Hắc Tuyển Dực khuôn mặt lạnh lùng trở lại trong phòng.
Ô Nhược còn chưa hồi thần, chỉ ra ngoài cửa sổ “Mới vừa, mới vừa……”
Hắc Tuyển Dực lo lắng cậu hiểu lầm, lập tức giải thích: “Không có hôn đến.”
“Ô Úy Tuyết thay đổi cũng thật nhanh, quả thực như là thay đổi một người khác.”
Ô Nhược nghĩ đến Ô Úy Tuyết từ một người cao ngạo, biến thành một người đê tiện nỗi cường hôn nam nhân, thật sự không thể tiếp nhận nổi, nam nhân của cậu quả thật có mị lực lớn như vậy sao? Cần nàng vứt bỏ bản thân, giống như cẩu đi cầu ái.(cái này không thể nói là như chó cầu yêu nha nên để nguyên cẩu cầu ái nha không thì đọc nó hơi buồn cười)
Hắc Tuyển Dực lôi kéo Ô Nhược ngồi xuống: “Lát nữa ta đi bố trí trận pháp, mặc kệ là ai đều không thể bay vào.”
“Ngươi không cảm thấy Ô Úy Tuyết rất kỳ quái sao?” Ô Nhược nhíu mày: “Giống như là… Như là……”
Cậu nhớ tới đời trước Ô Hi cũng là như thế này, bỗng nhiên, tính cách thay đổi hẳn, khi nhìn thấy Ba Sắc thì vô cùng nhiệt tình, nhào lên hôn hắn cha mẹ đều nhìn thấy cùng đề cảm thấy rất tao.(từ tao này là chỉ dâm đãng, lẵng lơ)
“Ngươi nói Ô Úy Tuyết có phải bị trúng chú thuật hay không?” Ô Nhược càng nghĩ càng có cái này khả năng, nếu thật là như vậy, là ai hạ chú, còn chạy tới cùng cậu đoạt phu quân?
“Có lẽ.” Hắc Tuyển Dực đối với những chuyện của người khác thì không có hứng thú.
Ô Nhược kéo qua tay hắn, mở ra thì thấy: “Ngươi còn nói không bị hôn đến, ngươi xem mặt trên cũng có dấu môi.”
Vừa rồi nhìn đến Ô Úy Tuyết không nói hai lời liền nhào lên, cậu khiếp sợ, đặc biệt sợ hãi nhìn thấy Ô Úy Tuyết hôn môi Hắc Tuyển Dực hoặc là nơi khác cũng vậy.
Hắc Tuyển Dực: “……”
Hắn đây là vì ngăn cản để không bị hôn môi nên mới bị hôn lên tay.
Ô Nhược lấy ra khăn tay lụa, đem dấu hôn chói mắt kia lau đi từng chút từng chút một, tức khắc, trong lòng trào ra vị ê ẩm, tựa như Hắc Tuyển Đường nói cậu ghen tị.
Cậu không thích người khác chạm vào nam nhân của cậu, cho dù là dính một chút ở ống tay áo cũng không được.
Ô Nhược càng lau càng dùng sức, thẳng đến lòng bàn tay Hắc Tuyển Dực đều đỏ lên mới lấy lại tinh thần, không khỏi vỗ trán. Mình đây là làm sao vậy, dấm kính đột nhiên trở nên lớn như vậy, có chút khác thường.
“Hắc Tuyển Dực, ngươi mau đi rửa tay, không rửa sạch sẽ đừng vào phòng.” Cậu buông khăn tay, nghĩ nghĩ, lại nói: “Thuận tiện tắm rửa một chút, đem tất cả vị son phấn vị trên người đều rửa sạch.”
“……” Hắc Tuyển Dực thấy cậu thật sự không thích, liền đứng lên, thuận tiện cầm lấy khăn tay trên bàn thiêu hủy.
Ô Nhược nhìn bên ngoài, không tự giác lại nghĩ tới hình ảnh vừa rồi Ô Úy Tuyết đi hôn Hắc Tuyển Dực, đầu cậu vừa nhức vừa đau, rất khó chịu cậu đứng dậy hướng bên trong phòng mà đi, đột nhiên, trong đầu hiện lên rất nhiều thanh âm cùng hình ảnh, nhanh đến nỗi cậu không thể nào nắm bắt được những hình ảnh đó là như thế nào, khi cậu đi đến trước giường đệm, trước mắt đột nhiên tối sầm, thân thể nặng nề ngã lên trên giường bất tỉnh nhân sự.
Ô Nhược trước mắt một mảnh đen tối, lại nghe đến rất nhiều âm thanh ồn ào, nhưng nghe không rõ ràng lắm là đang nói cái gì, thật ồn, thật phiền.
Không biết qua đi bao lâu, trước mắt đột nhiên sáng ngời, cậu liền nhìn thấy khuôn mặt tràn đầy vảy đen của Hắc Tuyển Dực.
Ô Nhược ngẩn người: “Ngươi sao lại đeo mặt nạ, không đúng a, mặt nạ của ngươi không phải bị Ô Úy Tuyết làm hỏng rồi sao? Ngươi rốt cuộc có mấy cái giả da?”
Hắc Tuyển Dực như không nghe được lời cậu nói, đôi mắt đỏ lên lộ ra bi thương, cả người tràn ngập hàn khí có thể đông chết người cùng lửa giận trầm trọng, khuôn mặt xấu xí trở nên đặc biệt dữ tợn đáng sợ, như ác ma từ mười tám tầng địa ngục ra tới, khớp xương tay phát ra tiếng răng rắc.
“Ngươi, ngươi làm sao vậy?” Ô Nhược bị hắn làm sợ tới mức lùi lại một bước, tiếp theo, cậu nhìn thấy một màn càng làm cho người khác kinh sợ, một khối thi thể bị đốt đen thui, trong thi thể đó chui ra một sơi hồn phách trong suốt, mà hồn phách kia giống cậu như đúc, không, hồn phách so với cậu bây giờ thì bộ dáng thành thục hơn rất nhiều.
Hắc Tuyển Dực nhanh chóng thi pháp giam cầm hồn phách, không cho hồn phách tiếp tục bay lên.
Hồn phách biểu tình từ dại ra trở nên càng thêm thanh tỉnh, nó ngơ ngác mà nhìn Hắc Tuyển Dực sau đó, nhào vào thi thể đang nằm cạnh góc tường, đau khổ khóc gào nói: “Mẹ, Mẹ ——”
Ô Nhược khiếp sợ mà nhìn một màn này, này, này không phải đời trước bị Nguyễn Trì Tranh người cưỡng hiếp sau đó đâm đầu vào tường mà chết, là mẹ của cậu?
Cậu nhanh chóng quay đầu nhìn về phía bên kia, liền nhìn đến Ô Tiền Thanh đầu cùng thân thể bị tách ra.
“Cha!’ Ô Nhược không thể tin trừng lớn đôi mắt, cậu trở lại đời trước? Nhưng lại cảm thấy không có khả năng, chẳng lẽ cậu hiện tại là đang nằm mơ?
“Hắc Tuyển Dực ——“ Hồn phách kích động đứng lên, chạy hướng Hắc Tuyển Dực, không ngờ, nó trực tiếp xuyên qua Hắc Tuyển Dực.
Nó giật mình, phát hiện mình đã chết, ngửa mặt lên trời bi thống khóc lớn: “Tại sao? Tại sao ngươi không đén sớm hơn, nếu sớm một chút, cha ta cùng mẹ ta sẽ không phải chết.
Hắc Tuyển Dực nhìn bóng dáng của nó, đáy mắt hiện lên đau khổ, nâng tay muốn trấn an, đầu ngón tay lại xuyên qua thân thể trong suốt, bỗng chốc hắn nắm chặt nắm tay, thu tay lại, cúi đầu không nói.
Ô Nhược nhìn đến Hắc Tuyển Dực như vậy, tâm đặc biệt đau, này căn bản không thể trách Hắc Tuyển Dực, là cậu tin sai người, mới có kết quả như vậy.
Đột nhiên, có người hô: “Đại gia, Hắc Tuyển Dực ở chỗ này.”
Theo sát, liền nghe thanh âm phẩn nộ của Ô Tiền Cạnh: “Giết hắn cho ta.”
Dứt lời, một đoàn hộ vệ ùa vào Thư Thanh Viện, sau đó Ô Tiền Cạnh cùng Ô Tiền Bân đi vào, bọn họ đem Hắc Tuyển Dực cùng hồn phách vây lại, Ô Tiền Cạnh nhìn hồn phách Ô Nhược, ngẩn người, cười khẩy nói: “Này không phải lục giai âm dương sư của chúng ta sao? Vậy mà nghèo túng đến nỗi làm chính mình biến thành một sợi hồn phách.”
Ô Tiền Đồng hài hước nói: “Lục giai âm dương sư thì thế nào? cha mẹ mình đều bảo hộ không được, còn không phải là một tên phế vật.”
Ô Tiền Bân liếc mắt thi thể trên mặt đất, cười khẽ: “Tam ca cùng tam tẩu bị chết thật thảm, đáng tiếc, không có tận mắt nhìn thấy hồn phách bọn họ là chết như thế nào.
Đột nhiên tiếng khóc im bặt, bị bọn họ nói cho tức giận đến như bị phân liệt: “Ngươi, các ngươi……”
Không biết có phải bởi vì nguyên nhân cùng chung đồng cảm hay không, Ô Nhược bị hút tới gần hồn phách, lấy góc đọ của hồn phách lẳng lặng mà nhìn những chuyện trước mắt, lại không thể làm chủ thân thể.
“Các ngươi là súc sinh” hồn phách Ô Nhược nghe được lời nói máu lạnh vô tình của bọn họ cuối cùng cũng tin tưởng lời Nguyễn Trì Tranh nói, bi phẫn muốn dùng huyền thuật, lại bởi vì cậu biến thành hồn ma, không có linh lực nên dùng không được.
Ô Tiền Ly cười nhạo nói: “Ngươi biến thành hồn ma, không có thật thể đương nhiên không có linh lực, trừ phi một lần nữa tu luyện, nhưng, chúng ta sẽ không cho ngươi cơ hội này.”
“Ta muốn giết các ngươi.” Ô Nhược tức giận hét lớn một tiếng, trực tiếp lao qua.
Ô Tiền Ly nhanh chóng lấy ra linh phù, tính toán đem thu Ô Nhược, đột nhiên, một đạo bóng trắng xuất hiện ở giữa Ô Tiền Ly cùng Ô Nhược.
“Một cái phế phù, cũng muốn thu phu nhân nhà ta, nằm mơ đi.” Bóng trắng nâng tay hướng linh phù, đột nhiên linh phù bốc cháy, Ô Tiền Ly cả kinh nhanh ném linh phù đi.
Ô Tiền Cạnh bọn họ cảnh giác mà nhìn bóng trắng, khuôn mặt hắn là một bên khuôn mặt người xinh đẹp yêu diễm một nửa còn lại là xương cốt không có da thịt.
Vừa nhìn liền biết hắn là một Quỷ tộc, hơn nữa, năng lực nhất định ở trên bọn họ, nếu không bọn họ sẽ không thể nào mà không phát hiện được.
Ô Nhược lập tức ý thức được hiện tại mình đánh không lại bọn Ô Tiền Cạnh, bỗng chốc, xoay người nhìn về phía Hắc Tuyển Dực: “Giết bọn họ, Hắc Tuyển Dực, thay ta giết bọn họ, ta muốn cho bọn họ chết không toàn thây, ta muốn cho tất cả người của Ô gia bồi táng* người nhà của ta.”(chôn cùng)
Lời này là giống như nguyền rủa, Cậu than khóc mà phát ra tiến rống giận, như là đất trời cũng cảm nhận được bi thương và tức giận của cậu, gió to thổi qua, âm phong từng trận.
Mọi người không khỏi mà lui một bước.
Hắc Tuyển Dực như nhìn người chết, lạnh lùng liếc bọn họ, từ trong miệng phun ra một chữ: “Được.”
“Chỉ bằng các ngươi.” Ô Tiền Ly phất tay, ý bảo các hộ vệ cùng nhau lên: “mọi người cùng nhau lên.”
Các hộ vệ nhìn lẫn nhau, mặt lộ vẻ chần chờ, trước không nói Ô Nhược thoạt nhìn vô cùng điên cuồng, cùng Hắc Tuyển Dực phát ra hơi thở khủng bố khiến cho bọn họ không dám tiến lên.
Ô Tiền Ly tức giận đến đẩy hộ vệ bên người: “Còn không lên.”
Hộ vệ do dự một chút, nâng tay chuẩn bị thi pháp, chỉ thấy phía sau Hắc Tuyển Dực xuất hiện vài bóng người, càng ngày càng nhiều, cũng càng ngày càng rõ ràng, mặc kệ là trên mặt đất, hay là trên cây hoặc là phòng thượng hạng đều đứng rất rất rất nhiều Quỷ tộc khuôn mặt dữ tợn, ở trong bống tối tối tăm rất âm trầm khủng bố
người Ô gia đều không khỏi lui ra phía sau một bước.
“Tất cả mọi người đều nghe rõ, phu nhân muốn tất cả người Ô gia bồi táng, người của các đại viện khác không thể buông tha, đem bọn họ đều đưa tới nơi này cho bọn họ tộc nhân của mình là chết thảm như thế nào.” Hắc Càn từ trong bóng đêm đi ra nói.
Đại bộ phận Quỷ tộc đều biến mất ở Thư Thanh Viện, ngay sau đó, bọn Ô Tiền Cạnh liền nghe được nơi xa truyền đến tiếng kêu thảm thiết thê lương, bọn Ô Tiền Cạnh cũng đánh nhau với Quỷ tộc, chỉ chốc lát sau, trên mặt đất liền nằm rất nhiều người, bọn Ô Tiền Ly cũng bị thương.
Không lâu sau, vợ con của bọn họ bị Quỷ tộc bắt đến Thư Thanh Viện.
“Phong bế linh lực.” Ô Nhược bay lên không trung, mặt vô biểu tình chỉ vào bọn người Tang Đông Di nói, lại xoay người đối với các hộ vệ nói: “Chỉ cần các ngươi hiện tại cưỡng hiếp thê nhi của bọn họ, các ngươi có thể không cần chết.”
“Ô Nhược, ngươi dám!” Ô Tiền Đồng giận dữ, tiếp theo, kêu thảm thiết một tiếng, cánh tay bị người chặt xuống.
“Tên húy* của phu nhân nhà ta ngươi có thể kêu sao?” (tên cúng cơm, một người có thể có nhiều tên, tên húy là tên thật, khi người đó chết đi tên này dùng để làm lễ cúng vái cùng thờ phụng, như hiện tại thì là tên trên giấy tờ nhưng cũng có nhiều trường hợp trên giấy tơ là một nhưng tên thường dùng thì lại là tên khác, mà người này khi chết thì tên dùng để cúng sẽ lấy tên thường dùng chứ không lấy tên trong giấy tờ)
Một bóng đen xuất hiện ở trước mặt Ô Tiền Đồng, mà trên mặt bóng đen thêu rất nhiều phù văn màu đen.
Các hộ vệ nhìn thi thể đầy đất, tức khắc cảm thấy vô cùng sợ hãi, rất rõ ràng bọn họ đều không phải đối thủ của Quỷ tộc này, chỉ sợ tộc trưởng cùng các trưởng lão chạy tới cũng không làm được gì.
“Lục, Lục công tử, công tử nói thật chứ.” Có người hỏi.
“Vô nghĩa nhiều như vậy.” Hắc Càn khuôn mặt âm trầm, cầm lấy kiếm giết chết hộ vệ đứng bên cạnh: “Không làm theo lệnh của phu nhân đều phải chết.”
Hộ vệ nhát gan sợ chết ngo ngoe rục rịch.
“Các ngươi muốn tạo phản phải không?” Ô Tiền Cạnh cả giận nói.
“Đại gia, chúng ta cũng muốn cầu một con đường sống.” Các hộ vệ do dự một chút, liền hướng bọn Tang Đông Di nhào tới.
Tang Đông Di cùng Nguyễn Lam Như liên tục phát ra tiếng thét chói tai, lại bị Quỷ tộc đè lại không thể phản kháng: “Không được lại đây, các ngươi không được lại đây.”
Ô Nhược nhìn bộ dáng các nàng, nghĩ đến vừa rồi mẫu thân cậu chính là bị cưỡng hiếp như vậy, lòng tràn đầy bi ai cùng ngoan độc, chỉ vào Ô Tiền Ly nói: “Đè bọn họ lại, cho bọn họ tận mắt nhìn thấy vợ con của mình là như thế nào bị người đùa bỡn.”
“Dạ.” Quỷ tộc lập tức bắt lấy bọn Ô Tiền Cạnh.
“Tiểu Nhược, thủ hạ lưu tình.” Bỗng nhiên, một thanh âm nôn nóng bên ngoài truyền vào.