Phế Tài Nghịch Thiên: Lính Đánh Thuê Cuồng Phi

Chương 123




Nạp Lan Ngôn Kỳ không ở lại quá lâu, sợ rằng ở lâu sẽ không muốn đi nữa, Bách Lý Thần Hi cũng hiểu, với nàng mà nói, thỉnh thoảng Nạp Lan Ngôn Kỳ có thể đếm thăm đã là có lời rồi.

Bách Lý Thần Hi cũng không lo Nạp Lan Ngôn Kỳ sẽ bị Tư Đồ Mộng Liên cướp đi, suy cho cùng nếu hai người bọn họ thật sự có thể thì thanh mai trúc mã nhiều năm như vậy chắc đã ở cùng nhau từ sớm.

Nói đến thanh mai trúc mã, đột nhiên Bách Lý Thần Hi nhớ tới một chuyện, Nam Cung Điệp Y và Nạp Lan Ngôn Kỳ, Nạp Lan Ngôn Triệt và Tư Đồ Mộng Liên bái cùng một thầy, là thanh mai trúc mã, nhưng tại sao nàng luôn có cảm giác tình cảm giữa bọn họ có chút quái dị?

“Không nỡ sao?” Trong lúc Bách Lý Thần Hi đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, còn đang phân vân thì Đông Phương Thanh Thanh đột nhiên hỏi.

Bách Lý Thần Hi sửng sốt một chút liền hiểu ý, nói: “Không nỡ thì sao? Có bỏ thì mới có được, hắn là vua một nước, sao ta có thể khiến hắn cứ dính lấy mình suốt ngày được?”

“Vậy sao.” Đông Phương Thanh Thanh gật đầu, Mộ Dung Phong đột nhiên hỏi: “Chủ tử, người không sợ nữ nhân Tư Đồ Mộng Liên đó tận dụng khoảng trống mà chen vào sao?”

“Ta không ở thì có cơ hội cho ả ta sao?” Bách Lý Thần Hi nhìn Mộ dung Phong, hỏi lại: “Ta chưa từng nói với ngươi,người yêu có thể bị cướp đi thì không phải người yêu sao? Nếu Tư Đồ Mộng Liên thật sự có thể bước vào tim Nạp Lan Ngôn Kỳ thì dù có Bách Lý Thần Hi hay không thì cũng như nhau. Ả ta chỉ có thể tận dụng cơ hội lúc không có ta, thì chứng minh ả không có loại tự tin đó.

“Người thật tin tưởng Nạp Lan chủ tử.” Văn Nhân Trạch không khỏi cảm thán.

“Nếu một chút tin tưởng cũng không có thì làm sao đi tiếp cùng nhau được?” Bách Lý Thần Hi nói: “Hai người ở bên nhau, thứ quan trọng nhất chính là lòng tin.”

Bách Lý Thần Hi nói xong, không ai lên tiếng nữa.

Nhất thời không khí im lặng có hơi đáng sợ.

Thật lâu sau Bách Lý Thần Hi mới nói: “Nghỉ ngơi cho tốt đi! Thanh Thanh, Mẫn Gia, ngày mai hai ngươi đi cùng ta.”

“Vâng.”

Ngự Thanh chui vào ngực Bách Lý Thần Hi, tìm một chỗ thoải mái rồi ngủ.

Mấy ngày sau đó Nạp Lan Ngôn Kỳ cũng không xuất hiện nữa, chỉ là mỗi ngày dùng Nhẫn liền tâm trò chuyện với Bách Lý Thần Hi.

Bách Lý Thần Hi cũng không phải người già mồm, nàng biết cái gì quan trọng hơn, cho dù Nạp Lan Ngôn Kỳ không xuất hiện mỗi ngày, nàng cũng không cho rằng hắn sẽ.

Ba người Bách Lý Thần Hi cùng Thanh Thanh, Mẫn Gia, à, còn Ngự Thanh nữa là bốn người vẫn đi dọc theo đường nhỏ Hoán Thành, ban ngày đi, buổi tối nghỉ ngơi tu hành.

Có đôi lúc Bách Lý Thần Hi cùng Thanh Thanh, Mẫn gia cùng chui vào trong không gian giới tử hấp thụ linh khí của Tử giới lý.

Chớp mắt đã qua một tháng, tu vi của Bách Lý Thần Hi lại có đột phá, nhưng cũng không nhanh như trước.

So với cơ dỏ tu vi thì Bách Lý Thần Hi lại càng dành nhiều thời gian hơn cho luyện đan.

Phải nói Bách Lý Thần Hi thật sự là thiên tài, chỉ bằng mấy bộ sách luyện đan đã không dạy cũng biết, thời gian một tháng đã đột phá nhị phẩm trung cấp.

Những lúc không có gì làm, Bách Lý Thần Hi sẽ luyện một ít đan dược nhị phẩm cho thành viên tổ chức Quang sử dụng, giúp bọn họ đề cao tố chất thân thể một chút, đương nhiên nàng cũng luyện một ít đan dược có tính công kích, toàn bộ cất vào trong không gian giới chỉ.

Mấy ngày trước lúc Bách Lý Thần Hi đi vào không gian giới chủ, phát hiện thủy tinh bên trong không còn nhiều đã nghĩ ra một cách- bán thuốc.

Ai ai cũng biết, ở Tây Xuyên đại lục rất hiếm có luyện dược sư, như thế tất nhiên đan dược cũng rất khan hiếm, cho dù chỉ là đan dược cấp hai cũng tương đối hiếm, Bách Lý Thần Hi biết điểm nên mới định mang thuốc mình luyện đi bán.

Lúc Bách Lý Thần Hi nói ra ý tưởng của mình, câu đầu tiên nhận được là: “Chủ tử, người thiếu tiền sao?”

Bách Lý Thần Hi lập tức đáp: “Đương nhiên thiếu!”

Nàng có thể không thiếu tiền sao? Cả tổ chức Quang hai mươi người, thời điểm tu hành thăng cấp đều cần rất nhiều linh khí, mỗi lần bọn họ thăng cấp thì nhu cầu linh khí càng nhân lên, thủy tinh linh khí trong không gian của nàng đã không còn nhiều, sao có thể không nghĩ cách bổ sung đây?

Thủy tinh cũng cần tiền mua, không có tiền thì lấy gì nàng mua thủy tinh?

Bất quá Bách Lý Thần Hi không nói điều này, người của nàng, nàng phải lo, đây cũng là chuyện ngày trước nàng đã hứa với bọn họ.

Đông Phương Thanh Thanh không hỏi nhiều, Bách Lý Thần Hi kêu nàng ta đem đan dược đi bán thì nàng ta liền cầm, lúc về tiện tay mang thêm chút thảo dược về để Bách Lý Thần Hi luyện được nhiều đan dược hơn.

Cùng lúc đó Đông Phương Thanh Thanh cũng sẽ vô ý nghe ngóng chút chuyện của chùm tia sáng lốc xoáy ở Hoán Thành, tin tức thu được đều như nhau: chùm tia sáng lốc xoáy vẫn còn, một tháng nay không có gì thay đổi. Sau khi những kẻ không biết sống chết tự cho mình là tu vi cao thâm muốn xông vào lốc xoáy bị thiêu đốt, không người nào dám tiến lên nữa.

Mỗi khi Bách Lý Thần Hi nghe nói chỉ ậm ờ, không nói gì nhiều.

Có thể nói Bách Lý Thần Hi dành cả tâm tư để luyện đan.

Ngự Thanh cũng không thúc giục, cứ tùy Bách Lý Thần Hi, dù sao năng lực hiện tại của Bách Lý Thần Hi cũng còn yếu. Còn nữa, không ai hiểu rõ hơn nó, chùm tia sáng lốc xoáy xuất hiện, nếu không có người kia thì cơ bản là không mở ra được, những người đó chờ lâu cũng phải chờ.

Thật ra Bách Lý Thần Hi chọn đi đường nhỏ có một phần nguyên nhân là muốn tìm thảo dược, nếu có thể tìm thì không cần tốn tiền đi mua.

Được rồi, hiện tại Bách Lý Thần Hi tính toán rất tỉ mỉ, dùng cách nói của Đông Phương Thanh Thanh chính là, hồi trước cũng không thấy người yêu tiền như vậy.

Bách Lý Thần Hi thật sự rất vô tội, tiền ai mà không thích? Còn nữa, nàng tính toán thì có thể giàu sao? Chi tiêu về sau ngày càng nhiều, mỗi một miếng thủy tinh đều phải dùng tiền thật bạc trắng để mua đó, tiền từ đâu ra? Còn không phải là tiền nàng luyện đan kiếm được sao?

Bách Lý Thần Hi cũng không giải thích nhiều, nàng nên làm gì thì vẫn làm cái đó.

Hai ngày trước, lúc Đông Phương Thanh Thanh bán đan dược trong một tòa thành trì đã vô tình nghe thấy người ta nói trong nói Vô Vọng có một loại Thất Sắc Thảo sinh trưởng, không chỉ giải được bách độc còn có thể kéo dài tuổi thọ hỗ trợ tu vi, là thượng phẩm hiếm có.

Nghe nói Thất Sắc Thảo chỉ mọc một lần một năm, sinh trưởng vào tháng bảy cũng lụi tàn vào tháng bảy, mà nó chỉ sinh trưởng trên vách núi dựng đứng có sương mù dày đặc ở Vô Vọng sơn.

So với chùm tia sáng lốc xoáy ở Hoán Thành, Thất Sắc Thảo cũng là thứ mọi người muốn tranh đoạt.

Đương nhiên Thất Sắc Thảo cũng không phải dễ cướp, nghe đồn ở nơi có Thất Sắc Thảo sinh sống đều có ma thú vô cùng lợi hại thưởng hai lui tới, nếu không cẩn thận một chút liền vào bụng chúng nó.

Ngoại trừ ma thú, vách núi dựng đứng nơi Thất Sắc Thảo sinh trưởng vô cùng nguy hiểm, vô ý một chút sẽ bị rơi xuống vực sâu vạn trượng, thịt nát xương tan.

Bách Lý Thần Hi trước giờ là người không sợ nguy hiểm, nghe Đông Phương Thanh Thanh nói có loại đồ vật như vậy, cộng với còn một tháng nữa là tháng bảy rồi, Vô Vọng sơn còn ở ngay phía trước, nàng thất động tâm.

Suy nghĩ hai ngày, Bách Lý Thần Hi đã ra quyết định, nàng nói: “Chúng ta đi Vô Vọng sơn trước, sau đó mới đi Hoán Thành.”

“Chủ tử, người có hứng thú với Thất Sắc Thảo?” Đông Phương Thanh Thanh hỏi.

“Đúng!” Bách Lý Thần Hi nói: “Nếu Thất Sắc Thảo tốt như vậy, nếu chúng ta hái được hết THất Sắc Thảo về luyện đan, vậy giá đan dược sẽ càng cao hơn đúng không?”

Khóe miệng mọi người run rẩy, trán đầy hắc tuyến, Thần Hi, rốt cuộc người thiếu tiền tới cỡ nào vậy?

“Thần Hi, người đi đoạt Thất Sắc Thảo là vì muốn luyện thành đan dược đem bán?” Thật lâu sau Đông Phương Thanh Thanh mới không nhịn nổi mà hỏi.

“Đương nhiên sẽ không luyện thành đan dược bán hết.” Bách Lý Thần Hi nói như chuyện dĩ nhiên: “Dù sao cũng phải để dành lại cho các ngươi.”

“Vô Vọng sơn rất nguy hiểm.” Đông Phương Thanh Thanh nhắc nhở: “Nơi Thất Sắc Thảo sinh trưởng càng nguy hiểm hơn.”

“Có nguy hiểm mới có thách thức, các thách thức mới tiến bộ được.” Bách Lý Thần Hi nói: “Các ngươi đều nhàn hạ hơn một tháng rồi, nên vận động một chút.”

Đông Phương Thanh Thanh hỏi Bách Lý Thần Hi” Người có biết vì sao Vô Vọng sơn lại có tên như vậy không?”

“Vì sao?” Trong lòng Bách Lý Thần Hi có suy đoán nhưng vẫn rất phối hợp mà hỏi Đông Phương Thanh Thanh.

“Bởi vì người bước vào Vô Vọng sơn rất ít khi sống sót trở ra.” Đông Phương Thanh Thanh nói: “Vô vọng, vô vọng, chính là không có hy vọng.”

“Chẳng lẽ ngoài chỗ Thất Sắc Thảo thì ở Vô Vọng sơn còn chỗ nào nguy hiểm?” Đây là cách giải thích mà Bách Lý Thần Hi nghĩ tới.

“Thật ra cả Vô Vọng sơn đều là nguy hiểm.” Đông Phương Thanh Thanh nói: “Trong Vô Vọng sơn sương mù và cây cối dày đặc, muốn đến vách núi dựng đứng thất sắc thảo sinh trưởng phải đi xuyên qua rừng cây.”

“Không ai biết ma thú trong núi đã đạt tới tu vi gì, những có thể khẳng định nhân loại có tu vi không cao thì không ai dám đi vào.”

Bách Lý Thần Hi nghe vậy hơi nhíu mày: “Ta nhớ ngươi từng nói, đã có không ít người vội vàng tới Vô Vọng sơn.”

“Ngoài người ra còn có rất nhiều luyện dược sư không sợ chết muốn có được thất sắc thảo.”

“Nghe ngươi nói này, sợ chết sao?”

“Đương nhiên là sợ.” Đông Phương Thanh Thanh trả lời rất đương nhiên: “Thù của ta còn chưa báo đâu, sao có thể chết trước những kẻ đó được?” Dừng một chút: “Chẳng lẽ người muốn chết sớm sao?”

“Ai nói đi Vô Vọng sơn thì sẽ chết?” Bách Lý Thần Hi kiêu ngạo hỏi lại: “Thanh Thanh, ngươi đã quên chúng ta tìm được Ngự Thanh ở đâu sao?”

Ngự Thanh nháy mắt tìm được cảm giác tồn tại: “Vô Vọng sơn ngoại trừ hơi nhiều ma thú một chút thì đúng là chẳng có gì đáng sợ.”

Đông Phương Thanh Thanh 囧, thần thú đúng là thần thú, quả nhiên có khí thế nhìn cả thiên hạ bằng nửa con mắt nha, thật là đủ kiêu.

Bách Lý Thần Hi sờ đầu Ngự Thanh, nói: “Thanh Thanh, dẫn đường đi, chúng ta đến Vô Vọng sơn hái Thất sắc thảo rồi đi Hoán Thành.”

Đến nước này Đông Phương Thanh Thanh còn nói gì được nữa? Đương nhiên phải ngoan ngoãn dẫn đường.