Phế Tài Nghịch Thiên: Lính Đánh Thuê Cuồng Phi

Chương 17




“Dẫn công công đến đại sảnh, chúng ta lập tức đi qua.” Bách Lý Vân Thiên như có chuyện đăm chiêu mà phân phó hạ nhân.

“Vâng.”

Hạ nhân thưa một tiếng lại nói: “Lâm An công công đặc biệt nhắc nhở, thánh chỉ là của Đại tiểu thư, phải để Đại tiểu thư tự mình tiếp chỉ.” Nghe vậy, Bách Lý Vân Thiên và Bách Lý Ứng Phong nhìn nhau, trong mắt khẽ xẹt qua vẻ lo lắng. Vì thế không có ai chú ý đến ánh mắt lóe lóe tia sáng của Bách Lý Thần Hi.

Dọc đường đi, ba người đều có suy nghĩ riêng của mình, không ai lên tiếng nói chuyện. Trong lòng Bách Lý Vân Thiên và Bách Lý Ứng Phong đang là tình trạng trăm mối ngổn ngang. Tại sao Hoàng Thượng đột nhiên chú ý đến Thần Hi? Chẳng lẽ bởi vì lần trước Thần Hi bị thương nên Hoàng Thượng đã phát hiện ra thân thể đặc biệt của nàng?

Từng có lời tiên đoán rằng: Bàn Cổ khai sơn tích địa, Thần Sáng Thế tạo nên vạn vật. Thân thể tự động chữa trị, Phượng Hoàng dục hỏa trọng sinh, Thiên Địa Nhân tam giới thống nhất.

Thân thể Thần Hi có khả năng tự chữa trị là chuyện rất ít người biết, bọn họ vẫn luôn cẩn thận bảo hộ nàng, cũng chỉ hy vọng nàng sống một đời thật vui vẻ, bình an, hạnh phúc. Nhiều năm qua không có ai hỏi han, bọn họ gần như đã quên mất sự thật ấy. Chẳng lẽ đến bây giờ sự yên ổn kia sẽ phải kết thúc rồi sao?

Bọn họ biết rất rõ, nếu lời đồn đãi kia là thật, vậy Thần Hi chính là Chân Mệnh Thiên Nữ trong lời tiên đoán. Nhưng Hoàng Thượng đang có tâm tư gì? Là muốn sở hữu hay tiêu diệt? Trong lúc nhất thời, suy nghĩ của Bách Lý Vân Thiên và Bách Lý Ứng Phong trăm xoay ngàn chuyển, thậm chí còn nghĩ đến việc có vứt bỏ mọi thứ cũng phải bảo vệ Thần Hi an toàn.

So với gia gia và cha, tâm tư của Bách Lý Thần Hi cũng không bình tĩnh.

Nàng vốn dĩ đã sắp quên mất cái người tên Nạp Lan Ngôn Kỳ này rồi, đối với những lời hắn từng nói nàng lại càng không để ở trong lòng. Hiện tại đột nhiên truyền đến một đạo Thánh chỉ, còn nói rõ là cho nàng, muốn nàng tiếp chỉ. Nếu nói không có gì, quỷ cũng không tin.

Bách Lý Thần Hi thầm nghĩ: Tốt nhất là đừng như nàng đang nghĩ.

Ánh mắt Bách Lý Thần Hi lóe lóe, một tia sát khí mạnh mẽ chợt lóe rồi biến mất. Nàng nghĩ, nếu Nạp Lan Ngôn Kỳ thật sự dám đưa nàng tới bên người hắn, nàng nhất định sẽ cho hắn biết hai chữ “hối hận” viết như thế nào! Chỉ là Bách Lý Thần Hi không ngờ sau khi làm cho nàng nhập cung, mặc cho nàng ầm ĩ náo loạn thế nào thì Nạp Lan Ngôn Kỳ cũng không có một chút hối hận nào. Trái lại hắn còn vui vẻ nghĩ cách khiến nàng tiến cung, đối với nàng có cầu tất ứng, yêu thương có thừa. Đương nhiên, cái này sau này lại nói sau.

Ba người theo đuổi ba tâm tư khác nhau bước vào đại sảnh chiêu đãi khách.

Trong phòng khách, Triển Ngọc Cầm đang chào hỏi một vị mặc y phục thái giám. Thái giám tay cầm phất trần cũng là Lâm An công công mà hạ nhân đi truyền lời vừa nói. Huynh muội Bách Lý Minh Tùng và Bách Lý Thiến Hi an tĩnh đứng ngốc ở một bên.

Thấy ba người đã đến, mọi người đồng thời tiến lên nghênh đón, cũng không có ai để ý tới Bách Lý Thần Hi. Bách Lý Thần Hi cũng không thèm để ý, lẳng lặng đứng bên cạnh Bách Lý Ứng Phong.

Sau khi chào hỏi đơn giản, Lâm An công công nói: “Đại tiểu thư tiếp chỉ...”

Nghe vậy, mọi người có mặt ở đây đều quỳ xuống, hơi cúi đầu. Có người mong đợi, có người lo lắng không yên đợi tuyên chỉ. Chỉ có duy nhất Bách Lý Thần Hi là nhàn nhã ngồi một bên rót một ly trà, ưu nhã bưng lên uống.

“Vị này chính là Đại tiểu thư? Hoàng Thượng cố ý dặn dò muốn người tiếp chỉ...” Lâm An có chút khó xử nhìn Bách Lý Thần Hi.

Bách Lý Thần Hi cũng không ngẩng đầu lên: “Đọc...”

Mọi người: “...”

Tiểu thư, tiếp chỉ phải quỳ, ngươi ngồi thì thôi đi lại còn nhàn nhã uống trà, đây không phải là tát vào mặt Hoàng Thượng một bạt tai sao? Ngươi còn dám to gan hơn nữa không? Dám cuồng vọng thêm chút nữa không?

“Ngươi ngươi ngươi...” Lâm An tức đến xanh mặt, ‘ngươi’ nửa ngày cũng không nói ra được nửa chữ. Bách Lý Vân Thiên và Bách Lý Ứng Phong đều lo lắng, đang muốn mở miệng nói thì Bách Lý Thần Hi đã lên tiếng: “Nếu như ngươi không muốn đọc, vậy thì mời xoay người, đi về phía trước mười bước, rẽ trái...”