Phế Phi Phục Sủng

Chương 94: Tân hôn đáng nhớ




Cẩm Lan ngồi trong phòng tân hôn một lúc lâu sau khi hoàng hậu rời đi, như hạ quyết tâm cao nàng lấy lọ thuốc mà hoàng hậu vừa đưa cho mình.

Nàng nhẹ nhàng xoa nhẹ một chút lên tóc rồi cho một chút vào lư hương, nàng tin tưởng vào hoàng hậu, không có lý do gì mà nàng ấy muốn hại mình cả.

Làm xong mọi việc nàng ngồi ngay ngắn ở đó và chờ phu quân về, tim nàng có chút hồi hộp và lo sợ.

Còn phía Hạ Mặc Đình thì lần nữa không muốn trở về phòng, Y muốn uống thật say để không biết gì nữa.

Tuy nhiên mọi chuyện đâu như ý nguyện của Y, trước khi hồi cung Cẩm Tĩnh đã dặn dò phụ mẫu thật kỹ rồi, hai người xũng muốn nhanh chóng có cháu bế.

Nên chỉ một lát Hạ Lan tướng quân đã đích áp tải Nạ Mặc Đình trở về hỷ phòng, sợ nửa đêm nhi tử thừa cơ chuồn mất nên hai người đã thống nhất khóa cửa ở bên ngoài.

Cuối cùng Hạ Tướng quân bất đắc dĩ phải trở về phòng, Y lưỡng lự một lát rồi bước vào.

Trời lúc này đã tối, trong phòng chỉ thắp một ít đèn, Y cảm thấy có một mùi thơm thoang thoảng nhẹ có phần dễ chịu.

Dưới ánh nến tân nương tử đang ngồi ngay ngắn ở đó, Y có phần luống cuống, từ trước đến nay Y chỉ biết có luyện công và đánh giặc rất ít khi tiếp xúc với nữ nhân nên không biết phải làm gì.

Do uống cũng khá nhiều rượu nên Y có vẻ khát nước liền ngồi xuống uống mấy chén nước liền.

Không hiểu tại sao Y lại cảm thấy nóng vô cùng, không khí có chút là lạ, Y định đi ra ngoài để hít chút không khí, nhưng Y mở mãi mà không tài nào mở được, lúc bấy giờ Y mới hiểu phụ mẫu đã khóa ở bên ngoài.

Lúc này Câm Lan chờ mãi vẫn không thấy Y có động tĩnh gì, nàng liền hít một hơi rồi nói:

“Chàng không có ý định vén khen trùm đầu cho thiếp sao?”.

Lúc này Mạc Đình mới giật mình, đỏ mặt luống cuống đi đến gỡ khăn trùm đầu cho nàng.

Một khuôn mặt đẹp như trăng rằm hiện ra khiến cho Y nhất thời ngẩn ngơ, Cẩm Lan cười duyên nhẹ nhàng đứng lên nói:

"Thiếp đã đợi chàng khá lâu rồi, đừng nói đêm tân hôn phu quân lại bỏ rơi thiếp đấy nhé, nếu chàng không tới thiếp sẽ đi tìm chàng ".

Lúc này Mặc Đình không biết nói gì chỉ lắp bắp nói:

“Ta…ta không có như thế”.

Cẩm Lan thấy thế liền tiến lên được đà nói tiếp:

"Vậy thiếp giúp phu quân thay áo đêm đã khuya rồi ".

Mặc Đình luống cuống xua tay nói:

"Không cần ta tự làm được, nàng cứ ngủ trước đi ta ngồi một lát rồi ngủ xong ".

Tuy nhiên Cẩm Lan không dừng lại vẫn bước tiếp về phía trước, lúc này Y không giống như vị tướng quân thường ngày mà khá là rụt rè, nàng cứ bước Y càng thụt về phía sau.

Bất giác Y lùi dần về phía giường mà lúc nào không hay, Cẩm Lan nở một nụ cười quyến rũ nói thì thầm:

"Không phải là chàng chê thiếp đấy chứ nên mới không muốn ở cùng với thiếp ".

Mặc Đình vội vàng thanh minh:

"Không, ta không nghĩ như thế, nàng đừng có hiểu lầm ".

Lúc này cơ thể Y đã cảm thấy vô cùng nóng nực, càng ở gần nàng cảm giác khó tả càng dâng cao, Y không hiểu nổi bản thân mình nữa.

Cẩm Lan nở một nụ cười bí hiểm, nhìn vào sắc mặt có chút đỏ và mồ hôi trên trán Y nàng biết thuốc đã có tác dụng.

Tuy nàng chưa có kinh nghiệm trong chuyện phòng the nhưng phàm là nữ nhân chuẩn bị nhập cung thì đều được các ma ma nói qua một chút về tất cả mọi thứ từ hương liệu cho đến tác dụng của nó.

Một suy nghĩ mạnh bạo trong đầu nàng nổi lên, đối với đầu gỗ như chàng có lẽ dùng cách thông thường là không thể được.

Thế là nàng quyết định đẩy ngã Y xuống giường và nói nhỏ:

"Nếu chàng đã không nghĩ như thế vậy thì chúng ta nên đi nghỉ ngơi rồi, bên ngoài tỳ nữ và ma ma đang quan sát chàng không muốn sáng mai thiếp mất mặt đâu nhỉ ".

Mặc Đình cứ thế chưa kịp cởi áo ngoài ra đã cứ như vậy nằm xuống, tuy nhiên chàng lại không có ý gì phản kháng.

Cẩm Lan thấy vậy liền thoát nhẹ xiêm y ra rồi nhẹ nhàng nằm xuống bên bên cạnh, mùi hương thoang thoảng từ tóc nàng bay ra khiến Y như lạc vào

Không để cho Y chờ đợi lâu nàng chủ động quay sang ôm lấy chàng và cúi xuống hôn vào môi chàng.

Đầu óc Mặc Đình như nổ tung, Y bị nàng dẫn dắt từ cảm xúc này sang cảm xúc khác và cuối cùng là từ bị động chuyển sang chủ động.

Hai người lần đầu chưa có kinh nghiệm vô cùng luống cuống trong chuyện này, tuy nhiên chỉ một lúc sau tất cả đã vào quỹ đạo của nó.

Khát khao nguyên thủy nhất của hai người cứ thế hòa quyện với nhau, hai người cùng nhau trải qua một đêm tuyệt vời vô cùng đáng nhớ.

Sáng hôm sau Cẩm Lan mở mắt tỉnh dậy, người nàng có chút đau nhức, lúc này quay sang thấy Mặc Đình vẫn đang ngủ.

Chàng vắt tay lên người nàng, lúc ngủ nhìn chàng thật ôn hòa và điềm đạm không giống như tối qua.