Diệp Thanh An tiếp nhận bộ kim châm cứu mượn từ thái y viện qua. Nàng hít một hơi thật sâu, rồi mở bộ kim châm ra.
Giờ phút này nàng tập trung hết mức, chỉ sợ hạ một kim sai vị trí.
Bây giờ trời cũng sắp vào đông nên buổi sáng khá lạnh nhưng mồ hôi trên trán Diệp Thanh An cứ chảy xuống liên tục.
Sau khi hạ gần ba mươi châm thì tay của Diệp Thanh An có hơi run run. Nàng dừng lại một chút để nghỉ rồi lại tiếp tục.
Khi chỉ còn vài cái nữa là được thì trên giường truyền đến tiếng khóc của đứa bé.
"Xem ra cách này có tác dụng."
Diệp Thanh An đã hiểu sơ lược chút rồi, có lẽ là do các ***** ** bị tắc ngẵn nên thuốc không thể lưu thông được.
Nếu dùng phương pháp châm cứu kết hợp với thuốc mà thái y viện kê chắc có thể chữa được bệnh cho Thần Nhi.
Sau khi rút tất cả các châm ra thì Diệp Thanh An liền nói cách mà mình nghĩ ra, chuyện này làm ai cũng vui mừng vô cùng.
Chỉ riêng có mình nàng là thấy hơi choáng váng, tối qua vì ở nơi xa lạ cộng thêm không có Mặc Như nên tính cảnh giác của Diệp Thanh An lớn hơn bình thường rất nhiều.
Không chỉ thế nàng cứ cảm thấy người mà Mộ Dung Trì Yến đến gần mình hơn thì phải, mấy điều này làm cho tinh thần của Diệp Thanh An có hơi căng thẳng.
Cảm giác bị người lạ nhìn chằm chằm khi ngủ thì dù có là ai cũng sẽ cảm thấy sởn gai ốc, có khi còn gặp ác mộng không chừng.
Thế là gần hừng đông mới ngủ được, không ngờ sáng hôm sau lại phải dậy sớm. Đã vậy còn phải tập trung cao độ nữa.
Mà Diệp Thanh An cũng có phải trâu bò đầu thai đâu, cơ thể nàng đã đến cực hạn rồi.
Diệp Thanh An biết mình có khả năng sẽ ngất nhưng nàng không muốn kẻ khác nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối của mình.
Dù bên ngoài coi họ là người nhà nhưng sâu trong thâm tâm của nàng có lẽ chưa coi họ là người của mình nên không muốn họ thấy mình đáng thương, nàng không muốn thấy trong đôi mắt đó sẽ hiện lên tia khinh thường và thương hại.
Diệp Thanh An thà rằng bị kẻ khác nói mình máu lạnh vô tình cũng không muốn để họ thấy dáng vẻ chật vật yếu đuối.
Nhưng nàng lại nhớ đến mấy thái y phụ trách chuyện liên quan đến đứa trẻ này.
DiệpThanh An cắn môi đến bật máu mới miễn cưỡng lấy được chút tỉnh táo, dù gì bệnh này cũng đã được giải quyết, không những vậy còn cần họ nấu thuốc.
Diệp Thanh An cố gắng bình ổn, lấy hết sức xin tha cho mấy người họ.
"Hoàng... Hoàng huynh, bệnh của Thần Nhi có hơi đặc biệt. Hiện tại cũng đã tìm được cách giải quyết, người của thái..."
Giọng nói của Diệp Thanh An vô cùng yếu, đến nàng cũng không nhận ra nhưng câu còn chưa hết thì Diệp Thanh An không gắng gượng nổi mà ngất đi.
Nàng cảm nhận được mình được ai đó ôm lấy, rồi trước mắt nhìn thấy được khuôn mặt của Mộ Dung Trì Yến cùng với tiếng lo lắng gọi tên nàng.
"Thanh An, ngươi sao vậy?"
Lần đầu tiên Diệp Thanh An thấy hắn gọi tên nàng mà không mang theo thù hận, vậy mà còn có một chút lo lắng nhưng nàng sớm đã rơi vào hôn mê.
Không biết qua bao lâu Diệp Thanh An cuối cùng cũng tỉnh lại.
Người nàng thấy khi mở mắt là Vu Tử Ân.
"Ngươi... Sư phụ?"
"Ấy, vương phi, ngươi đừng gọi vậy. Ta thấy hay là đổi lại đi. Y thuật ta không cao bằng vương phi, còn muốn được chỉ giáo nhiều hơn."
Diệp Thanh An: "Nếu ngươi không thích ta gọi vậy thì thôi, ta không muốn làm sư phụ của người khác."
"A, ta..." Vu Tử Ân cứ tưởng Diệp Thanh An và mình cắt đứt quan hệ thầy trò rồi thì sẽ không liên quan đến nhau nên hơi lúng túng.
Hắn chỉ muốn tìm hiểu về ý thuật của Diệp Thanh An thôi mà, ai biết có khi còn không được gặp người ta.
"Nhưng nếu ngươi có chuyện gì cứ đến tìm ta, không cần phải khách sáo."
Diệp Thanh An thuận miệng nói, chắc sau này cũng chẳng có chuyện gì đâu. Nàng không muốn đồng ý nhưng cũng đâu thể từ chối người ta được.
"Phải rồi, lúc ta ngất có phải..."
Diệp Thanh An tính hỏi có phải Mộ Dung Trì Yến bế nàng đến đây không nhưng nghĩ lại dù thật thì sao.
Nếu là thật thì cảm ơn là được.
Dù gì quan hệ của hai người cũng không quá tốt, nếu không sao hắn không đợi nàng tỉnh rồi mới đi.
"Hả, vương phi nói gì cơ?"
"Ta muốn về vương phủ."
Nàng phải về thực hiện lời hứa với Mặc Như rồi.