Phế Tài Nghịch Thiên: Lính Đánh Thuê Cuồng Phi

Chương 95




Không ai lên tiếng.

Lông mày của Bách Lý Thần Hi nhíu chặt: “Thế nào? Các ngươi muốn cứ như vậy mà bỏ qua? Các ngươi cho rằng Bách Lý gia ta ăn chay sao? Dám ồn ào tới tận Bách Lý gia, ai cho các ngươi lá gan đó? Ai cho các ngươi can đảm này? Hả?”

Bách Lý Thần Hi hỏi ngược, câu từ sắc bén, làm kẻ khác sợ run.

Những người đứng phía dưới đều cúi đầu, không ai trả lời.

“Nghe nói, lúc các ngươi ồn ào đến cả nhà Bách Lý gia, bộ dạng lý lẽ hùng hồn lắm nha, sao hả? Bây giờ câm hết rồi?” Bách Lý Thần Hi lại nói, ánh mắt đảo qua, nhất thời ngàn dặm băng sương.

“Lộ đại nhân không có gì để nói sao?” Nạp Lan Ngôn Kỳ vốn im lặng đột nhiên mở miệng, cười như không cười mà hỏi han.

Nạp Lan Ngôn Kì giọng điệu bình tĩnh, không nghe ra chút phập phồng, lại khiến kẻ khác phát lạnh.

“Hoàng Thượng bớt giận, nương nương bớt giận, thảo dân chỉ là muốn đem đứa con này về, quản giáo thật tốt.” Thát Bạt gia chủ cuối cùng cũng lên tiếng.

Thác Bạt gia chủ nói xong, Độc Cô gia chủ lập tức hùa theo: “Bẩm, Hoàng Thượng, nương nương, thảo dân sẽ đi tướng quân phủ yếu nhân, đúng là chuyện bất đắc dĩ.

“Các ngươi nói vậy, là có ý muốn mang bọn họ về?” Bách Lý Thần Hi lạnh lùng hỏi.

“Vẫn mong nương nương thành toàn, bọn họ là người trong tộc, chúng ta làm tộc trưởng, thì phải có trách nhiệm với bọn nó.” Thác Bạt gia chủ và Độc Cô gia chủ trăm miệng một lời, câu từ chính nghĩa.

“Nếu bổn cung không đồng ý thì sao?” Bách Lý Thần Hi lạnh lùng hỏi lại.

“Hoàng Thượng, Thác Bạc Duệ/ Độc Cô Diễm quả thật không phải người tốt nhất, con trai trưởng gia tộc Thác Bạt Thác Bạt Hồng/ con trai trưởng Độc Cô gia Độc Cô Lăng mới thích hợp nhất.” Hai vị gia chủ đồng thanh.

“Nếu bổn cung nhớ không lầm thì Thác Bạc Duệ và Độc Cô Diễm cũng không muốn trở về cùng các ngươi đúng không?”

Chỉ nhìn sự tương tác ngắn ngủi này, Bách Lý Thần Hi gần như tưởng tượng được, Thác Bạt Duệ và Độc Cô Diễm ở nhà không được chào đón cỡ nào.

“Nương nương, bọn nó là người trong tộc của chúng ta, đương nhiên phải lấy gia tộc làm trọng, làm gì có quyền lựa chọn?”

“Ồ? Nghe lời này của ngươi, bọn họ đi theo bổn cung là sự sỉ nhục của gia tộc các ngươi? Như vậy, xin hỏi hai vị gia chủ đề cử con trai trưởng là vì sao? Hoặc là nói, các ngươi trong lòng đánh cái bàn tính, sợ Thác Bạt Duệ và Độc Cô Diễm không thể hoàn thành cho các ngươi? Hay là, trong lòng các ngươi đang sợ cái gì?”

Hai gia chủ Thác Bạc Độc Cô tuyệt đối sẽ không thừa nhận, Bách Lý Thần Hi đoán không sai, bọn họ đã có quyết định của mình, sợ Thác Bạt Duệ và Độc Cô Diễm không làm được, lại sợ bọn nó cáo trạng với Bách Lý Thần Hi, sợ bọn nó trả thù ngày xưa đối xử tệ với bọn nó, càng sợ bọn nó đi lên, dù sao địa vị của bọn nó ở nhà là thấp nhất, đột nhiên đi lên, làm sao bọn họ có thể không lo sợ?

“Nương nương, người nghĩ nhiều rồi, thảo dân chỉ sợ chúng nó tuổi nhỏ, không hiểu chuyện, tay chân lại vụng về, sợ làm phiền nương nương.”

“Nếu chỉ là vấn đề này, vậy các ngươi có thể về.” Bách Lý Thần Hi không có hứng thú đánh thái cực với bọn họ nữa, trực tiếp đuổi khách, đương nhiên cũng không quên nhắc nhở: “Bổn cung không mong sau này lại phát sinh chuyện tương tự, nếu không, đừng trách bổn cung không khách khí.”

“Duệ nhi, cùng cha về nhà.” Thấy Bách Lý Thần Hi không có ý trả người, Thác Bạt gia chủ trực tiếp chuyển ánh mắt lên người đứa con, trực giác nói với hắn, nhất định không thể để đứa con này tiếp tục ở bên cạnh Bách Lý Thần Hi, nếu không, bọn họ sẽ gặp phiền toái.

“Cha, con đi theo quý phi nương nương rất tốt.” Thác Bạt Duệ lần đầu tiên phản bác lại phụ thân của mình.

Đương nhiên, hắn cũng chỉ có một lần cơ hội như vậy, trước kia phụ thân chưa từng để hắn vào mắt, những ức hiếp hắn nhận nhiều vô kể.

Với hắn mà nói, đi theo Bách Lý Thần Hi, tuy rằng tạm thời có chút vất vả, nhưng ít nhất, hắn có cảm giác của một gia đình, ấm áp đến từ tổ chức Quang, hắn không nỡ buông tay.

“Duệ nhân, về với cha.” Nếu ánh mắt lời nói có thể gϊếŧ người, thì không biết Thác Bạt Duệ đã chết bao nhiêu lần.

Thác Bạt Duệ im lặng cúi đầu.

Suy nghĩ của Thác Bạt gia chủ cùng Độc Cô gia chủ giống nhau, muốn đem đứa con của mình về.

“Diễm nhi, theo cha về nhà.”

“Cha, con phải hầu hạ quý phi nương nương.” Ý là ta sẽ không theo ông về.

Độc Cô gia chủ cũng xấu hổ không kém, trong lòng hiển nhiên là tức giận cực kỳ, nhưng ngại có Hoàng Thượng và quý phi ở đây, bọn họ không dám động thủ.

Bầu không khí lập tức trở nên xấu hổ quỷ dị.

Một lúc lâu, Bách Lý Thần Hi mới nói: “Hai vị gia chủ cho rằng Thác Bạt Duệ và Độc Cô Diễm không xứng ở lại bên người bổn cung? Mà con trai trưởng trong tộc các ngươi lại có tư cách đó?”

“Bọn nó còn nhỏ, không hiểu chuyện, sợ là sẽ chọc giận nương nương.” Thực ra bọn họ đề cử con trai trưởng của tộc mình, đơn giản là thấy Bách Lý Thần Hi được sủng ái, muốn kiếm chút lợi thôi.

Bách Lý Thần Hi cùng Nạp Lan Ngôn Kỳ là dạng người gì? Làm sao không đoán được ý nghĩ của bọn họ?

Nạp Lan Ngôn Kỳ nói: “Nếu hai vị gia chủ cho rằng con trai trưởng có chỗ chỗ ưu tú, nhưng Bách Lý Thần Hi chỉ tập trung vào Thác Bạt Duệ và Độc Cô Diễm, muốn chứng minh Thác Bạt Duệ và Độc Cô Diễm có tư cách ở lại hơn con trưởng hai tộc, rất đơn giản, thi đấu một trận, xem năng lực của ai mạnh hơn, người mạnh ở lại, kẻ yếu ra về, hai vị gia chủ cùng các vị đại nhân thấy thế nào?”

Đã nói đến mức này rồi, bọn họ còn lý do gì để phản đối nữa? Vả lại, bọn họ biết rõ bản lĩnh của con trưởng nhà mình, vô cùng có lòng tin, đương nhiên sẽ không phản đối.

“Thảo dân/ vi thần không có ý kiến.” Người phía dưới đồng thanh nói.

Nạp Lan Ngôn Kỳ gật đầu, nhìn về phía Bách Lý Thần Hi: “Thần Hi, nàng thấy sao?”

“Cứ làm theo ý chàng đi.” Bách Lý Thần Hi liếc nhìn Thác Bạt Duệ và Độc Cô Diễm một cái, gật đầu đồng ý.

Đợi các trưởng tộc và đại thần ra về hết, Bách Lý Thần Hi nhìn Thác Bạt Duệ và Độc Cô Diễm mặt đã trắng như tờ giấy, hỏi: “Các ngươi không được người trong tộc chào đón?”

“Phải.” Thác Bạt Duệ và Độc Cô Diễm cúi đầu nói,khắp người như bị nhuốm nỗi buồn vô tận.

“Nói chút chuyện cũ của các ngươi đi.” Bách Lý Thần Hi bình tĩnh mở miệng, nàng nghĩ, mình nên biết một chút về hoàn cảnh của bọn họ.

“Ta là đứa con nhỏ nhất trong tộc, phụ thân ta là tộc trưởng, nhưng ta đã từng này tuổi, số lần nhìn thấy ông ta không quá mười lần.” Thác Bạt Duệ nói ra trước, nói xong, trong con ngươi hắn ngoài nỗi buồn còn thêm chút căm hận: “Mẹ ruột của ta là nha hoàn, thân phận thấp kém, hoàn toàn không có khả năng giúp gì cho cha, còn ta, là kết quả của ông ta trong một phút kích động, từ nhỏ đã không được đối đãi tốt.”

“Cho dù bị ức hiếp từ nhỏ, ta cũng chưa từng oán hận, ta có mẫu thân là đủ rồi, những người khác không quan trọng, nhưng có đôi lúc ta cũng mong đợi phụ thân liếc nhìn mình một cái.”

“Năm ấy ta bảy tuổi, mẫu thân bệnh nặng, phụ thân chẳng những không thèm nhìn tới, còn mặc cho thê thiếp và con gái bắt nạt chúng ta, vì bảo vệ ta, mẫu thân bị những người đó đánh tới chết.”

Nói tới đây, viền mắt Thác Bạt Duệ đã đỏ hoe, không hề che dấu vẻ thù hận.

“Ta khóc lóc van xin bọn họ, quỳ lạy bọn họ, nhưng bọn họ vẫn không động lòng, đánh đập mẫu thân tàn nhẫn, những đứa con của bọn họ đứng cạnh nhìn, cười trên nỗi đau của người khác, không người nào bước ra ngăn cản.”

“Ta chạy đi tìm phụ thân, xin hắn ngăn phu nhân của mình lại, hắn chỉ lo quấn quýt tân sủng, ngay cả thầy thuốc cũng không mời tới.”

“Ta chạy đi tìm thầy thuốc, khóc xin ông ấy đến xem bệnh cho mẫu thân, chạy khắp thành, cuối cùng gặp được một thầy thuốc có lòng tốt, nhưng khi ta mang ông ấy về tới tiểu viện, các phu nhân và con của bọn họ đã đi gần hết, chỉ để lại mẫu thân đang nằm giữa vũng máu.”

“Ta xin thầy thuốc cứu mẫu thân, nhưng không kịp nữa.”

“Đó là lần đầu tiên ta thấy hận…”

“Được rồi, Thác Bạt, đừng nói nữa.” Bách Lý Thần Hi đánh gãy lời của Thác Bạt Duệ, nói: “Trong khoảng thời gian này ngươi luyện tập rất tốt, đợi khi ngươi đánh bại con trai trưởng của Thác Bạt gia, ta sẽ tặng ngươi một món quà đặc biệt, coi như là quà mừng ngươi chính thức gia nhập tổ chức Quang.”

“Đương nhiên, nếu ngươi thua, hậu quả không cần ta phải nhắc chứ?” Ý nghĩa rất rõ ràng, trận này hắn chỉ được thắng, không thể thua.

Thác Bạt Duệ nhẫn nhục sống tạm bợ nhiều năm như vậy, tất nhiên không muốn bỏ qua cơ hội đi theo Bách Lý Thần Hi, dù cho sau này phải đi trên con đường đầy gió tanh mưa máu. Hắn nói: “Ta sẽ không để mình bị thua.”

Bách Lý Thần Hi gật đầu, nhìn về phía Độc Cô Diễm, Độc Cô Diễm nói: “Thác Bạt, sau này chúng ta là người một nhà.”

“Địa vị của ta ở Độc Cô gia cũng không hơn Thác Bạc Duệ là bao, từ nhỏ sống dưới người khác, chịu mọi lăng nhục. Dù mẫu thân ta vẫn còn, nhưng lòng người luôn đi theo cha ta, chưa bao giờ liếc mắt nhìn ta lấy một cái.”

“Từ nhỏ đến lớn, ta là một kẻ bị ức hiếp chỉ biết chịu đựng. Ta luôn cố gắng làm tốt mọi việc, chỉ mong mẫu thân sẽ liếc nhìn ta một cái, nhưng mặc kệ ta cố gắng thế nào, bọn họ đều không thèm cho ta một cái liếc mắt.”

“Khi ta năm tuổi đánh nhau với con trai của Đại phu nhân bị vỡ đầu, phụ thân không nhìn ta một cái, mẫu thân nhìn ta, vậy mà lại dùng ánh mắt ghét bỏ.”

“Có một lần, phụ thân thiếu chút đã gϊếŧ ta, mẫu thân không nói nửa lời, trong nháy mắt, dường như ta thấy sự thù hận trong ánh mắt bà, sau này bọn họ cũng chẳng thèm để tâm tới ta nữa.”

“Mãi đến năm ta mười ba tuổi, lúc vô ý nghe được một đoạn đối thoại mới biết được, mẫu thân hận ta, bởi vì trước khi có ta, phụ thân luôn cưng chiều nàng, sau khi có ta, phụ thân liền ghét bỏ, đương nhiên đó chỉ là một nguyên nhân, nguyên nhân quan trọng nhất chính là: năm ta hai tuổi đã hại chết em trai ruột của mình.”

“Ngươi có hận không?” Bách Lý Thần Hi đột nhiên hỏi.

“Hận cũng không có ý nghĩa gì.” Độc Cô Diễm nói: “Mẫu thân ta hai năm nay đã sắp điên rồi.”

“Độc Cô, vận mệnh nằm trong tay mình, vẫn là câu nói đó, trừ phi ngươi có thể thắng con trưởng của Độc Cô gia, nếu không, ta sẽ không giữ ngươi lại.”

“Ta sẽ không thua.” Thái độ của Độc Cô Diễm vô cùng kiên định, không có tình thương, nơi đó đã không thể gọi là gia đình nữa, không có gì đáng giá để hắn lưu luyến, trở về chỉ càng kéo dài cuộc sống đau khổ.

Bách Lý Thần Hi gật đầu, nhìn về phía Nạp Lan Ngôn Kỳ: “Chúng ta tới mật thất xem thử, nếu không có gì ngoài ý muốn, hẳn là bức tranh đã hoàn thành.”