“Thần thiếp nghe nói, hôm qua Doãn Quý Phi đã đến Đại Chính cung để vấn an, không biết đã nói gì sai mà lại bị Hoàng thượng giận dữ trách phạt, ngay cả Hoàng Thứ tử cũng bị đuổi đi.” Cẩn Tiệp dư nói.
Thẩm Trúc Ương nói, “Ngươi không thấy sáng sớm hôm nay Hoàng hậu đã bị đưa ra khỏi cung sao? Có lẽ trong lòng bệ hạ bức bối nên lúc nhìn thấy kẻ cầm đầu thì khí huyết dâng trào, giận không kiềm được.”
“Lúc trước bệ hạ vẫn luôn giam lỏng Hoàng hậu, cũng không xử trí Quý phi làm thần thiếp còn tưởng kế hoạch của chúng ta đã thất bại.” Cẩn Tiệp dư nói, “Bây giờ xem ra, bệ hạ hẳn là đã âm thầm điều tra chuyện kia rồi.” Dừng một chút, “Bây giờ Quý phi và Hoàng hậu đều đã thất thế, nương nương tính sau này sẽ làm thế nào?”
“Bệ hạ mặc dù đuổi Hoàng hậu đi nhưng vẫn chưa hết hi vọng với Ngũ hoàng tử. Nhìn động thái của người thì chỉ sợ vẫn dự định lập nó làm thái tử như cũ.” Thẩm Trúc Ương cau mày lại, “Đáng tiếc đứa bé kia quá giống bệ hạ, nếu không giống thì bản cung đã có thể lan truyền tin tức nó là con hoang của Hoàng hậu và Thôi Sóc, chẳng sợ mọi người sẽ không nghi ngờ.”
Cẩn Tiệp dư ngẫm nghĩ, “Coi như không thể tung ra tin Hoàng tử không phải là long duệ thì cũng có thể lan truyền tin tức Hoàng hậu và Thôi thượng thư có tư tình ra ngoài. Có một mẫu thân không biết xấu hổ như thế,chỉ sợ cái ghế Thái tử này của Ngũ Hoàng tử muốn ngồi lên cũng không dễ dàng.”
Thẩm Trúc Ương mỉm cười, “Bản cung chính là có suy nghĩ này.”
“Hai năm nay bệ hạ cũng không còn phòng bị nương nương như trước, chờ tới khi xong chuyện này thì ngài đã có thể nghĩ cách xử lí Hình Quán, thu Tam hoàng tử xuống dưới gối mình.” Cẩn Tiệp dư nói, “Đến lúc đó, nương nương cũng đã có con kề cận bên người, việc leo lên hậu vị tự khắc sẽ nằm trong tầm tay.”
Sau khi Hoàng hậu rời cung, những tin đồn Hoàng hậu có tư tình với Thôi Thượng thư lại lần nữa bị truyền ra. Xét thấy trước kia chuyện này đã bị truyền ra một lần nên lần này mọi người cũng không quá kinh ngạc, chỉ là vừa nghĩ tới tin tức Ngũ Hoàng tử sẽ trở thành Thái tử thì lại không nhịn được cảm thấy nghiêm trọng.
Hoàng đế rõ ràng đã ra lệnh không cho phép cung nhân bàn tán về tin đồn thất thiệt này nhưng hiệu quả lại quá nhỏ. Loại đồn đại này, chính là bởi vì đen tối nên mới dễ dàng sinh sôi, ở mặt ngoài cho dù mọi người không nói gì nhưng sau lưng cũng đã lén bàn tán vài lần.
Mấy ngày nay, đám phi tần trong hậu cung đều trôi qua trong sự nơm nớp lo sợ, ngay cả Doãn Quý phi vẫn rất được sủng ái cũng bị trách móc nặng nề, người khác cũng không dám nói gì nhiều. Hoàng đế lại có thái độ trái ngược với sự thanh tâm quả dục trước kia, liên tiếp mấy đêm rồi đều lưu lại ở Túy Ngọc điện của Chu Thục phi. Mọi người suy nghĩ một chút, chắc là do bệ hạ cảm thấy nơi đó của Thục phi nương nương là thanh tĩnh nhất.
Thẩm Trúc Ương vốn không thèm để ý, nhưng nhìn vào tình huống bây giờ thì lại lo lắng. Lúc đầu khi Cố Vân Tiện và Doãn Phồn Tố đều bị thất thế thì nàng ta thuận lý thành chương cảm thấy trong hậu cung này không có một nữ nhân nào có thể tranh giành với mình. Thế nhưng không ngờ Chu Kính Như lại đột nhiên nhảy ra. Phân vị của nàng ta với mình như nhau, nàng ta dưới gối còn nuôi Tứ Hoàng tử, nếu như Hoàng đế…
Sau khi nghĩ như vậy, Thẩm Trúc Ương liền cảm thấy sốt ruột không kìm được.
Mấy năm nay nàng ta ở trong hậu cung quả thực đã bị áp chế hết sức gay gắt, xuân phong đắc ý cơ hồ đã biến mất không dấu vết, nếu không phải phụ thân coi như cũng có chút địa vị trong triều thì chỉ sợ ngay cả phân vị Tứ phu nhân nàng ta cũng không chiếm được. Mỗi khi nghĩ đến đây, nàng ta liền không nhịn được mà hận đến nghiến răng nghiến lợi Cố Vân Tiện – kẻ đang ở Mậu Sơn kia. Năm đó nếu không phải Cố Vân Tiện hãm hại mình một đao thì mình cũng sẽ không phải lưu lạc đến nước này.
Vì chuyện lần này mà Thẩm Trúc Ương đã phải chuẩn bị đến nửa năm. Để có thể đi đến cục diện bây giờ, mỗi một bước đi đều hao phí của nàng ta rất nhiều tâm huyết.
Bây giờ tất cả mọi thứ đều đã như kết quả mà nàng ta mong muốn, Hoàng đế nổi giận, Hoàng hậu bị đuổi đi, Quý phi bị trách cứ, mà nàng ta chỉ trốn sau bức màn, không bị một ai phát hiện. Mắt thấy đã sắp thu được thắng lợi hoàn toàn, ai ngờ lại tự nhiên bị đâm ngang.
Khổ tâm nàng ta tính toán, kết quả lại là may giá y cho người khác.
Chu Kính Như không thể, bất kỳ ai cũng không thể.
Gần nửa tháng sau, trong cung bắt đầu lan truyền tin tức Hoàng đế vì chán ghét mà vứt bỏ Hoàng hậu và Quý phi, dự định lập Tứ Hoàng tử của Chu Thục phi làm Thái tử. Chuyện này mặc dù nghe có hơi hoang đường, nhưng kết hợp với hành vi gần đây Hoàng đế thường xuyên sủng hạnh ở Túy Ngọc điện thì tất cả mọi người đều không khỏi nửa tin nửa ngờ.
Cùng lúc đó, trong triều lại bắt đầu công kích phụ thân của Chu Thục phi, Hộ bộ Thị Lang Chu Tùng, ba sớ tấu được dâng lên cùng một lượt, chính là hành động một mực muốn bức Chu Tùng tạ tội rồi từ quan.
Thục phi thân ở đầu ngọn sóng, mỗi một việc làm cũng đều bị mọi người soi mói tỉ mỉ. Nhưng xưa nay nàng luôn giữ mình trong sạch, quả thật không hề có một nhược điểm nào rơi vào tay người khác nên mọi người đành phải chuyển mục tiêu sang mẹ đẻ của Tứ Hoàng tử Khương Nguyệt Thường, đến mức ngay cả cung nữ vừa mới tiến cung cũng biết Khương Huy nga đã chết kia từng làm việc gì.
Chừng mười ngày, sau khi lời đồn đại đã lan truyền khắp mọi nơi, trong triều đấu nhau bừng bừng khí thế thì Hoàng đế bỗng nhiên dừng xa giá trước Dục Tú điện của Thẩm Huệ phi.
Thời điểm Thẩm Trúc Ương thấy xa giá đến cũng không quá kinh ngạc. Trên thực tế, từ hai ngày trước lúc nàng ta mang theo Phúc Khang công chúa đến cạnh bờ hồ Thái Dịch “ngẫu nhiên gặp mặt” Hoàng đế thì về sau, Hoàng đế đã thân cận với nàng ta hơn rất nhiều.
Phúc Khang công chúa là trưởng nữ của Hoàng đế, cũng là nữ nhi duy nhất của hắn, đương nhiên có địa vị không như bình thường trong lòng hắn. Những năm nay Thẩm Trúc Ương sở dĩ còn có thể thỉnh thoảng gặp mặt Hoàng đế cũng toàn bộ là nhờ đứa con gái này.
Sau khi Hoàng đế vào điện, Thẩm Trúc Ương và công chúa đứng ở một bên. Hoàng đế cầm tay công chúa, mỉm cười quan sát một lát rồi hỏi, “A Lan năm nay cũng mười ba tuổi rồi phải không?”
“Bẩm phụ hoàng, tháng năm năm nay nhi thần sẽ tròn mười bốn.” Phúc Khang công chúa nói một cách giòn giã.
“Mười bốn.” Hoàng đế nhéo mũi Phúc Khang công chúa, “Vậy là chẳng phải mấy chốc nữa sẽ phải xuất cung lấy chồng, rời khỏi trẫm sao?”
Phúc Khang công chúa không ngờ phụ thân đột nhiên lại nói đến việc này, khuôn mặt lập tức đỏ bừng, “Phụ hoàng người nói gì vậy? Nhi thần mới không lấy chồng đâu!”
Hoàng đế mỉm cười, tay sờ gò má nữ nhi, “Nha đầu ngốc, nữ nhi trưởng thành rồi là phải lập gia đình. Trẫm ngược lại thật sự hi vọng có thể thay con tìm một lang quân như ý sớm một chút, nở mày nở mặt gả con đi…”
Phúc Khang công chúa dứt khoát co người lại vào ngực hắn, rầu rĩ nói, “A Lan không muốn lập gia đình.A Lan muốn vĩnh viễn hầu hạ bên người phụ hoàng và a mẫu, không muốn đi đâu hết…”
Hoàng đế vỗ bả vai của nữ nhi, nhẹ nhàng nói, “Trẫm cũng muốn vĩnh viễn giữ con ở bên người, đáng tiếc trên đời này, không có người nào có thể vĩnh viễn ở bên ai cả…”
Ngữ khí của hắn hơi kỳ quái, Phúc Khang công chúa hoang mang ngẩng đầu lên, “Phụ hoàng, người… có tâm sự đúng không?”
Ánh mắt Hoàng đế quét qua Thẩm Trúc Ương đang trầm mặc ở một bên, trong mắt có ánh sáng bén nhọn lướt qua, nhưng chỉ trong một cái chớp mắt, hắn đã khôi phục lại như thường, ôn hòa nói, “Không có gì. A Lan con chỉ cần nhớ kỹ, cho dù là xảy ra bất cứ chuyện gì, phụ hoàng vẫn luôn yêu thương con. Con mãi mãi là nữ nhi ngoan của phụ hoàng.”
Lời nói này tuy có chút không đầu không đuôi, nhưng Phúc Khang công chúa cực kỳ sùng bái phụ hoàng nên khi nghe hắn nói vậy thì lập tức gật đầu lia lịa, “Vâng, A Lan nhớ kỹ rồi ạ.”
“Ngoan. Trẫm còn có lời muốn nói với a mẫu của con, con ra ngoài chơi trước đi.” Hoàng đế vén lại tóc mai cho nữ nhi, “Phía nam Lâm Ấp quốc hồi trước có dâng lên mấy cái vòng tay bằng ngà voi, trẫm đã lưu lại một chuỗi cho con, con đi xem xem có thích không.”
Phúc Khang công chúa đứng lên, hành lễ với Hoàng đế và Thẩm Trúc Ương xong thì lui xuống.
“Bệ hạ.” Tay Thẩm Trúc Ương cầm ly, dâng lên một chung trà, “Thần thiếp biết dạo gần đây trong cung nhiều thị phi, nếu bệ hạ cảm thấy phiền muộn thì có thể đến thăm A Lan nhiều hơn một chút. Nha đầu này luôn nhắc tới người, hồi trước còn tự tay may cho người cái gang tay, không biết bệ hạ đã nhận được chưa?”
Hoàng đế nhận chung trà uống một hớp, “Nhận được rồi. Nữ công của A Lan không tệ, phó mẫu bên cạnh nó ngược lại cũng đã dốc hết tâm tư.”
Thẩm Trúc Ương dịu dàng cười, “Bệ hạ thích là tốt rồi. Lát nữa thần thiếp nói cho A Lan biết, nhất định nó sẽ rất vui.”
Hoàng đế mỉm cười nói, “Rốt cuộc là A Lan cao hứng, hay là Trúc Ương ngươi cao hứng đây?”
Thẩm Trúc Ương sững sờ, “Bệ hạ?”
Hoàng đế lạnh nhạt nhìn nàng ta, “Những năm nay số lần ngươi dùng nó để ngụy trang cũng không ít, còn dự định chơi tiếp sao?”
Nụ cười của Thẩm Trúc Ương như bị đóng băng, cứng ngắc chẳng khác nào chiếc mặt nạ.
“Ngươi muốn chơi đùa thế nào trẫm cũng không quá để ý, dù sao trẫm cũng muốn đến thăm A Lan, cho ngươi chút mặt mũi cũng coi như là dỗ dành A Lan vui vẻ.” Hoàng đế nói, “Nhưng mà, gần đây ngươi đã quá đáng rồi.”
“Bệ… Bệ hạ…” Thẩm Trúc Uơng lắp bắp nói, “Thần thiếp…”
Ngón tay thon dài của Hoàng đế chậm rãi lướt qua da thịt trơn bóng của nàng ta, từ cái trán đến gương mặt, nhìn qua thập phần ôn nhu. Hắn còn nhớ rõ rất nhiều năm về trước, lần đầu tiên thấy gương mặt này trong tân phòng. Khi đó, hắn cảm thấy mình như thấy được hoa hải đường nở rộ đầu cành vào tháng ba, quả nhiên là mỹ lệ đến rung động lòng người.
“Những ngày này trẫm vẫn luôn điều tra, muốn biết rõ những sự việc liên tiếp xảy ra đến tột cùng là vì cái gì. Thế nên, trẫm đã thiết kế một cái bẫy. Trúc Ương ngươi quả nhiên không để trẫm thất vọng.” Hoàng đế chậm rãi nói, “Động tay động chân trong bữa tiệc đêm trừ tịch, tính kế Hoàng hậu và Thôi Sóc, lại giá họa cho Quý phi, những việc này, đều là do ngươi làm đúng không?”
Thẩm Trúc Ương vừa định phủ nhận thì Hoàng đế liền thản nhiên nói, “Cung nhân Thượng Thực cục thay ngươi làm việc kia trẫm đã giam lại rồi, một lát có thể cho các ngươi gặp mặt một lần.”
Thẩm Trúc Ương đã chết lặng tại chỗ.
“Còn chuyện gần đây trong cung lan truyền tin tức trẫm muốn lập Tứ Hoàng tử làm Thái tử cũng là bút tích của ngươi phải không?”
“Ngươi gây sóng gió ở trong cung, phụ thân Thẩm Ninh – Thẩm Thị lang của ngươi ở trong triều sắp xếp người vạch tội phụ thân của Thục phi. Cha con các ngươi hai người rắn chuột một ổ, ngược lại đúng là tuyệt phối.”
“Biết vì sao trẫm lại đợi lâu đến như vậy mới vạch trần ngươi không?Bởi vì trẫm phải cho ngươi và phụ thân ngươi thật nhiều cơ hội mới có thể thỏa thích giày vò.”
“Thẩm Ninh vẫn luôn âm thầm cản trở việc tân chính, ngươi nghĩ trẫm không biết sao? Trẫm đã sớm muốn tóm gọnông ta, chỉ là không có cơ hội. Bây giờ thời cơ lại vừa vặn rất thích hợp, ông ta tự chui đầu vào rọ, trẫm cầu còn không được.”
“Chu Tùng là người của Bắc đảng, Thẩm Ninh cũng là người của Bắc đảng. Nếu như bị người khác biết Thẩm Ninh phái người vạch tội đồng đảng của mình, ngươi cảm thấy mọi người sẽ nghĩ như thế nào? Thân là người của Bắc đảng nhưng lại bí mật cấu kết với Nam đảng, phản bội minh hữu. Chuyện như vậy cho dù trẫm không trách tội, đám người của Bắc đảng cũng sẽ không bỏ qua.”
“Trong tay những thần tử kia nắm giữ điểm yếu của đối phương nói nhiều không nhiều, nói ít cũng không ít, chỉ cần trẫm chịu hỗ trợ đẩy một cái thì đã đủ để định tội tống giam Thẩm Ninh rồi.”
“Trúc Ương, ngươi đúng là đã tàn nhẫn đẩy lệnh tôn một cái, khiến ông ta chỉ cách đường đến Hoàng Tuyền vài bước thôi.”
Thẩm Trúc Ương cảm thấy máu của mình đều đã ngưng đọng lại hết. Mặt nàng ta xám như tro ngồi trước mặt Hoàng đế, toàn thân trên dưới không còn một chút sức lực nào, đều đang không ngừng phát run.
Hoàng đế lạnh nhạt nhìn Thẩm Trúc Ương, ngón tay xoa lên cổ nàng ta. Nơi cổ trắng như ngọc này hắn đã từng ôn nhu hôn qua, bây giờ nhìn lại chỉ thấy quá chướng mắt.
Cặp mắt của Thẩm Trúc Ương đột nhiên trợn to, chỉ vì Hoàng đế không có dấu hiệu gì mà đột ngột bóp cổ nàng ta.
Nàng ta không thở nổi, đành phải mở to mắt nhìn hắn với vẻ hoảng sợ.
Bệ ha thế này là… Muốn bóp chết mình sao?
Trong mắt Hoàng đế là sự rét lạnh đến tột cùng, nhuộm đầy sự khát máu điên cuồng khiến Thẩm Trúc Ương vô cùng sợ hãi.
Đây không phải là Hoàng đế mà nàng biết. Trong ấn tượng của nàng ta, người đàn ông kia luôn rất ôn nhu biết quan tâm, cho dù tức giận cũng chưa từng một lần động tay động chân với nữ nhân của mình. Ngay cả Cảnh Phức Thù và Khương Nguyệt Thường, dù đã phạm phải sai lầm nghiêm trọng nhưng trước khi chết bệ hạ cũng chưa từng đụng đến một đầu ngón tay của họ.
Tại sao?
Bệ hạ thật sự thống hận mình đến thế sao? Thế mà lại muốn tự tay bóp chết mình…
Hoàng đế duy trì tư thế bóp cổ nàng ta, không để ý đến hai gò má nàng ta đã đỏ bừng, như sắp hôn mê, một tay kéo nàng ta đến trước mặt mình.
Gương mặt hai người cách nhau rất gần. Môi mỏng của Hoàng đế tiến đến bên tai nàng ta, nhẹ nhàng nói, “Biết trẫm hận ngươi nhất vì điều gì không?”
“Không phải là ngươi hãm hạiThái tử, cũng không phải là ngươi để trẫm biết tâm ý của Thôi Sóc đối với Vân Nương. Mà là, ngươi không nên để Vân Nương biết.”
Hoàng đế bóp chặt cổ nàng ta, thấp giọng lặp lại, “Ngươi không nên để nàng biết.”
HẾT CHƯƠNG 144