''An An, con sống tốt chứ?''
''Con...''
Diệp Thanh An đưa tay về phía bà ấy nhưng không biết từ đâu một trận gió lớn kéo theo hàng ngàn cánh hoa đào che mất tầm nhìn của nàng.
Khi nó vừa kết thúc thì người đứng trước mắt nàng không còn là mẹ mình nữa mà là ông nội.
''An An, ta mong con có thể sống hạnh phúc.''
Ông ấy mỉm cười nhìn về phía nàng. Rồi sau đó cả hai người cùng xuất hiện trước mắt nàng.
''Con vốn không hạnh phúc trong thế giới đó được, một nơi ngoại trừ máu với tâm cơ ra thì không có gì. Lòng người hiểm ác, ngươi nghĩ con hạnh phúc được sao!''
Diệp Thanh An hét lớn về phía họ, giọt nước mắt không kìm được mà rơi xuống.
''Không, không phải nơi đó mà là thế giới mới của con.''
''Thế giới mới?''
Sau đó trước mắt nàng hiện ra những thứ như mảnh gương. Phải nói là vô cùng nhiều nào là người trong Vương phủ, Diệp Hạo Phong, Diệp Hạo Nhiên, Diệp Minh và nhị nương Lạc Hy.
''Hãy đón nhận họ và sống hạnh phúc nhé An An.''
''Họ đều là người tốt, An An.''
''Đây là thứ vốn thuộc về con.''
''An An, bọn ta yêu con.''
Hai người họ đồng thanh nói sau đó đẩy nàng về hướng có ánh sáng. Nàng quay lại nhìn thì thấy hình ảnh của họ dần nhạt đi, nàng đưa tay ra, cố gắng muốn bắt được hai người họ, rốt cuộc cũng không bắt được.
Diệp Thanh An bỗng nhiên tỉnh dậy, nàng đưa tay lên mặt.
Nước mắt?
Vậy là nàng có mơ thấy họ thật. Diệp Thanh An co người lại, mặt áp vào đầu gối mà khóc. Nàng cuối cùng cũng gặp được họ rồi, nhưng tại sao họ lại muốn rời đi sớm vậy.
Khóc hồi lâu, Diệp Thanh An chợt nhớ tới lời cuối cùng họ nói liền ngẩng mặt lên, khuôn mặt yêu mị còn vương nước mắt cũng không hề giảm đi dù chỉ một chút mỹ mạo của nàng, ngược lại còn làm tăng thêm một chút phong tư nhu nhược động lòng người.
''Hai người yên tâm, con sẽ sống thật tốt, tốt đến nỗi người khác phải ghen tỵ, tốt thay phần của hai người, được không?''
Vừa dứt lời, phía ngoài cửa liền truyền tới giọng của Mặc Như: ''Chủ nhân yêu dấu của ta ơi, mặt trời đã chiếu tới mông rồi đó, người còn không chịu dậy.''
Diệp Thanh An đưa tay lau đi nước mắt, nàng đứng dậy ra mở cửa. Nhìn thấy Mặc Như tay ôm đĩa điểm tâm mà không biết nói gì.
Thật sự ăn là chân lí sao?
''Chủ nhân, ngài vừa khóc sao?'' Mặc Như lập tức chú ý tới hốc mặt hơi đỏ của nàng.
Thấy chủ nhân không phủ nhận nàng ấy liền hùng hổ xắn tay áo lên nói: "Người nói ta là tên khốn nào không có mắt, ta thay ngài chút giận.''
Diệp Thanh An không trả lời, nàng xoay người đi vào thay y phục. Lúc vừa bước ra liền nói: ''Cùng ta tới chỗ nhị nương.''
Ai ngờ vừa đi được mấy bước liền thấy tiếng của bà ấy: ''Vả miệng cho ta.''
''Xin phu nhân tha cho nô tỳ, nô tỳ chỉ nhất thời lỡ miệng.'' Một nha hoàn run rẩy trên mặt đất mở miệng cầu xin.
''Ngươi nghĩ một câu nhất thời lỡ miệng mà ta sẽ bỏ qua sao? Một nha hoàn mà dám mở miệng bàn tán lung tung chuyện nhà của Vương phi, đáng đánh ngàn lần.''
Khác với vẻ mặt mà nàng thấy ở nhị nương mấy ngày qua, người trước mắt cũng có vài phần khí chất giống phụ thân nàng.
''Tiểu An chỉ là nhớ nhà nên về Thừa tướng phủ chơi, từ khi nào trở thành bị đuổi về nhà mẹ đẻ. Bàn tán lung tung ảnh hưởng tới danh dự của Vương phi dù có chết cũng đáng. Người đâu lôi xuống đánh chết cho ta.''
Bà ấy ra lệnh rất dứt khoát, Diệp Thanh An đã đoán được tình hình hiện tại nhưng khi nghe Lạc nương nói lôi xuống khiến nàng không khỏi có hơi sửng sốt.
Lạc Hy vừa quay ra thì thấy nàng, lúng túng không biết phải làm gì. Thấy vậy Diệp Thanh An liền hỏi: ''Sao nhị nương lại muốn trốn tránh ta vậy?''
''Không phải, ta... do ta thường xuyên không khỏe nên luôn muốn trong phòng dưỡng bệnh.''
''Ngày mai ta sẽ về Vương phủ nên tối nay ta muốn cùng mọi người ăn, Lạc nương có rảnh chút thời gian để tới không?''
''Tất... Tất nhiên là được rồi.'' Lạc Hy vô cùng ngạc nhiên nhưng cũng rất vui mừng.
Tối hôm đó Lạc nương có ngồi ăn cùng mọi người, vì khi sáng không dấu được vui mừng nên bà ấy đã tới nói với ba người kia nên họ cũng bớt phần nào kinh ngạc.
Ăn được một lúc thì Diệp Thanh An đã cảm thấy no nên định xin phép ra sân tản bộ thì Diệp Minh đột nhiên nói: ''Ta có chuyện muốn nói với con.''