.

Tới giờ cơm, Ô Hi hỏi: "Dực ca không vào ăn cùng sao?"

Khó khăn lắm mới tìm được nhị ca, không thể nào Dực ca lại không vào ăn cùng.

Ô Nhược ngừng cười, nhớ đến Hắc Tuyển Dực có khi còn đang chờ ở ngoài thì hơi không đành lòng.

Lão Hắc đang bưng đồ ăn vào, nói: "Chủ tử là Thái Tử, có rất nhiều sự vụ, trễ chút nữa sẽ đến tiếp."

Ô Nhược nhìn Lão Hắc.

Lão Hắc liếc mắt ra ngoài cửa, tỏ vẻ bọn Hắc Tuyển Dực vẫn còn ở ngoài.

Ô Nhược rũ mí mắt, ráng nhịn xuống, không kêu Lão Hắc mời bọn Hắc Tuyển Dực vào ăn cơm.

Sau khi ăn xong, mấy người Ô Tiền Thanh nghỉ ngơi khoảng nửa canh giờ thì đứng dậy đi về, lúc mở cửa lại thấy Hắc Tuyển Dực và Hắc Tuyển Đường đang đứng ở ngoài cửa.

Ô Hi hơi trì độn, nói: "Dực ca, sao bây giờ các ngươi mới đến, chúng ta ăn xong rồi, các ngươi ăn chưa?"

Hắc Tuyển Đường giật giật khóe miệng.

Tiểu Hi muội muội quá thiên chân a!

Làm hắn không đành lòng nói thẳng là bọn họ chưa từng rời đi, vẫn luôn đứng đây uống gió Tây Bắc.

Hắc Tuyển Dực gật đầu.

Ô Nhược nhìn y không nói gì.

Ô Tiền Thanh nói: "Tuyển Dực, chúng ta về trước đây."

"Được, nhạc phụ đi thong thả."

Hắc Tuyển Đường thừa dịp đại môn đang mở ra, vội đẩy Hắc Tuyển Dực vào bên trong, sau đó làm tư thế mời với mấy người Ô Tiền Thanh: "Ông thông gia, bà thông gia, ta về cùng với các ngươi."

Quản Đồng nhìn đôi phu phu đang nhìn nhau không chớp mắt ở cửa phòng, hơi há miệng như muốn nói gì đó, cuối cùng lại bất đắc dĩ thở dài, xoay người rời đi cùng Ô Tiền Thanh và những người khác.

Ô - nhìn Hắc Tuyển Dực đến mức không dời mắt được - Nhược đã quên mất phải tiễn mấy người Ô Tiền Thanh, nhớ nhung bị đè nén dưới đáy lòng suýt nữa tuôn ra như núi lửa phun trào.

Hắc Tuyển Dực cũng vậy, từ sau khi Ô Nhược mất tích, không giây phút nào mà y không nhớ cậu, bây giờ người đã ở trước mắt, y hận không thể ôm cậu vào lòng hôn một trận đã đời.

Hai người nhìn nhau đến quên mất đêm nay là ngày tháng năm nào, thậm chí quên luôn đứa con trai nhỏ đang đứng bên cạnh.

Đản Đản ngửa đầu nhỏ, hết nhìn phụ thân rồi quay sang nhìn cha, hai người ai cũng không để ý đến bé, bé mất hứng bĩu môi, kéo y phục của Ô Nhược: "Cha, con muốn đi tắm."

Ô Nhược lấy lại tinh thần, vội dời mắt ôm bé vào phòng.

Hắc Tuyển Dực trừng mắt con trai, tiểu phôi đản này dám quầy rầy bọn họ, đáng lẽ lúc nãy nên để Hắc Tuyển Đường xách đi luôn mới đúng.



Đản Đản làm mặt quỷ với y, sau đó ủy khuất nói với Ô Nhược: "Cha, vương bát đản trừng con."

Hắc Tuyển Dực co rút khóe miệng.

Ô Nhược trừng Hắc Tuyển Dực: "Ngươi không được vào."

Hắc Tuyển Dực: "..."

Đản Đản cười khúc khích, ôm cổ Ô Nhược nói: "Cha tắm cùng con nha."

"Được."

Hắc Tuyển Dực: "..."

Muốn đánh mông thằng nhóc này quá.

Ô Nhược chờ hạ nhân pha nước nóng xong, liền ôm bé vào phòng tắm, đóng cửa phòng lại.

Hắc Tuyển Dực bị chặn ngoài cửa, chỉ có thể nhìn bóng người của Ô Nhược đang cởi y phục của bé hắt lên cửa sổ, cậu đặt bé vào trong nước, sau đó cũng cởi từng kiện y phục của mình, lộ ra cơ thể mê người, y nhìn mà máu huyết sôi trào, thiếu chút nữa đã chảy máu mũi.

Y vội nhìn xung quanh, hên là bọn hạ nhân đều đang dọn dẹp đại sảnh trong nhà.

Hắc Tuyển Dực hít sâu một hơi, nén lại dục hỏa trong người, nghĩ thầm, chẳng lẽ cả tháng nay Ô Nhược đều tắm như vậy?

Nếu thật là vậy, y chắc chắn sẽ móc hết mắt của mấy người này xuống.

Người của y thì chỉ có y mới được nhìn.

Thật ra là Ô Nhược cố ý làm vậy, cố y làm bóng hắt lên cửa sổ để dụ dỗ Hắc Tuyển Dực, để y chỉ có thể nhìn mà không thể ăn.

Trong phòng tắm vọng ra toàn tiếng đùa giỡn của Đản Đản và Ô Nhược, hai cha con trong phòng tắm chơi vui hết biết, làm Hắc Tuyển Dực đố kỵ với Đản Đản muốn chết, bây giờ y đang rất muốn bắt thằng nhóc này ra để thế mình vào trong đó.

Sau hai chung trà, một lớn một nhỏ bước ra khỏi phòng tắm.

Ô Nhược tóc ướt nhẹp ôm bé về phòng.

Trước khi cậu kịp đóng cửa, Hắc Tuyển Dực đã chui vào theo: "Tiểu Nhược."

Ô Nhược không thèm nhìn y, dùng linh lực hong khô tóc của cả hai, rồi đặt bé lên giường.

"Tiểu Nhược." Hắc Tuyển Dực nắm chặt tay cậu.

Nếu bây giờ mà không giải thích, chắc chắn người này sẽ giận thêm mấy ngày nữa, y không chịu được cảnh Ô Nhược lạnh nhạt với mình nữa.

Ô Nhược hất ra nhưng không được: "Ngươi buông tay."

Hắc Tuyển Dực ôm cậu vào lòng: "Tiểu Nhược, tên của ta là thật, ta không có lừa ngươi, chỉ là Tuyển Dực là tên tự của ta, chỉ có người nhà mới gọi ta là Tuyển Dực, Hắc Tuyển Dực cũng là tên mà ta sử dụng khi rời khỏi Tử Linh quốc, ngươi không nghe ngóng được gì cũng là chuyện bình thường.

Lúc rời khỏi Thiên Hành quốc, ta đã định sau khi đến nơi sẽ kể mọi chuyện lại với ngươi, nhưng không ngờ ngươi lại bị lũ cuốn trôi, xin lỗi đã để ngươi cực khổ tìm ta một tháng nay."

Ô Nhược ngẩng đầu: "Tên của Hắc Càn, Hắc Tín cũng là tên tự sao? Ta đã từng hỏi thăm về bọn họ, nhưng không ai biết bọn họ là ai hết."

Hắc Tuyển Dực giải thích: "Đám Hắc Càn là ảnh vệ của ta, người thường không biết đến sự tồn tại của bọn họ."

Ô Nhược hơi bớt giận: "Không thấy ta, chẳng lẽ ngươi không phái ai tìm ta sao."

Lúc cậu ở nha môn hỏi thăm, đâu có nghe nói Thái Tử phát tin tìm bạn lữ gì đâu.

"Ta phái rất nhiều người tìm ngươi, chỉ cần là người đã từng gặp ngươi thì ta đều phái đi, nhưng không thể trắng trợn tìm kiếm khắp nơi, chỉ có thể để bọn họ ngụy trang thành dân thường lẫn vào trong đám người, lén lút tìm ngươi."

"Vì sao?"

"Bởi vì ta lo kẻ thù của ta sẽ nhân cơ hội này bắt ngươi đi hoặc gϊếŧ chết ngươi, nên mới thả ra tin giả là ta đã hồi cung cùng Thái Tử Phi, còn kêu ngũ đệ giả trang thành ngươi, cùng đi Tụ Phong Trai để mọi người tin rằng Thái Tử Phi thật sự đang ở cùng ta, phân tán lực chú ý của những người khác."

Hắc Tuyển Dực nhận ra người trong lòng đã vơi giận rất nhiều, cúi đầu hôn lên đỉnh đầu cậu, hỏi: "Bây giờ ngươi có đồng ý nghe ta kể hết mọi người cho ngươi nghe chưa?"

°°°°°°°°°°

Đăng: 20/2/2022