Bản thân lúc đó Y cũng không nghĩ được nhiều, nhưng sau này hiểu được dụng ý của gia tộc Hoa thị nên Y cũng ngầm bài xích nhi tử, điều này là điều mà Y không hề mong muốn.
Lúc đầu Y còn có chút thiện cảm với nhi tử nhưng dần dần sau này Hoa Uyển Hạ lấy đủ mọi lý do để ngăn cách nên Y cũng không để ý tới nữa.
Thế là bẵng đi bây giờ đại hoàng tử cũng đã gần năm tuổi, mãi hôm trước hoàng hậu có thỉnh cầu muốn đón đại hoàng tử về cung nên Y mới sực nhớ mình còn đứa con này.
Tuy nhiên thời gian xa cách nên cũng không còn mặn mà lắm, có lẽ hoàng hậu cảm nhận được sự việc này nên mới thay đổi kế hoạch như thế hay chăng.
Cẩm Tĩnh nghĩ mà cảm thấy thương thay cho vị đại hoàng tử này, sinh ra trong nhà đế vương nói tốt mà chẳng tốt chút nào.
Ngay cả mẫu thân ruột của mình cũng tính kế thì cậu bé đáng thương hơn là đáng trách, nhìn lại nhi tử đang yên ổn trong long mình nàng lại cảm thấy mạnh mẽ hơn.
Nàng biết hoàng thượng đã ngầm phái hai ám vệ để trong ngoài bảo vệ riêng cho nhi tử, tuy nhiên bản thân nàng cũng phải thật mạnh mẽ thì lúc ấy nàng mới có thể bảo vệ được con.
Không ai có thee hại đến bảo bảo của nàng được, nếu không dù liều cái mạng này nàng cũng phảo bảo vệ bé.
Lúc Cẩm Tĩnh đến nơi thì mọi người đã đến gần như là đông đủ, hoàng thượng có ý định đến đón hai mẫu tử nàng nhưng nàng lắc đầu từ chối, nàng nói:
"Sự việc hôm nay đã có rất nhiều người dị nghị và bàn tán rồi, thiếp không muốn làm tâm điểm chú ý của mọi người, hài tử còn bé thiếp sợ rằng sẽ có người nhắm vào con ".
Hoàng thượng nghe xong thì không nói gì, Y ngẫm nghĩ một lúc rồi đồng ý nhưng trong thâm tâm thì có một chút khó chịu.
Y thầm giận thế lực và bản thân mình vẫn còn yếu không thể tự mình làm những việc mà mình muốn nhưng tương lai Y sẽ khiến cho những người đó hối hận.
Mọi người nhìn thấy nàng thì vội vàng hành lễ, nhìn đám phi tần oanh oanh yến yến trang phục lòe loẹt mà nàng cảm thấy đau cả mắt.
Nổi bật trong đó là hai vị Phi mà hoàng thượng mới phong là Đức Phi và Thục Phi bởi vì thái độ điềm đạm của hai nàng ấy.
Cẩm Tĩnh cũng thật sự khâm phục sự nhẫn nhịn của hai nàng ấy, là người co được duỗi được.
Nếu là một năm trước đây thì nàng có phần lo sợ nhưng bây giờ thì nàng có thể hoàn toàn yên tâm rồi.
Sau chuyến đi Giang Nam vừa rồi, tình cảm hai người đã được bồi đắp, lần bị thương trước đó của nàng không phi công và cũng không phải tự nhiên mà có mặc dù không phải là bắt buộc.
Thái giám đã ở đó để sắp xếp chỗ ngồi cho mọi người, Cẩm Tĩnh từ từ tiến lại đó, không bất ngờ cho lắm vị trí của nàng ngay bên cạnh hoàng thượng chỉ thấp hơn một chút thôi.
Cẩm Tĩnh khoan thai ngồi vào chỗ ngồi trong sự ghen tỵ của các phi tần, nàng tò mò liếc về phía vị Lâm Quý Tần mà hoàng thượng mới sắc phong kia.
Vẫn gương mặt đó, vẫn nụ cười mảnh mai yếu ớt nhưng vô cùng giả tạo kia khiến Cẩm Tĩnh không thể nhing nổi.
Đối với những thành phần này nếu có được sự sủng ái của hoàng thượng thì cũng chẳng được thời gian lâu, vì vẻ mặt quá nhàm chán, mà cái gì cứ giữ vững thì không gây được sự tò mò.
Đến lúc đó chỉ làm kẻ bị hại cho các phi tần khác mà thôi.
Nàng nhìn quanh chẳng thấy có chuyện gì thú vị nữa mà hoàng thượng và hoàng hậu còn chưa tới nàng cảm thấy nhàm chán liền cúi đầu xuống chơi đùa cùng với hài tử.
Toàn bộ đồ ăn thức uống ở đây Cẩm Tĩnh không muốn động đũa vào cái gì mặc dù đã được kiểm tra cẩn thận.
Nàng đang đứng đầu ngọn sóng nên tránh được thì hơn, biết đâu hoàng hậu vì nghẹn khuất quá mà làm liều thì sao, nàng chẳng muốn tự nhiên làm vật hi sinh oan uổng.
Thế là cuối cùng hoàng thượng và hoàng hậu đã đến, thật ra không phải là hoàng thượng muốn đi cùng nhưng mà vì để dập tắt lời đồn nên hoàng hậu cố tình chờ hoàng thượng để đến cùng.
Mọi người đã đến đông đủ, khi hoàng thượng và hoàng hậu ngồi xuống bọn họ cùng đồng thanh hô to:
“Hoàng thượng vạn tuế! vạn tuế vạn vạn tuế!”.
“Hoàng hậu thiên tuế! thiên tuế, thiên thiên tuế!”.
Hoàng thượng liền phất tay cho mọi người đứng lên, giọng Y trầm ấm nói:
"Hôm nay là ngày nhị hoàng tử tròn tháng trẫm có tổ chức yến tiệc mừng cho Tĩnh Quý Phi và nhị hoàng tử, các ái khanh cứ ăn uống vui vẻ tự nhiên ".
Mọi người cùng cúi đầu đồng thanh đáp:
"Đa tạ hoàng thượng, chúc Tĩnh Quý Phi cát tường, chúc Nhị hoàng tử cát tường ".
Hoàng hậu ngồi ở bên trên mà cầm chặt khăn tay một cách tức tối, nụ cười gượng ép nở trên môi, nàng ta quay sang nói:
"Duệ nhi con còn không lên thỉnh an phụ hoàng của con ".
Một bóng dáng loắt choắt bước ra vội vàng cúi xuống thỉnh an giọng còn trẻ con:
"Thỉnh an phụ hoàng, thỉnh an mẫu hậu, chúc phụ hoàng và mẫu hậu sức khỏe an khang ".