Phế Tài Nghịch Thiên: Lính Đánh Thuê Cuồng Phi

Chương 105




Phế Tài Nghich Thiên: Lính Đánh Thuê Cuồng Phi

Chương 105: NGHĨ THOÁNG

« Chương Trước

 Quản Lý 

Chương Tiếp »

“Thần Hi, ta và Mộng Liên thật sự không có gì, nàng nghĩ thử xem nếu ta thật sự muốn cùng muội ấy có gì, có cần đợi đến hôm nay không?” Nạp Lan Ngôn Kỳ thở nhẹ một hơi dài, nhẫn nại giải thích thêm lần nữa: “Ta và muội ấy cùng nhau lớn lên từ nhỏ, hơn nữa sớm cũng biết được tâm tư của muội ấy, nếu ta thật sự có ý với muội ấy sao còn có thể có chuyện với nàng?”

“Chúng ta không cãi nhau được không? Nàng biết không? Khoảnh khắc nhìn thấy nàng bị gió xoáy Hắc Ám nuốt chửng, ta cảm giác tim mình cũng chảy máu theo.”

“Ta biết nàng khó chịu điều gì, lại để ý đến điều gì, lúc đó không kịp thời phản ứng là ta không đúng, ta bảo đảm sau này sẽ không xảy ra chuyện giống như vậy nữa.”

“Nàng có thể mắng ta cũng có thể đánh ta, chỉ là đừng xử lý lạnh.”

“Thật đấy, sáng hôm nay ta không chỉ rửa môi rất nhiều lần còn tắm rửa cơ thể rất nhiều lần, vứt bỏ đồ của hai ngày trước mặc, không tin nàng ngửi xem trên cơ thể thật sự không còn mùi của muội ấy nữa.”

“Muội ấy là tiểu sư muội của ta, không chỉ rất được sư phụ ta thích, còn giúp đỡ ta không ít, dù sao ta cũng không thể gϊếŧ muội ấy giống như những phi tử khác được đúng không?”

“Ta biết chuyện này không thể trách chàng.” Bách Lý Thần Hi rốt cục mở lời rồi, nàng ta thở dài một hơi: “Ta chính là khó chịu.”

Ngừng giây lát, Bách Lý Thần Hi đột nhiên lại nhớ đến một chuyện, liền thăm dò thử hỏi: “Nếu như, thiếp nói là giả thuyết Tư Đồ Mộng Liên vì có được chàng, ra tay gϊếŧ thiếp, chàng sẽ làm thế nào?”

“Muội ấy không nhỏ mọn như vậy.” Nạp Lan Ngôn Kỳ mở miệng nói ra, lời vừa nói ra, hắn lại ngừng trong giây lát, dường như đang suy nghĩ gì đó, chốc lát mới nói: “Nếu như muội ấy dám làm như vậy, vậy thì ta chắc chắn cũng sẽ không tha cho muội ấy.”

Đối với Nạp Lan Ngôn Kỳ mà nói không có gì quan trọng hơn Bách Lý Thần Hi.

Nghe thấy thế, tâm trạng của Bách Lý Thần Hi thoải mái, Bách Lý Thần Hi chủ động ôm lấy cổ của Nạp Lan Ngôn Kỳ, sáp gần tới in lên môi của hắn ta, vừa chạm vào liền phân ra.

Trong nháy mắt Nạp Lan Ngôn Kỳ cười tươi: “Nàng không giận nữa?”

“Không.” Bách Lý Thần Hi nói: “Nhưng thiếp trăn trở rằng phải thật sự dán lên ký hiệu của mình mới an tâm.”

Ngừng trong giây lát, trước khi Nạp Lan Ngôn Kỳ mở lời, Bách Lý Thần Hi lại nói: “Nhớ kĩ bắt đầu từ bây giờ, chàng chỉ có một người phụ nữ Bách Lý Thần Hi thiếp, nếu chàng dám đi tìm người đàn bà khác để người đàn bà khác chạm đến chàng, thiếp nhất định chính ta thiến chàng, để chàng vĩnh viễn phế đi...”

“Có nàng rồi làm sao ta nỡ đi tìm người đàn bà khác?” Nạp Lan Ngôn Kỳ cắt ngang Bách Lý Thần Hi, nói một cách tình sâu chân thành: “Trong lòng ta nàng chính là có một không hai không ai có thể thay thế được.”

“Bớt lắm lời.” Bách Lý Thần Hi trừng mắt Nạp Lan Ngôn Kỳ một cái, nhưng vào lúc này đã hoàn toàn không còn ý lạnh nhạt nữa, nàng ta nói: “Con người thiếp rất ích kỷ, chưa bao giờ cùng người khác hưởng chung một vật, đặc biệt là đàn ông, chàng thật sự suy nghĩ kỹ rồi?”

Nạp Lan Ngôn Kỳ mỉm cười: “Ngoài nàng ra còn có thể có ai?”

Lời đó vừa nói ra, Bách Lý Thần Hi liền chủ động in lên môi của Nạp Lan Ngôn Kỳ, Nạp Lan Ngôn Kỳ sững sờ một lát, lập tức đảo khách thành chủ, đoạt lại quyền chủ động...

Đến khi gần như không thể hít thở được, Nạp Lan Ngôn Kỳ mới lưu luyến không nở thả lỏng Bách Lý Thần Hi ra.

Bách Lý Thần Hi vừa được hít thở, lập tức mở to miệng thở dốc.

Vì tình huống vừa rồi, gương mặt của Bách Lý Thần Hi bị nén lại đến mức đỏ rực, làm cho nhan sắc tuyệt mỹ của nàng ta càng thêm xinh đẹp, đôi mắt quyến rũ như tơ, con ngươi màu tím mịt mờ một lớp sương mù, phủ lên màu sắc kì lạ; đôi môi đỏ sưng đó giống như hai viên đỏ tươi, nôn nóng ngắt hái anh đào, khiến người nhìn lên càng thêm xinh đẹp.

Chỉ đơn thuần một cái nhìn thì Nạp Lan Ngôn Kỳ có chút không trong tầm kiểm soát, gấp rút hít thở, ánh mắt trầm lặng...

Khoảng cách giữa Bách Lý Thần Hi và Nạp Lan Ngôn Kỳ gần nhau như vậy, tự nhiên cảm nhận được sự khác thường của hắn, gương mặt vốn đỏ ửng, đỏ ửng hơn lần nữa: “Tiết tháo của chàng đâu?”

“Gặp được nàng, ngay cả chỉ số thông minh của ta đều sắp thành 0 rồi, còn đâu tiết với tháo?” Mặt của Nạp Lan Ngôn Kỳ không đỏ, tim không đập hỏi vặn lại.

Bách Lý Thần Hi: “...”

“Thần Hi, ta nhớ nàng rồi.” Ánh mắt sáng rực của Nạp Lan Ngôn Kỳ nhìn Bách Lý Thần Hi, dịu dàng nói.

“Nhớ thiếp còn tới đó ôm người đàn bà khác? Còn để ả ta...a...” Bách Lý Thần Hi nhàn nhạt lướt mắt Nạp Lan Ngôn Kỳ một cái, lời chưa nói hết thì bị Nạp Lan Ngôn Kỳ chặn lại lần nữa.

Bách Lý Thần Hi cũng không nhiều lời nữa, chủ động đáp ứng lại Nạp Lan Ngôn Kỳ...

Nàng ta không biết là đối với Nạp Lan Ngôn Kỳ mà nói, cho dù vừa rồi nàng ta chỉ nhàn nhạt lướt một cái, thì tựa như có một chiếc lông vũ xước qua nội tâm, nhồn nhột, khiến hắn hoàn toàn mất kiểm soát.

Nếu như nói Bách Lý Thần Hi có chứa kịch độc hoa anh túc, thế thì Nạp Lan Ngôn Kỳ cũng không chút do dự giữ lại bên cạnh, cho dù có thể bỏ mạng, hắn cũng ngọt như đường...

Sáng hôm sau Đông Phương Thanh Thanh và Mẫn Gia mới trở về, biết được Bách Lý Thần Hi và Nạp Lan Ngôn Kỳ làm hòa trở lại cũng yên tâm.

Nạp Lan Ngôn Kỳ đối với Bách Lý Thần Hi thế nào, Đông Phương Thanh Thanh nhìn thấy rõ nhất, đêm qua nghe sự giải thích của Ngự Thanh, nàng ấy luôn canh cánh trong lòng, suy cho cùng nàng ta là người kiêu ngạo như vậy, làm sao có thể chấp nhận một người phụ nữ hầu hạ hai người phu quân.

May là Nạp Lan Ngôn Kỳ chỉ có mình Bách Lý Thần Hi, mà Bách Lý Thần Hi cũng không bị bề ngoài che đậy đôi mắt, bằng lòng cho nhau thêm một cơ hội.

Đương nhiên khi biết được sự việc xen giữa đó của Nạp Lan Ngôn Kỳ và Tư Đồ Mộng Liên, cùng với chuyện Bách Lý Thần Hi và Ngự Thanh bị tập kích, Đông Phương Thanh Thanh và Mẫn Gia đều quyết tâm phải gϊếŧ chết Tư Đồ Mộng Liên, đối với nhìn nhận của bọn họ giữ lại Tư Đồ Mộng Liên sẽ luôn gây bất lợi cho Bách Lý Thần Hi, còn bọn họ lấy Bách Lý Thần Hi làm chủ, không hy vọng nàng ta có bất kỳ nguy hiểm gì.

Cho nên sau khi Nạp Lan Ngôn Kỳ đi khỏi, Đông Phương Thanh Thanh liền nhắc với Bách Lý Thần Hi: “Thần Hi, khi nào chúng ta động thủ với Tư Đồ Mộng Liên? Người đàn bà đó năm lần bảy lượt hạ thủ với người, không thể giữ lại được!”

“Từ từ đã, đợi giải quyết xong chuyện của 2 người Thác Bạt và Độc Cô, rồi giải quyết Tư Đồ Mộng Liên cũng không muộn.” Nếu là trước đây, Bách Lý Thần Hi sẽ không đợi đến Đông Phương Thanh Thanh nhắc tới, nàng ta đã để Mẫn Gia đi bắt người rồi, nhưng lúc này đây nàng ta lại đưa ra câu trả lời như vậy.

Vốn dĩ sau khi giải quyết Lộ Dao, thì nên nghĩ tới giải quyết Tư Đồ Mộng Liên rồi, chẳng qua vì Nạp Lan Ngôn Kỳ, Bách Lý Thần Hi có chút do dự, trăn trở rằng có nên cho Tư Đồ Mộng Liên thêm một cơ hội nữa không.

Nếu như Bách Lý Thần Hi biết lần do dự này sẽ mang lại rắc rối và đau khổ như thế nào cho nàng ta, nàng ta nhất định sẽ không đợi đến sau khi con trai trưởng của hai gia tộc Thác Bạt Duệ và Độc Cô Diễm cùng quyết đấu.

Đáng tiết, trên thế gian không có nhiều điều sớm biết được như vậy, cũng không bán thuốc hối hận.

Sau khi Bách Lý Thần Hi không tính toán chuyện Nạp Lan Ngôn Kỳ và Tư Đồ Mộng Liên nữa, Nạp Lan Ngôn Kỳ càng đối xử với Bách Lý Thần Hi tốt hơn, mỗi bữa ăn đều đích thân căn dặn ngự thiện phòng chuẩn bị, không chỉ ăn cùng với nàng ta, còn phục vụ cực kỳ tỉ mỉ.

Bách Lý Thần Hi thích ăn cá, nhưng nàng ta ghét xương cá, khi thật sự muốn ăn đều là Nạp Lan Ngôn Kỳ nhổ sạch xương cá bỏ tận vào trong chén nàng ta.

Hai mươi ngày ở trong kết giới Ma Lâm, Bách Lý Thần Hi không có ăn cá, sau khi ra ngoài lại xảy ra chuyện như vậy, ngay cả ăn cơm cũng không ngon lành gì, càng không nói đến ăn cá?

Nạp Lan Ngôn Kỳ cũng là nghĩ đến một chút đó, cho nên đặc biệt căn dặn ngự thiện phòng chuẩn bị cá, lại vô cùng chăm chỉ vì nàng ta lựa bỏ xương cá.

“Nào, thưởng thức xem.” Nạp Lan Ngôn Kỳ mỉm cười đưa cá đến bên miệng Bách Lý Thần Hi, sau khi Bách Lý Thần Hi ngậm cá trong miệng, hắn lại không nhịn được nói: “Nhai kĩ từ từ nuốt...” Sợ rằng xương cá chưa lựa sạch sẽ ghim vào Bách Lý Thần Hi.

Ngày mai là ngày quyết đấu con trai trưởng của gia tộc Thác Bạt, Độc Cô, Bách Lý Thần Hi đem thả người của cả tổ chức Quang ra khỏi tử giới, những người mà Bách Lý Thần Hi xem là người thân, cho nên không chú trọng nhiều quy tắc như vậy, vào lúc này cả nhóm người ngồi vây quanh cùng nhau dùng cơm.

Một cử chỉ như vậy của Nạp Lan Ngôn Kỳ, khiến mọi người đều trừng to mắt, gương mặt không thể tin.

Đặc biệt Đông Phương Thanh Thanh và Mẫn Gia không nói gì, khóe môi co rút, Nạp Lan Ngôn Kỳ đây là sủng ái chủ tử mình sao, nhưng có phải có chút quá không? Nàng ta là một người dũng mãnh như vậy, hắn xem như đứa trẻ?

Về phía Ngự Thanh, cũng không biết hắn quen rồi thấy lạ không còn lạ nữa, hay là nội tâm lớn mạnh cảm giác không có gì, đối tất cả những gì ở đây hoàn toàn thấy mà không nhìn, đầy tai mà không nghe, thản nhiên ăn phần của hắn.

Bách Lý Thần Hi nuốt thịt cá trong miệng vào, nhàn nhạt lướt nhìn một vòng: “Đều ăn no hết rồi? Có cần ra ngoài chạy 2 vạn mét từ từ tiêu hóa một lát không?”

Đông Phương Thanh Thanh một hơi uống hết nửa bát canh, nhẹ nhàng nói: “Chủ tử, như vậy sẽ bị bệnh sa dạ dày...”

Đối với cái gì gọi là sa dạ dày, Đông Phương Thanh Thanh trước giờ không hiểu lắm, chỉ là nghe Bách Lý Thần Hi nói qua một lần như vậy, thế là nàng ấy học được, sau đó sử dụng đến bây giờ.

Bách Lý Thần Hi nhìn Đông Phương Thanh Thanh một cái: “Ngược lại biết cách áp dụng những gì đã học được.”

Đông Phương Thanh Thanh cười nói: “Chủ tử dạy dỗ tốt.”

“Thác Bạt, Độc Cô hai người các ngươi đều chuẩn bị xong rồi?” Bách Lý Thần Hi lười nhìn Đông Phương Thanh Thanh thêm nữa, đặt đũa xuống, trực tiếp chuyển chủ đề, hướng nhìn về Thác Bạt Duệ và Độc Cô Diễm đã đặt đũa xuống.

“Chúng ta sẽ không để mình thua.” Thác Bạt Duệ và Độc Cô Diễm nhìn nhau một cái, đều nhìn thấy được kiên định trong mắt nhau, sau đó đồng thanh nói.

“Dù đến lúc này rồi, ta vẫn là câu nói đó: thắng rồi thì các ngươi chính là thành viên của tổ chức Quang, ta sẽ tặng cho các ngươi một lễ vật lớn; thua rồi thì các ngươi rời khỏi.”

“Chúng ta sẽ không thua!” Bọn họ cũng không cho phép bản thân thua.

Bách Lý Thần Hi gật đầu, tỏ rõ vô cùng hài lòng đối với câu trả lời của Thác Bạt Duệ và Độc Cô Diễm, nàng ta nói: “Hôm nay hãy thoải mái thả lỏng một chút, ngày mai hãy đánh một trận đẹp cho ta.”

“Được...” Tất cả đều đồng thanh một lời, gần như đối với lời nói của Bách Lý Thần Hi, bọn họ đã hình thói quen tuyệt đối phục tùng.

Ngày hôm sau, tộc trưởng hai đại gia tộc Thác Bạt và Độc Cô phân rõ dẫn theo người nhà của mình vào cung, đương nhiên ở đây bọn họ cũng chỉ dẫn theo một nhà tộc trưởng, mà không phải là người trong cả gia tộc.

Ngoài hai đại gia tộc Thác Bạt và Độc Cô ra, thì là người của các triều thần và ba thế lực lớn.

Khi Nạp Lan Ngôn Kỳ dẫn theo Bách Lý Thần Hi và người của tổ chức Quang đến nơi, tất cả đều đã có mặt đầy đủ, nhìn thấy Nạp Lan Ngôn Kỳ và Bách Lý Thần Hi tới không trừ một ai đều quỳ xuống vấn an.

Nạp Lan Ngôn Kỳ vẫy tay, ra hiệu mọi người không cần đa lễ, sau đó thì Lâm An công công tuyên bố chuyện quyết đấu.

“Nghĩ chắc mọi người đều rất rõ ràng rồi, lần này là ngày hai đại gia tộc, con trai trưởng và con trai thứ quyết đấu cao thấp, người chiến thắng trong bọn họ sẽ được giữ lại ở bên cạnh Thần quý phi để sai khiến.”