Phế Tài Nghịch Thiên: Lính Đánh Thuê Cuồng Phi

Chương 107




Lâm An công cồng vừa dứt lời, mọi người cười lớn, ni mã, cần gì phải cường điệu như vậy? Nếu Bách Lý Thần Hi không thích máu thì màn đấu đẫm máu này là do ai làm? Là ai gϊếŧ ngươi không chớp mắt đây? Là ai kiêu ngạo khát máu? Là ai…

Bách Lý Thần Hi thản nhiên liếc qua toàn bộ khán giả, không nói gì, nàng không thích thấy máu, nhưng chỉ không thích thấy người của mình đổ máu thôi, còn nếu máu đó chảy ra từ người của kẻ khác thì cũng không có gì to tát.

Cũng giống lúc Thác Bạt Duệ lên sân, Bách Lý Thần Hi quăng cho Độc Cô Diễm một lọ đan dược, nói: “Hãy nhớ mình chiến đấu vì điều gì, Thác Bạt Duệ đã được ở lại, ta hi vọng ngươi cũng có thể.”

“Thuộc hạ sẽ cố gắng hết sức, tuyệt đối sẽ không làm chủ tử thất vọng.” Vẻ mặt Độc Cô Diễm kiên định, đúng, hắn không cho phép mình bị thua, tuyệt đối không được!

Bách Lý Thần Hi hơi mỉm cười, gật đầu: “Đi đi.”

Độc Cô Diễm phóng lên đài, Độc Cô Diễm đã đứng sẵn vừa nhìn thấy liền châm chọc: “Thời gian một tháng ngắn ngủi mà tu vi đã tiến bộ không ít, nhưng cũng chẳng có tác dụng gì, kẻ đáng chết vẫn phải chết.”

Sắc mặt Độc Cô Diễm hơi khó coi nhưng cũng không phản ứng quá mạnh, hắn lạnh lùng trừng Độc Cô Lăng: “Ai sống ai chết còn chưa biết đâu.”

“Khẩu khí thật lớn, ngươi cho là mình có thể bằng tên Thác Bạt Duệ liều mạng đó sao? Còn nữa, ngươi tưởng ta sẽ như tên ngu Thác Bạt Hồng mà cho ngươi cơ hội đánh lén thành công sao?” Độc Cô Lăng nói: “Ngươi có tư cách gì để ở lại bên cạnh Thần Quý phi? Nằm mơ ít thôi. Bây giờ ta sẽ gϊếŧ ngươi, bớt đi một người cho Độc Cô gia, miễn cho ngươi làm gia đình thấy xấu hổ.”

“Vũ kỹ Địa giai, Phá Vân Trảm…” Độc Cô Lăng còn thô bạo hơn Thác Bạt Duệ, vừa bắt đầu đã dùng vũ kỹ Địa giai cấp ba, có thể thấy hắn rất muốn gϊếŧ Độc Cô Diễm.

Giống như lời Độc Cô Lăng đã nói sẽ không cho Độc Cô Diễm cơ hội đánh trả, quả thật hắn có vốn liếng để kiêu ngạo.

Thác Bạt Hồng chỉ là võ giả Địa giai cấp hai, thế nhưng Độc Cô Lăng là võ giả Địa giai cấp ba, mà tu vi của Thác Bạt Duệ và Độc Cô Diễm gần như ngang nhau, đều là Huyền giai đỉnh cấp.

Thử nghĩ xem một võ giả Huyền giai đỉnh cấp thì làm sao đấu lại đối thủ là một kẻ Địa giai cấp ba? Chênh lệch ba cấp tu vi, cho dù Độc Cô Diễm công kích vượt cấp như thế nào cũng vô ích, huống hồ Độc Cô Diễm còn không định cho hắn cơ hội thả lỏng.

“Vũ kỹ Địa giai, Mặc Vân Tiến…”

Một chiêu Phá Vân Trảm vừa đánh tới, ngay sau đó là Mặc Vân Tiến, chỉ thấy hai nhát trảm trong suốt chứa linh khí dày đặc lần lượt đánh thẳng vào Độc Cô Diễm.

“Độc Cô…” Thành viên tổ chức Quang lại lo lắng lến bậy dậy, kẻ thù Độc Cô Diễm phải đối mặt còn mạnh hơn, thông minh hơn đối thủ của Thác Bạt Duệ, sao bọn họ không lo lắng cho được. Dù sao Thác Bạt Duệ gϊếŧ Thác Bạt Hồng đã là chuyện rất khó tin rồi, hiện giờ hắn còn chưa tỉnh đâu.

Độc Cô Diễm tu vi không bằng, dĩ nhiên không thể tiếp chiêu, may mắn là khi ở kết giới Ma Lâm, Bách Lý Thần Hi đã liên tục huấn luyện phản xạ và tốc độ cho bọn họ, mà tốc độ của Độc Cô Diễm là nhanh nhất trong tổ chức Quang, lúc này tuyệt đối sẽ không vì một chiêu của Độc Cô Lăng mà mất mạng.

Tuy nhiên, dù tốc độ của Độc Cô Diễm rất nhanh, tránh được đòn chí mạng nhưng dù sao đòn đánh của Độc Cô Lăng cũng rất mạnh, chỉ mỗi linh lực lan ra đã đủ làm người ta bị thương không nhẹ.

Độc Cô Diễm lùi về sau vài bước mới đứng vững, hắn cảm thấy trong ngực cuồn cuộn từng đợt, muốn nhịn xuống nhưng vẫn phun ra một búng máu.

Đừng nói là Độc Cô Lăng, nhiều người chứng kiến cũng không ngờ rằng Độc Cô Diễm có thể né được.

Thành viên tổ chức Quang như hiểu ra điều gì đó, cùng quay đầu nhìn Bách Lý Thần Hi, Bách Lý Thần Hi đáng tập trung quan sát Độc Cô Diễm, vẻ mặt lãnh đạm nhưng không khó nhận ra, thực tế nàng rất để tâm đến Độc Cô Diễm.

Độc Cô Diễm lấy đan dược Bách Lý Thần Hi cho ra uống hết cả lọ, lảo đảo đứng dậy, khi Độc Cô Lăng tấn công cũng phản kích lại, thật quá liều lĩnh, gần như là muốn đánh đến cùng.

“Vũ kỹ Địa giai, Phá Phong Trảm…”

“Vũ kỹ Thiên giai, Phá Không Trảm…”

Tiếng của Độc Cô Lăng và Độc Cô Liễm song song vang lên, theo tiếng hô của họ, đã thấy ánh sáng trong suốt tập hợp lại trên đỉnh đầu họ, dần hình thành một cây búa bổ thẳng vào đối thủ.

Thoáng chốc mọi âm thanh đều biến mất, có nhiều người quên cả phản ứng, lúc thấu Thác Bạt Duệ hai lần vượt cấp dùng vũ kỹ Địa giai, bọn họ đã thấy đứa nhỏ này thật liều mạng, bây giờ Độc Cô Diễm càng liều hơn, thẳng thừng vượt một cấp lớn, muốn lấy tu vi Huyền Giai đỉnh cấp dùng vũ kỹ Thiên giai.

Ngay cả thành viên tổ chức Quang cũng cả kinh, Văn Nhân Trạch hoảng sợ kêu: “Tiểu tử này tìm chết sao? Lại dám dùng đòn tấn công vượt cấp…”

“Đúng, ta phải thay đổi cái nhìn về hắn thôi…”

“Thật trâu bò, chuyện liều lĩnh như vậy cũng dám làm…”

Ngay đến Nạp Lan Ngôn Kỳ đang im lặng cũng nói: “Ta thấy Thác Bạt Duệ đã rất dứt khoát rồi, không ngờ Độc Cô Diễm càng hơn thế, Thần Hi, người nàng huấn luyện quả là có khác.” Dừng một chút lại nói: “Chỉ là nếu hắn cứ như vậy, cho dù gϊếŧ được Độc Cô Lăng thì bản thân hắn không chết cũng không thể tu hành nữa.”

“Các ngươi nghĩ Độc Cô Diễm có lựa chọn khác không?” Tầm mắt Bách Lý Thần Hi vẫn luôn hướng lên đài, nói với bọn họ cũng là đang nói với người khác: “Độc Cô Lăng còn nham hiểm hơn Thác Bạt Hồng, hoàn toàn không định cho hắn cơ hội đánh trả, nếu Độc Cô không chọn tìm đường sống trong chỗ chết mà đánh đến cùng thì chỉ có mất mạng.

“Thần Hi, lọ thuốc ngươi cho hắn khác với lọ ngươi cho Thác Bạt Duệ đúng không?” Ngự Thanh đột nhiên hỏi, yên lặng nhìn Bách Lý Thần Hi.

Nghe Ngự Thanh nói, mọi người nhìn Bách Lý Thần Hi, Bách Lý Thần Hi vuốt đầu Ngự Thanh, nàng không ngạc nhiên khi nó phát hiện ra, cho nên trả lời rất nhẹ nhàng, nàng nói: “Chỉ là để thêm một số thứ giúp kíƈɦ ŧɦíƈɦ toàn bộ tiềm năng trong cơ thể hắn, làm hắn mạnh lên trong tích tắc. Nếu hắn có thể dùng một chiêu đoạt mạng Độc Cô Lăng thì có thể sống sót, còn không thì chỉ có thể chờ chết.”

“Tình hình của hắn và Thác Bạt Duệ không giống nhau, hắn chỉ có một có hội đánh trả.”

“Cái gì?” Mọi người còn đang kinh ngạc thì nghe thấy tiếng nổ “Phanh…”, quay đầu lại nhìn, thấy Độc Cô Lăng đã ngã xuống, vết thương từ đầu kéo xuống tận hai chân, cả người toàn là máu.

Không thể nghi ngờ, đây là do chiêu vũ kỹ Thiên giai của Độc Cô Diễm tạo thành, nếu hắn là võ giả Thiên giai thực sự, thì chắc Độc Cô Lăng đã bị chém làm hai.

Đúng như lời Bách Lý Thần Hi đã nói, Độc Cô Diễm chỉ có một cơ hội đó, ngay lúc Độc Cô Lăng ngã xuống, Độc Cô Diễm cũng hết chống đỡ được mà ngã xuống đất.

Mọi người ở hiện trường đều bị biến cố này làm bất ngờ, ai dám nghĩ Độc Cô Diễm sẽ đánh như vậy? Điều bọn họ càng không thể ngờ, đó là hắn lại thắng.

Trừ Nạp Lan Ngôn Kỳ và Ngự Thanh, không ai biết lý do Độc Cô Diễm có thể thắng, là vì Bách Lý Thần Hi đã âm thầm dùng ma pháp không gian khống chế Độc Cô Lăng, khiến hắn không thể tránh đòn.

“Mẫn Gia…” Lúc Độc Cô Diễm ngã xuống, Bách Lý Thần Hi liền gọi Mẫn Gia, Mẫn Gia nghiêng người đi mang Độc Cô Diễm về.

Đông Phương Thanh Thanh chữa trị cho Thác Bạt Duệ đã hao nhiều tu vi, nên lúc Mẫn Gia đem Độc Cô Diễm về, Bách Lý Thần Hi liền tự mình động tay.

“Ý nghĩa vừa ra, ánh sáng màu vàng liền cuộn trào liên tục từ trong tay Bách Lý Thần Hi, truyền thẳng vào cơ thể Độc Cô Diễm.

“Không biết qua bao lâu, mới có người tỉnh lại từ trong hoảng hốt, Độc Cô gia chủ cũng tỉnh táo, hắn phóng lên đài nhìn tình trạng bi thảm của Độc Cô Lăng, bi thương và phẫn nộ từ trong lòng trào dâng khắp cơ thể.

Độc Cô gia chủ mất khống chết xong đến chỗ Độc Cô Diễm: “Ngươi là đứa bất hiếu, đến ca ca ruột cũng không tha, hôm nay ta phải thanh lý môn hộ.”

Ông cũng đã quên lý do Độc Cô Diễm gϊếŧ Độc Cô Lăng là vì Độc Cô Lăng có ý muốn gϊếŧ hắn.

Chẳng qua Độc Cô gia chủ chưa đến được chỗ Độc Cô Diễm đã bị một sức mạnh to lớn đánh úp về phía sau, phun máu ngã ra đất.

Ông phẫn nổ nhìn lên, liền thấy ánh mắt lạnh như băng của Nạp Lan Ngôn Kỳ.

“Độc Cô gia chủ thật sự không coi Trẫm ra gì sao?”

“Hoàng thượng tha tội, thảo dân chỉ là quá đau buồn,” Độc Cô gia chủ còn nói: “Vẫn mong Hoàng thượng giao đứa bất hiếu đó cho thảo dân, kẻ lòng dạ độc ác như thế không hợp ở bên người Thần Quý phi.”

“Độc Cô gia chủ, bổn cung muốn hỏi ngươi một câu.” Lúc này Bách Lý Thần Hi cũng vừa ngưng chữa trị cho Độc Cô Diễm, quay qua hỏi Độc Cô gia chủ.

“Xin nương nương hỏi”

“Độc Cô Diễm thật sự là con ruột của ngươi sao?” Giọng điệu của Bách Lý Thần Hi rất thản nhiên, nhưng ai cũng nhận ra sự lạnh lẽo trong câu nói của nàng.

“Nương nương nói gì vậy? Đương nhiên nó là con của thảo dân.” Độc Cô gia chủ nhếch nhếch miệng, nói.

“Nếu như thế sao Độc Cô gia chủ có thể nhẫn tâm đến vậy? Cái gọi là hổ dữ không ăn thịt con…”

“Nương nương, đây là việc nhà của thảo dân.” Sắc mặt Độc Cô gia chủ khó coi, cắt ngang Bách Lý Thần Hi: “Hắn là đứa bất hiếu, nên chết từ lâu.”

“Mong Thần Quý phi giao Thác Bạt Duệ cho thảo dân, đến huynh trưởng của mình hắn cũng không tha, kẻ hung ác như vậy không thể để bên cạnh nương nương.” Thác Bạt gia chủ cũng đi tới.

Bách Lý Thần Hi thản nhiên liếc họ, nói: “Nếu bổn cung giao họ cho các ngươi, thì các ngươi sẽ lập tức gϊếŧ họ.”

“Vốn là nó đáng chết.” Hai người đồng thanh.

Thác Bạt Duệ và Độc Cô Diễm đã tỉnh, mím chặt mối, rũ mắt che đi sự chấn động trong con ngươi, chỉ có đôi tay đang nắm chặt và thân thể run rẩy nói lên tâm trạng lúc này của bọn họ.

“Hắn là con của ngươi, chẳng lẽ ta thì không sao?” Độc Cô Diễm và Thác Bạt Duệ cùng ngẩng đầu, hỏi lại.

Hai vị gia chủ không suy nghĩ mà đáp: “Ngươi là cái thá gì? Có tư cách gì so với nó.”

“Người có từng xem ta là con không?” Độc Cô Diễm và Thác Bạt Duệ nhìn về phía phụ thân của mình, dù trong lòng biết rõ nhưng bọn họ vẫn muốn nghe đáp án.

“Ngươi nhìn lại bản thân mình xem có chỗ nào xứng làm con trai của ta không?”

Còn vết thương nào đau bằng lời nói này nữa? Trong phút chốc đó, đám người Bách Lý Thần Hi thấy rõ được có thứ gì đó trong mắt Thác Bạt Duệ và Độc Cô Diễm đã hoàn toàn lụi tắt.