Edit + beta: Iris
Ô Thần Tử bị tiếng rống giận làm cho hoàn hồn, thấy Ô Úy Tuyết nắm cằm mình thì đáy mắt hiện lên hoang mang: "Tuyết Nhi, ngươi làm gì?"
Ô Úy Tuyết nôn nóng hô: "Tổ phụ, con là cháu gái ruột của ngài, ngài không thể hôn con, nếu không sẽ trái luân thường đạo lý."
Ô Thần Tử biến sắc, cả giận nói: "Ngươi nói hươu nói vượn gì đó?"
Ngay sau đó, hắn phát hiện mình đang ôm chặt Ô Úy Tuyết.
Sắc mặt hắn càng thêm khó coi, nhanh chóng buông Ô Úy Tuyết ra: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Rõ ràng vừa nãy lão phu đang đứng thương thảo cùng tộc trưởng mà?"
Đáy mắt Ô Úy Tuyết hiện lên tia chột dạ, không dám nhìn thẳng hắn.
Tộc trưởng Ô gia cả giận nói: "Ô Thần Tử, Ô Úy Tuyết, các ngươi ra đây cho ta."
Ô Thần Tử đầu đầy nghi hoặc đi theo tộc trưởng Ô gia ra khỏi sân.
Tộc trưởng Ô gia tức đến run người: "Các ngươi... Các ngươi lại dám làm mấy trò đồi phong bại tục, trái luân thường đạo lý trước mặt nhiều người và trưởng bối đã mất như vậy, rốt cuộc có biết xấu hổ hay không?"
Ô Úy Tuyết: "..."
Nàng cũng đâu muốn như vậy đâu.
Sư phụ nói chú đào hoa nhất định phải thi triển trước mặt đối tượng, bởi vì sau khi đối tượng bị trúng chú nhìn thấy ai đầu tiên là sẽ thích người đó cả đời.
Nên nàng vẫn luôn tìm cơ hội đơn độc với Hắc Tuyển Dực, nhưng Ô Nhược đề phòng nàng quá sâu, không có cơ hội xuống tay. Hôm nay là ngày đưa ma cuối cùng, nếu còn không ra tay thì sau này sẽ khó tìm được cơ hội, bởi vì Hắc Tuyển Dực hầu như không ra khỏi cửa, muốn gặp y rất khó, nhưng không ngờ lại dẫn đến tình trạng này.
Ô Thần Tử đen mặt: "Ngươi nói lời này là ý gì? Lão phu làm ra chuyện đồi phong bại tục, trái luân thường đạo lý khi nào?"
Tộc trưởng Ô gia nghi hoặc: "Ngươi không nhớ rõ chuyện vừa nãy?"
"Lão phu chỉ nhớ là đang thương thảo chuyện hạ táng, sau đó bị kim quang đánh vào thân thể rồi không còn nhớ gì nữa, lúc tỉnh lại thì thấy đang ôm Tuyến Nhi."
Tộc trưởng Ô gia tức giận nhìn Ô Úy Tuyết: "Ô Úy Tuyết, có phải là do chú pháp mà ngươi đánh ra không?"
Ô Úy Tuyết sợ hãi rụt bả vai, không dám nói gì.
Ô Thần Tử tức giận trừng nàng: "Nói nhanh."
"Là, là chú đào hoa."
Ô Thần Tử sửng sốt: "Chú đào hoa?"
Ô Úy Tuyết nhỏ giọng nói: "Là người khác dạy chú đào hoa cho con, nói là chỉ cần hạ chú với người mình thích, nếu hắn nhìn thấy con đầu tiên là hắn sẽ thích con cả đời..."
Tộc trưởng Ô gia: "!!!!!!"
Ô Thần Tử đương nhiên biết chú đào hoa là cái gì: "Nên hiện giờ lão phu đang trúng chú đào hoa của ngươi?"
Ô Úy Tuyết gật đầu.
Ô Thần Tử tối sầm mặt: "Vớ vẩn! Vớ vẩn! Quá vớ vẩn!"
Hắn trúng chú đào hoa của cháu gái, nói ra cả thiên hạ không ai dám tin, không chừng còn cười rớt hàm cũng nên, bị nước miếng của người khác dìm cho chết đuối.
Ô Úy Tuyết vội nói: "Tổ phụ, con cũng không biết chuyện lại biến thành như vậy a, lúc ấy chỉ muốn hạ chú Hắc Tuyển Dực thôi, không ngờ lại dội ngược lên người ngài."
"Ngươi..." Ô Thần Tử tức giận nâng tay muốn đánh chết nàng.
Ô Úy Tuyết lấy pháp khí ra muốn chặn lại công kích của hắn, lập tức Ô Thần Tử lại thay đổi sắc mặt, thả tay xuống, ôn nhu nhìn nàng: "Tuyết Nhi, nàng cầm pháp khí chi vậy? Có phải có người khi dễ nàng không?"
Hắn tức giận trừng tộc trưởng Ô gia: "Ngươi nói đi, có phải ngươi muốn khi dễ Tuyết Nhi không?"
Tộc trưởng Ô gia: "..."
Liên quan gì đến hắn!?
Ô Úy Tuyết: "..."
"Tuyết Nhi đừng sợ, nếu hắn dám làm bị thương nửa sợi lông tơ của nàng, ta liền bắt hắn chôn cùng."
Tộc trưởng Ô gia co rút khóe miệng.
Không biết lúc này là Ô Thần Tử thật sự trúng chú thuật của Ô Úy Tuyết hay là giả bộ để nàng lơ là cảnh giác nữa, nàng nhanh chóng nói: "Ngài, ngài đừng tới đây, ngài đi đến sân đằng trước đi."
Ô Thần Tử liên tục gật đầu: "Được được được, nàng kêu ta làm gì thì ta làm cái đó, nàng đừng nóng giận, sẽ ảnh hưởng đến thân thể."
Ô Úy Tuyết thật sự lo lắng hắn đột ngột hành động gì đó: "Ngài đi nhanh đi."
"Ta đi liền, đi liền đây." Ô Thần Tử đi hai bước rồi xoay người tỏ vẻ hung dữ với tộc trưởng Ô gia: "Nếu ngươi dám làm nàng bị thương, ta chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ngươi."
Tộc trưởng Ô gia cạn lời, chờ hắn đi rồi mới vội hỏi: "Có giải được không?"
Ô Úy Tuyết thấy Ô Thần Tử đi xa rồi mới thả lỏng: "Không thể, cả đời này cũng không thể giải được."
Thật ra có một cách là chết đi mới giải trừ được, nhưng nếu nàng nói như vậy, tộc trưởng chắc chắn sẽ gϊếŧ nàng.
"Ngươi..." Tộc trưởng Ô gia nổi trận lôi đình: "Vậy chẳng lẽ cả đời này hắn sẽ như vậy mãi? Cả đời này tổ phụ ngươi cứ thích cháu gái thế này sao?"
"Hoang đường, thật sự quá hoang đường, nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, không biết lại có thêm bao nhiêu người sẽ dùng ánh mắt khác thường nhìn các ngươi, có thêm bao nhiêu người xem thường Ô gia chúng ta. Nếu đổi lại là nhà bình thường thì đã bắt hai người các ngươi tròng lồng heo từ lâu rồi. Ô Úy Tuyết, nếu ngươi đã sử dụng chú đào hoa thì ngươi phải chịu trách nhiệm giải chú cho ta, nếu không thì đừng về Ô gia khiến chúng ta mất mặt xấu hổ nữa."
Người này được việc thì ít hỏng việc thì nhiều, giữ lại Ô gia cũng là một tai họa, còn không bằng đuổi khỏi Ô gia.
Ô Úy Tuyết cũng không muốn cả đời này Ô Thần Tử đều khăng khăng một mực với mình, nghĩ tới thôi là đã lạnh gáy: "Ta sẽ cố gắng, bây giờ ta đi tìm người đã dạy chú thuật cho ta."
Nàng xoay người rời khỏi Ô gia.
Trong linh đường ở đại viện, mọi người vẫn đứng chết trân tại chỗ, không cách nào xua được cảnh tượng Ô Thần Tử muốn hôn Ô Úy Tuyết.
"Hồi nãy là sao vậy?" Ô Trúc lấy lại tinh thần hỏi: "Có phải tại kim quang đánh vào cơ thể Ô Quốc Sư nên hắn mới bất thường như vậy không?"
Ô Nhược gật đầu: "Nếu đệ đoán không sai thì Ô Úy Tuyết đã sử dụng chú đào hoa, sau khi người bị trúng chú thì thấy ai đầu tiên sẽ thích người đó cả đời, này không khác gì nguyền rủa là mấy, trừ khi chết đi thì không còn cách nào giải được."
Ô Hi kinh hô: "Trời ạ, hên mà muội đẩy Dực ca ra, nếu không thật không dám tưởng tượng nổi, nữ nhân này thật ác độc, vì muốn có được Dực ca mà chuyện gì cũng dám làm."
Ô Trúc tò mò: "Chú thuật này không có tác dụng với nữ tử hả?"
"Không phải."
"Vậy vì sao lúc nãy kim quang lại bị Tiểu Hi đẩy ngược lại?"
Ô Nhược chỉ vào ngọc bội Phật bên hông Ô Hi: "Đệ có đưa ngọc bội có thể dội ngược lại các chú thuật pháp khí của người khác cho Tiểu Hi."
Lúc ấy cậu lo Ba Sắc sẽ hạ chú với Ô Hi như kiếp trước nên mới kêu Hắc Tuyển Dực làm ra pháp khí như vậy, không ngờ lại có lúc phát huy tác dụng.
Ô Hi nghe xong lập tức tháo ngọc bội xuống đưa cho Hắc Tuyển Dực: "Dực ca, cái này ca đeo thì tốt hơn."
Hắc Tuyển Dực lộ vẻ do dự.
Ô Nhược trực tiếp lấy đeo lên cho Hắc Tuyển Dực: "Rất có thể Ô Úy Tuyết sẽ xuống tay với ngươi tiếp, ngươi cứ đeo đi."
Nếu vừa rồi Hắc Tuyển Dực trúng chú thuật, hậu quả sẽ cực kỳ đáng sợ, lúc đó có Hắc Tuyển Dực che chở cho Ô Úy Tuyết thì sẽ càng khó gϊếŧ nàng hơn.
Hắc Tuyển Dực nhìn ngọc bội trên eo, y cũng lo có một ngày Ô Nhược bị trúng chú thuật như này, thế là quyết định khi về sẽ làm cho mỗi người một cái ngọc bội hoặc cây trâm phản chú thuật.
Lúc này, Ô Tiền Thanh và Quản Đồng mới lấy lại tinh thần: "Ô Úy Tuyết bị sủng đến hư rồi."
Đột nhiên có người hô: "Giờ lành đã đến, đưa tang."
Người khiêng linh cữu nhanh chóng lấy lại tinh thần, người quỳ hai bên đại môn linh đường lập tức khóc lớn.
Người mở đường đội ngũ đưa tang đi đầu tiên, ven đường có đặt "lộ kỳ" để dẫn đường cho vong hồn; trên đường rải đầy tiền giấy chỉ đường coi như mua đường cho vong hồn. Tiếp theo là các loại nghi thức, giấy trát, thô, ban nhạc tế, những cháu ngoại trai hoặc tôn tử khiêng cờ dẫn hồn, ghế dài, đằng sau là hiếu tử chịu tang rồi đến quan tài, cuối cùng là nữ quyến và thân hữu đi sau cùng."
Sau khi ra khỏi Hoàng Đô Thành, thân hữu đưa tang dừng bước, những người khác thì tiếp tục đi, dọc đường đi đến mộ địa Ô gia đều thổi sáo đánh trống.
Trên đường nếu có ai đi ngang qua đều sẽ nhường đường đội ngũ đưa tang, cúi đầu đưa tiễn người đã khuất. Nhưng khi bọn họ sắp đến mộ địa thì gặp một đội ngũ cưỡi ngựa, trên mặt bọn họ vẽ đầy hoa văn, trông ai cũng cực kỳ tà khí, lúc thấy đội ngũ đưa tang cũng không chịu xuống ngựa và nhường đường.
Đến khi còn cách khoảng ba trượng thì phía trước có một phụ nhân mặt vẽ hoa văn màu đen hạ lệnh: "Mọi người xuống ngựa làm lễ."
Những người khác nhanh chóng xuống ngựa nhưng không có ai cúi đầu đưa tiễn người chết.
Ô Nhược thấy bọn họ xăm đầy mặt thì không khỏi liếc nhìn một cái, phụ nhân dẫn đầu có làn da ngăm đen, mắt sáng như đuốc, búi hai bím tóc, tuy ăn mặc không khác gì người bình thường nhưng trên cổ và cổ tay đều đeo củ tỏi, còn không thì là thẻ bài nhìn rất cổ quái, trông cực kỳ quái dị.
Phụ nhân dẫn đầu phát hiện có người nhìn mình thì nhanh chóng nhìn về phía Ô Nhược, hơi cau mày lại, cảm thấy Ô Nhược hơi giống với người mà nàng đã từng gặp.
"Là nàng ta." Quản Đồng khẽ hô lên.
Mọi người nhìn bà.
Ô Nhược thu lại tầm mắt: "Mẹ nói ai?"
Quản Đồng nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói: "Lát nữa nói."
"Được."
Đội ngũ đưa tang dài một dặm, đợi hơn ba mươi phút đội ngũ mới đi qua xong.
Tráng hán bên cạnh phụ nhân dẫn đầu nói: "Tộc trưởng, vì cái gì chúng ta phải nhường đường cho bọn họ."
Phụ nhân lạnh lùng liếc hắn: "Đội ngũ đưa tang đó phô trương như vậy, chứng tỏ không phải là gia tộc hạng thường, nếu bây giờ chúng ta đắc tội bọn họ, sau khi vào thành chết thế nào còn không biết. Các ngươi nên nhớ kỹ, ở đây là Hoàng Đô Thành chứ không phải tộc chúng ta, tùy ý cho các ngươi hoành hành."
"Rõ."
"Lên ngựa, tiếp tục lên đường." Nữ nhân dẫn đầu lên ngựa một cách lưu loát, dẫn theo tộc nhân chạy đến Hoàng Đô Thành.
Sau khi bọn họ đi xa, đội ngũ linh cữu cũng tới mộ địa.
Ô Nhược và mấy người Quản Đồng đứng nép vào một góc: "Lúc nãy mẹ nói "là nàng ta" là chỉ ai vậy?"
Quản Đồng cau chặt mày: "Thật ra ta cũng không biết nàng là ai..."
"Vậy vì sao lúc nãy lại nói "là nàng ta", chẳng lẽ không phải vì có quen biết sao?"
"Hai mươi năm trước lúc hoài thai con thì có gặp nàng mấy lần, lúc ấy có một nữ nhân — cũng chính là phụ nhân dẫn đầu ban nãy — không hiểu sao tự dưng lại nói ta câu dẫn trượng phu của nàng rồi muốn gϊếŧ ta, nhưng ta không biết trượng phu nàng là ai, chỉ là trước đó có một nam nhân thường xuyên quấn lấy ta, còn thường gửi thư cho ta nữa, rất có thể người kia chính là trượng phu của nàng, có điều ta không nhớ nam nhân ấy trông như thế nào, còn nàng thì vì có vẽ hoa văn lên mặt nên ấn tượng khắc sâu hơn, với lại nàng cũng không khác gì hai mươi năm trước là mấy, Tiền Thanh chắc vẫn nhớ rõ chuyện này đúng không?"
Ô Tiền Thanh suy nghĩ: "Đúng là có chuyện này."
°°°°°°°°°°
Đăng: 2/1/2021