Phế Tài Nghịch Thiên: Lính Đánh Thuê Cuồng Phi

Chương 81




Bách Lý Thần Hi vừa bước chân xuống nước, nước ở trong ao đã tự động tách ra, trên người nàng không bị dính giọt nước nào cả. Nàng không khỏi kinh ngạc, lại đi về phía trước vài bước, nước kia giống như có sức sống vậy, nhìn như con mãnh thú, rút đi rất nhanh.

Ngước mắt nhìn lại, xung quanh nàng là một mảnh khô cạn, lũ nước kia giống như ở trạng thái rắn vậy, không hề chảy vào người nàng.

Bách Lý Thần Hi đi từ đầu hồ đến cuối hồ tắm, làn da như ngọc bất ngờ không dính một giọt nước. Nàng không khỏi nghi ngờ, đây rốt cuộc là thế nào, tại sao nó lại rút đi? Không lẽ là nước sợ nàng?

Mang theo một chút không cam lòng, Bách Lý Thần Hi lại từ từ lui về phía sau, nàng tinh tường nhìn thấy, chỗ mình vừa đứng hồi nãy, nước đã tràn xuống theo bước lui của nàng, nàng lại bước đến chỗ vừa nãy, nhưng lại không có chút nước nào.

Mẹ kiếp! Gặp quỷ rồi!

Bách Lý Thần Hi nhịn không được thốt lên một câu chửi tục rồi chạy ra khỏi hồ tắm, khi nàng vừa bước lên bờ, nước trong hồ tắm đã lập tức trở lại như cũ.

Vừa nhìn thấy cảnh này, Bách Lý Thần Hi không khỏi há hốc mồm rồi bước chân xuống hồ tắm thêm lần nữa, nước kia lại lần nữa tách ra, nó giống như có sự sống, có ý thức vậy, thấy nàng thì bỏ chạy.

"Ngự Thanh, sao lại thế này?" Bách Lý Thần Hi lui về trên bờ, nhịn không được hỏi Ngự Thanh: "Tại sao ta vừa xuống nước, nó lại tự động lui ra?"

"Cái gì?" Vào lúc Bách Lý Thần Hi cởϊ qυầи áo, Ngự Thanh đã quay đầu đi, lại vô tình nhìn thấy Nạp Lan Ngôn Kỳ không biết từ lúc nào đã đi vào, đang suy nghĩ có nên chạy đi hay không thì giọng Bách Lý Thần Hi vang lên, làm hắn nhất thời phản ứng không kịp.

"Ngươi đang nghĩ cái gì vậy?" Khóe miệng Bách Lý Thần Hi giật giật, hỏi lại lần nữa: "Tại sao ta vừa bước xuống nước, nước này lại tự động tránh ra?"

"Người tháo chuỗi hạt châu trên tay xuống là được." Ngự Thanh giải thích: "Người đeo Tị Thủy Châu xuống nước, nước tự nhiên sẽ tách ra."

Bách Lý Thần Hi: "......"

Bách Lý Thần Hi tháo chuỗi hạt châu ra rồi để xuống cạnh hồ, lúc này mới tiếp tục xuống hồ tắm lần nữa, lần này, nước trong hồ tắm không tách ra mà sít sao bọc lấy thân thể nàng, làn da như ngọc truyền đến cảm giác ấm áp, thoải mái làm cho người khác say mê.

Nạp Lan Ngôn Kỳ thu hết một loạt động tác của Bách Lý Thần Hi vào trong mắt, bởi vì cách nhau một khúc, hắn cũng không biết vừa nãy Bách Lý Thần Hi đã làm cái gì, cũng không hiểu rõ, tại sao lúc thì nàng đi về phía trước hồ, lúc thì lại lui về phía sau, rồi một lúc nữa lại đi lên rồi lại đi xuống, chăm chú đến nỗi hắn đứng ở phía sau nàng cũng không phát hiện ra. Có điều, thưởng thức dáng vẻ nhu mì xinh đẹp, làn da như ngọc của nàng đúng là làm cho máu của hắn như muốn sôi trào.

Nhìn thấy cả người Bách Lý Thần Hi đều ngâm trong hồ tắm, thân thể lười biếng dựa vào cạnh hồ, hai cánh tay như ngó sen tùy ý đặt lên cạnh hồ, đầu hơi ngẩng, mái tóc dài cứ như vậy tán ra trên bờ hồ, nước từ đuôi tóc chảy nhỏ giọt xuống, thoạt nhìn, lộ ra một vẻ quyến rũ khác.

Nạp Lan Ngôn Kỳ bỗng nhiên nuốt từng ngụm nước bọt, có lẽ là sợ quấy rầy Bách Lý Thần Hi nên bước chân của hắn bước đi rất nhẹ, rất chậm.

Mãi đến khi đi đến trước người Bách Lý Thần Hi, nàng cũng không hề phát hiện, vẫn duy trì một tư thế như vậy.

Ngự Thanh đã sớm chuồn đi, Nạp Lan Ngôn Kỳ ngồi xổm một bên, lẳng lặng nhìn Bách Lý Thần Hi, khóe môi chậm rãi nhếch lên một độ cong nhẹ, tựa như cười mà không cười, nếu không có ánh mắt quá nóng bỏng kia của hắn thì sẽ làm cho người ta cảm giác như hắn đang tính toán cái gì đó, khiến cho người ta không tự chủ được mà sợ hãi.

Cả người Bách Lý Thần Hi đều thả lỏng, đôi mắt nhẹ nhàng nhắm lại, che đi con ngươi màu tím vừa xinh đẹp vừa thông minh, tầm mắt hướng xuống phía dưới, nước hồ trong suốt, hơi nóng bốc lên, giống như một tấm lụa mỏng bọc lại thân thể hoàn mỹ như ngọc, như ẩn như hiện, so với...thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đứng ở trước mắt còn hấp dẫn hơn nhiều.

Cũng vì ánh mắt của Nạp Lan Ngôn Kỳ quá nóng bỏng, liên tục nhìn chằm chằm Bách Lý Thần Hi nên thân thể vốn đang thả lỏng của nàng cũng đột nhiên cảm giác không đúng lắm, bỗng nhiên mở mắt ra, vừa vặn cùng Nạp Lan Ngôn Kỳ bốn mắt nhìn nhau, nàng tinh tường nhìn thấy đôi mắt màu xanh lam của hắn, chẳng biết từ lúc nào đã biến thành màu xanh đậm, trong con ngươi phản chiếu dung nhan tuyệt mỹ của nàng, mà bên ngoài dung nhan của nàng còn toát ra hai đốm lửa.

"Mẹ kiếp!" Trong lòng Bách Lý Thần Hi khẽ nguyền rủa một tiếng, giọng điệu không thân thiện hỏi: "Không ai nói với ngươi trước khi vào cửa là phải gõ cửa sao?"

"Toàn bộ hoàng cung đều là của ta, ta ở địa bàn của mình, còn cần chú ý nhiều như vậy sao? Còn nữa nói, hình như nàng đã quên mất một chuyện, thân thể của nàng, ta đã sớm xem qua vô số lần." Nạp Lan Ngôn Kỳ cố ý lướt nhìn qua thân thể Bách Lý Thần Hi rồi cười khẩy nói: "Mỗi lần nhìn đều có cảm giác khác nhau, thật muốn đem nàng nuốt hết xuống bụng, đến một mảnh vụn cũng không chừa."

"Ngươi có thể bớt vô liêm sỉ một chút được hay không?" Bách Lý Thần Hi thản nhiên liếc Nạp Lan Ngôn Kỳ một cái, ý niệm khẽ động, quần áo và chuỗi hạt châu bảy màu cách đó không xa trong chớp mắt đã xuất hiện trong tay nàng.

Bách Lý Thần Hi rất bình tĩnh mà đeo chuỗi hạt châu lên tay, nước vốn đang vây quanh làn da bỗng nhiên tản ra hai bên, nàng bắt đầu lưu loát mặc quần áo vào.

Tốc độ của nàng rất nhanh, nhưng mà, nhanh hơn nữa, cũng không thể nhanh hơn Nạp Lan Ngôn Kỳ, ngay lúc đồ của nàng sắp sửa mặc lên người, trên tay đột nhiên trống trơn, sau đó, nàng nhìn thấy đồ của mình như đường vòng cung bị vứt ra ngoài.

Nạp Lan Ngôn Kỳ kéo Bách Lý Thần Hi từ trong nước ra, cúi người, tất cả hơi thở đều phun lên cổ nàng, chọc cho tai nàng đỏ bừng lên, trên người cũng nhiễm một chút hồng nhạt.

Khóe môi Nạp Lan Ngôn Kỳ cũng hiện lên một ý cười tà mị, nói: "Thật ra, nàng không mặc gì trông xinh hơn nhiều..."

"Cút, suy nghĩ xa chừng nào thì cút xa chừng đó cho ta..." Bách Lý Thần Hi vung một quyền tới, Nạp Lan Ngôn Kỳ nhanh tay lẹ mắt bắt lấy quả đấm của nàng, dùng sức xoay một cái, còn chưa chờ Bách Lý Thần Hi phản ứng gì, đã bị Nạp Lan Ngôn Kỳ đè dưới người.

"Muốn lăn thì cùng lăn đi..."

"Ngươi....A...." Bách Lý Thần Hi còn muốn mắng Nạp Lan Ngôn Kỳ thì đã bị hắn hôn một cái chặn hết tất cả lời muốn nói ở trong cổ họng.

Nạp Lan Ngôn Kỳ hôn Bách Lý Thần Hi cuồng nhiệt nhưng cũng không thiếu phần dịu dàng, môi của nàng rất mềm, cảm xúc cực kỳ tốt, mùi hương thoang thoảng chỉ thuộc về riêng nàng, làm cho người khác không tự chủ được mà sa vào, càng lún càng sâu, không cách nào tự kiềm chế được.

Nạp Lan Ngôn Kỳ thường cảm thấy, Bách Lý Thần Hi chính là đóa hoa anh túc đẹp đẽ, rõ ràng là có độc, rồi lại khiến người ta không nhịn được mà nhiễm phải, mà nếu đã nhiễm phải thì sẽ không thể cai được.

Bách Lý Thần Hi rất muốn đánh văng kẻ tấn công lén lút này, thế nhưng, nàng lại không hăng hái chống cự mà lại mê luyến nụ hôn này của hắn.

Người ta nói người môi mỏng rất thích hợp để hôn môi, mà môi của Nạp Lan Ngôn Kỳ chính là loại môi bạc bẽo kia, cảm giác vô cùng tuyệt vời.

Đương nhiên, kỹ thuật của Nạp Lan Ngôn Kỳ rất tốt, rõ ràng là hôn cuồng nhiệt, bá đạo, thế nhưng, bất ngờ lại không làm cho người ta có cảm giác áp bức.

Mỗi lần vào lúc này, Bách Lý Thần Hi đều sẽ không ngăn được mà nghĩ, rốt cuộc là Nạp Lan Ngôn Kỳ đã hôn qua bao nhiêu nữ nhân rồi mới có thể có kỹ thuật cao siêu đến như thế?

"Đang hôn mà cũng có thể thất thần? Thần Hi, nàng đúng là hiếm thấy!" Nạp Lan Ngôn Kỳ rời khỏi môi Bách Lý Thần Hi, hơi bất mãn nói.

Bách Lý Thần Hi ngước mắt, khuôn mặt tuấn tú của Nạp Lan Ngôn Kỳ ở trước mắt, cặp mắt màu vàng kia đã sớm nhuộm đầy du͙ƈ vọиɠ, nhưng hết lần này đến lần khác, sâu trong du͙ƈ vọиɠ kia lại có một ý cười xấu xa, lộ ra vẻ nghiền ngẫm.

Bách Lý Thần Hi sững sờ bật thốt lên: "Đến cùng là ngươi đã hôn qua bao nhiêu môi nữ nhân rồi?"

Lời vừa ra khỏi miệng, Bách Lý Thần Hi quýnh lên, rõ ràng là nàng không phải muốn hỏi về vấn đề này, nhưng tại sao lại hỏi ra vấn đề này đây? Đúng là gặp quỷ mà!

"Nếu như ta nói chỉ hôn có một mình nàng, nàng có tin không?" Ánh mắt Nạp Lan Ngôn Kỳ sáng lên, nửa thật nửa giả nói.

Bách Lý Thần Hi hơi sửng sốt, nàng tuyệt đối sẽ không thừa nhận, bởi vì đáp án này của Nạp Lan Ngôn Kỳ làm lòng nàng hơi rung động một chút.

"Tam cung lục viện, đế vương có vô số phi tần, chưa từng hôn qua nữ nhân nào, ngươi cho là ta sẽ tin sao?" Bách Lý Thần Hi không trả lời mà hỏi ngược lại, nàng cũng không biết tại sao trong lòng lại xấu hổ chờ mong, hy vọng Nạp Lan Ngôn Kỳ thực sự chưa từng hôn bất kỳ nữ nhân nào ngoài nàng.

"Chẳng lẽ nàng không cảm giác được?" Nạp Lan Ngôn Kỳ chạm khẽ môi Bách Lý Thần Hi, hỏi.

"Đột nhiên cảm thấy hơi buồn nôn." Bách Lý Thần Hi cũng không biết tại sao, nghĩ đến đôi môi này của Nạp Lan Ngôn Kỳ đã từng hôn qua vô số nữ nhân, trong lòng có chút không thoải mái, trước đây cũng không cảm thấy có gì mà?

"Buồn nôn?" Nạp Lan Ngôn Kỳ đưa tay sờ cái bụng bằng phẳng của Bách Lý Thần Hi, nghiền ngẫm nói: "Không phải là có chứ?"

"Với chút bản lĩnh ấy, ngươi cho rằng có khả năng?" Bách Lý Thần Hi giống như chế nhạo hỏi ngược lại, theo nàng biết, tuy nữ nhân của Nạp Lan Ngôn Kỳ rất nhiều, nhưng chưa từng có nữ nhân nào sinh cho hắn một đứa con trai hay con gái nào cả.

"Há?" Nạp Lan Ngôn Kỳ hơi nhíu mày, cười mỉa mai nhìn Bách Lý Thần Hi, trầm giọng hỏi: "Ái phi đây là đang nghi ngờ năng lực của Trẫm sao?"

Nam nhân kiêng kỵ nhất là gì? Không phải là bị người ta nói là không được sao? Nạp Lan Ngôn Kỳ là một nam nhân ưu tú, kiêu ngạo như vậy, càng không thể cho phép người ta nghi ngờ như thế, hơn nữa, người nghi ngờ hắn lại là nữ nhân mà hắn nhung nhớ trong lòng.

"Thần Hi, xem ra lúc trước Trẫm chưa thể thỏa mãn nàng nhỉ?" Không đợi Bách Lý Thần Hi nói thêm gì nữa, Nạp Lan Ngôn Kỳ lại mở miệng, giống như cảm thán, lại giống như bất đắc dĩ, rồi lại như hối lỗi.

Bách Lý Thần Hi đột nhiên cảm thấy có một luồng dự cảm không lành, quả nhiên, một khắc sau, Nạp Lan Ngôn Kỳ còn nói: "Như vậy, tối nay, Trẫm sẽ cẩn thận mà thỏa mãn nàng, đảm bảo nàng sẽ thỏa mãn."

Vừa dứt lời, Nạp Lan Ngôn Kỳ lại cúi đầu hôn lên môi Bách Lý Thần Hi, vừa chạm đã rời đi, sau đó, lại từ trán đến chóp mũi, khuôn mặt, cổ...Vẫn đi xuống, cẩn thận nâng niu từng tấc da thịt trên người Bách Lý Thần Hi.

Đêm đó, chắc chắn kiều diễm vô hạn...