Sau cuộc nói chuyện đấy thì mọi thứ đã trở lại bình thường.
Mặc Như sau khi nhận được sự chăm sóc tận tình của nàng cũng rất nhanh đã đi lại bình thường được.
Vào một ngày đẹp trời ngay sau khi đi lại bình thường được nàng ấy liền nói với nàng: "Ngài có biết điều đầu tiên khi xuyên không phải làm là gì không?"
Diệp Thanh An:???
"Ngoan, gia dẫn đứa nhóc nhà ngươi đi trải sự đời." Mặc Như đặt tay lên vai Diệp Thanh An đắc ý lên tiếng.
Đọc tiểu thuyết bao năm cuối cùng cũng có cơ hội dùng tới!!!
Kích động quá đi!!
"Đi đâu?" Diệp Thanh An không tin tưởng nhìn Mặc Như, nàng cảm thấy nơi đó chắc chắn không hay ho gì.
"Đêm lên lầu đài, tay áo uốn lượn dưới ánh đèn, mỹ nhân và sáo trúc." Mặc Như thần thần bí bí đáp.
Diệp Thanh An trước nay chỉ đọc sách y, không thì cũng là mấy quyển sách nhàm chán vốn chưa từng đọc qua mấy thứ mà Mặc Như nói tới nên cũng không biết nàng ấy nói gì.
Mặc Như cũng không giấu giếm mà nói thẳng ra: "Là thanh lâu đó, người xưa có câu không đi thanh lâu cuộc sống không hoàn chỉnh."
Diệp Thanh An: "Vậy sao, nhưng ta đọc rất nhiều sách cũng đâu nó đoạn này."
Miêu tả như Mặc Như thì nàng không biết ở đâu nhưng đã nghe tới thanh lâu thì cũng đã biết nơi như thế nào.
"Mấy thứ đó thì có gì hay chứ, ta đảm bảo ngài đi một lần rồi muốn đi nữa cho mà xem."
"Ngươi không phải đang nói chính mình sao?"
"Đi thôi, đi thôi."
Mặc Như cũng không để ý mà kéo nàng ra ngoài.
Đến cửa thì gặp Viên Hân.
"Hai người tính ra ngoài sao?"
Diệp Thanh An: "Nàng ấy muốn tới thanh lâu nổi tiếng nhất Trường An."
Mặc Như bị vạch trần cũng nói gì, chỉ là kéo nàng nhanh hơn.
Hai người vốn có thể đi bằng của chính nhưng Mặc Như lại muốn trèo tường, đơn giản thôi.
Vì nó kích thích!!
Sau khi ra ngoài thì hai người đi dạo phố, chỉ là Diệp Thanh An quá mức nổi bật.
Khuôn mặt xinh đẹp này quả thực nhìn một lần khó quên.
Mặc Như thuộc kiểu mi mục thanh tú, bộ dạng luôn tươi cười mang dáng vẻ hoạt bát dễ thương.
Còn dung mạo của Diệp Thanh An lại vô cùng diễm lệ, câu hồn đoạt phách. Mười bảy tuổi, ngũ quan vẫn chưa nảy nở hết nhưng cũng nhìn ra tương lại chính là một đại mỹ nhân.
Một bộ dáng diễm mỹ tuyệt luân* lấn át tất cả, là đệ nhất mỹ nhân nổi tiếng nhất kinh thành.
Trên đuôi mắt bên trái còn có một nốt ruồi lệ đỏ như tích máu càng tăng thêm phần quyến rũ.
Bước chân ổn định, không nhanh không chậm cùng với toàn thân tỏa ra quý khí ngút trời, nhìn là biết không phải người bình thường.
Khiến người đi đường đều phải đỏ mặt khi nhìn. Ai cũng nghĩ đây có lẽ là một vị tiểu thư nhà ai đó ra ngoài dạo phố.
Nhất cử nhất động của Diệp Thanh An đều có người chăm chú nhìn vào, đám người đều không nhịn dư quang trộm liếc.
Nhưng cũng có rất nhiều ánh mặt lộ liễu không che giấu.
Diệp Thanh An không thích bị người khác nhìn như vậy, khuôn mặt xinh đẹp hiện lên sự khó chịu.
Mà Mặc Như phản ứng lại càng khoa trương hơn, thử hỏi cải trắng nhà mình bị kẻ khác dòm ngó có tức giận không?
Mặc Như không vui kéo Diệp Thanh An đến bên một sạp hàng bán đấu lạp, chọn cái dài nhất, che từ đầu tới chân.
Bà chủ nhìn thấy vậy không nhịn được trêu chọc: "Vị cô nương này, nhớ bảo vệ muội muội của ngươi kỹ vào. Cẩn thận bị mấy nam nhân trên đường nhìn trúng. Gả đi rồi cũng không còn cơ hội ra ngoài cùng nhau đâu."
Mặc Như nghe vậy cũng biết bà chủ là đang trêu chọc hai người. Nàng chẳng hiểu sao lại nổi lên tâm tư khác, mỉm cười rồi quay sang nói với Diệp Thanh An.
"Nương tử, nàng nghe thấy không? Lát nữa nhớ đừng chạy lung tung, biết chưa."
———————
*Diễm mỹ tuyệt luân: xinh đẹp tuyệt trần