Phế Phi Phục Sủng

Chương 13: Thư pháp





Thời gian vừa rồi vì rảnh rỗi và để tĩnh tâm nên Cẩm Tĩnh đã giành thời gian rất nhiều để luyện chữ.

Thời gian đầu nàng viết cũng không được đẹp cho lắm nhưng lâu dần do kiên trì nên cũng đã dễ nhìn hơn, tuy không được rồng bay phượng múa nhưng cũng tạm được.

Cái chính là mỗi khi nàng cầm bút lên nàng lại cảm thấy tinh thần mình thư thái hơn giống như trước kia khi còn là diễn viên mỗi khi nàng lâm vào bế tắc nàng đều ngồi đánh đàn để giải tỏa tâm trạng.

Nàng am hiểu tất cả các loại về đàn, thân là một diễn viên chuyên nghiệp cái gì nàng cũng phải biết nên thời gian đầu Cẩm Tĩnh khá là mệt nhọc và vất vả.

Nhưng lâu dần sự kiên trì của nàng cũng được hồi đáp, tất cả các loại nhạc cụ nàng đều tinh thông, có thể nói ông trời không lấy đi hết tất cả của nàng.

Không cho nàng tình yêu thương của cha mẹ nhưng lại cho nàng một sự khéo léo và trí thông minh tuyệt đỉnh, nàng học gì cũng thành tài tuy nhiên cũng phải bỏ rất nhiều công sức của mình.

Lúc Cẩm Tĩnh đang chú tâm vào viết mà không hay biết rằng hoàng thượng đang từ từ tới gần, Y chăm chú nhìn nàng từ phía xa.

Từng cái nhăn mày, lắc đầu, từng động tác đều khiến hoàng thượng ngẩn ngơ, có thể nói hình bóng nàng thời gian này đều trong tâm trí của Y.

Triệu Ẩn Dương từ từ đến gần, nhìn chữ nàng viết trên giấy Y có phần ngạc nhiên, nếu Y không lầm Giai Tần đã từng nói rằng nàng chẳng biết cái gì cả, từ cầm kỳ thi họa.

Vì được tướng quân phủ nuông chiều nên nàng không học cái gì được lâu, cũng chính vì thế nên Y càng chán ghét nàng hơn.

Dù gì bản thân Y cũng là một người giỏi giang nên Y cũng khá bài xích những người vô năng và nhất là đó là phi tần của mình.

Dù gì khi hai người giao tiếp với nhau thì cũng phải có đề tài và tiếng nói chung chứ chẳng lẽ chỉ ngồi nhìn nhau thôi sao.

Có lẽ cũng chính vì lý do đó nên dù Giai Tần xuất thân không được cao, dung mạo thì bình thường nhưng vẫn được Y triệu kiến một số lần.

Tự nhiên thấy vẻ mặt Cẩm Tĩnh cau lại, Triệu Ẩn Dương liền đến gần nhẹ nhàng nói:

"Nét chữ của nàng còn hơi mềm mại nên không biết ra được linh hồn của chữ, nàng cần thả tâm suy nghĩ thì nét chữ mới xuất thần được, nhưng viết được như thế cũng là giỏi rồi ".

Lúc này Cẩm Tĩnh vô cùng giật mình, quay lại đã thấy hoàng thượng đứng đằng sau nàng thoảng thốt hành lễ rồi nói:

"Thần thiếp thất lễ rồi, sao hoàng thượng vào mà không cho người bẩm báo để thần thiếp ra đón chứ ".

Hoàng thượng cười to nói:

"Là ta không cho bọn chúng nói, ta muốn xem xem nàng đang làm gì cả, nếu bọn chúng hô lên làm sao ta có thể thấy điệu bộ nhăn mày nhăn mặt của nàng chứ ".

Cẩm Tĩnh chu mỏ lên giọng nũng nịu nói:

"Chẳng qua là chữ này khó thôi, thiếp đã viết mấy ngày nay mà vẫn không ưng, hay là người viết cho thần thiếp xem để thần thiếp treo lên thư phòng để học hỏi ".

Hoàng thượng thật lâu rồi không cảm thấy cao hứng như hôm nay liền nói:

"Trẫm viết thư pháp cực đẹp, ngay cả sư phụ cũng phải khen, hôm nay sẽ làm cho nàng mở mang tầm mắt ".

Cẩm Tĩnh thích thú liền chạy đến ôm lấy cánh tay hoàng thượng rồi cọ cọ vào người Y rồi nói:

"Thần thiếp chờ xem, nhưng nếu không đẹp như hoàng thượng nói thì sao chứ ".

Hoàng thượng một thoáng trấn động, tuy nhiên lại bình tâm được ngay rồi nói:

"Yên tâm trẫm chưa bao giờ tự khen bản thân mình, nếu không đẹp trẫm sẽ tự tạ lỗi nhưng nếu mà đẹp thì sao, nàng sẽ bù đắp cho trẫm gì nào?".

Cẩm Tĩnh mắt long lanh lắc đầu nói:

"Thần thiếp làm gì có cái gì để bù đắp cho hoàng thượng đây, đồ của thần thiếp chủ yếu đều là của người ban cho ".

Hoàng thượng đắc ý cười nói:

"Trẫm cần gì đồ ban thưởng của nàng chứ, cái trẫm cần là cái khác kia kìa ".

Cẩm Tĩnh ánh mắt ngây thơ thật thà vội hỏi:

"Cái khác là cái gì kia chứ, người cứ úp úp mở mở như thế làm sao thiếp biết được ".

Hoàng thượng liền cười lớn rồi đi đến bên bàn làm động tác thân mật rồi ghé xát vào tai nàng rồi nói:

"Trẫm muốn đêm nay nàng hoàn toàn thuộc về trẫm ".

Nói đến thế mà Cẩm Tĩnh còn chưa hiểu thì thật là ngốc mà ( nhưng là nàng ngốc giả vờ nhé, nữ chính của chúng ta giả heo ăn thịt hổ đó).

Cẩm Tĩnh xấu hổ cúi đầu xuống rồi lí nhí nói:

"Thiếp thuộc về hoàng thượng lâu rồi mà ".

Rồi nàng nhanh chóng chuồn sang bên cạnh và đưa cho Y cây bút và nói:

"Để thiếp mài mực cho người nhé ".

Nghĩ đến mỹ nhân tối nay được ôm trong lòng hoàng thượng vô cùng phấn khởi liền cầm lấy chiếc bút và nói:

"Để hôm nay trẫm sẽ cho nàng mở rộng tầm mắt, để cho nàng hiết viết tranh thư pháp huyền diệu đến như thế nào ".

Nói rồi Triệu Ẩn Dương tập trung tinh thần chăm chú viết, từng nét bút đi đến đâu như rồng bay phượng múa đến đấy khiến cho Cẩm Tĩnh chỉ biết mắt chữ A mồm chữ O nhìn.