Phế Hậu Xoay Người Ký

Phế Hậu Xoay Người Ký - Chương 142





Bên trong phòng yên lặng thật lâu.


Thôi Sóc nhìn Đông Vân Huyên, cong môi cười một tiếng, trong mắt mang sự áy náy, “Thật là một cô nương ngốc.” Chàng lại khẽ thở dài, “Những năm này là ta làm khổ muội…”


“Không, không liên quan gì đến Lục lang huynh cả. Là do muội ngu ngốc.” Đông Vân Huyên tùy ý lau nước mắt, “Nhưng bây giờ muội đã nghĩ thông suốt rồi, huynh nhất định là có thể…”


“Ta vẫn luôn nói với A Nghĩa, Vân Huyên là một người thông minh, lại có phúc khí, muội biết phải làm sao để mình thoải mái…” Ánh mắt Thôi Sóc dịu dàng, “Hôm nay xem ra, muội quả thật thoải mái hơn ta.”


“Lục lang…” Thấy thái độ của chàng không giống như mình mong đợi, Đông Vân Huyên cảm thấy có chút bất an.


“Muội nói đúng. Tình cảm của ta chỉ mang đến phiền toái cho người khác, phải sớm biến mất khỏi thế gian này.” Thôi Sóc thoải mái cười với nàng ấy, “Muội yên tâm. Cho dù sau này ta còn muốn ngu muội, cũng không còn cơ hội nữa rồi.”


Lúc Thôi Sóc nói lời này, khẩu khí của chàng vô cùng tự nhiên, giống như tất cả những điều này chỉ là một thứ đạo lý dễ hiểu. Chàng cứ hời hợt đem tình cảm chà đạp trên mặt đất, giống như không muốn liếc mắt nhìn đến nữa.


Đông Vân Huyên mím chặt môi, từ từ đứng dậy, “Muội đã nói xong rồi. Muội về đây.”


Thôi Sóc gật đầu, “Muội nghỉ ngơi sớm đi.”


Đông Vân Huyên xoay người đi ra ngoài, lúc đang định khép cửa thì lại nghe Thôi Sóc ở phía sau gọi: “Vân Huyên.”


Đông Vân Huyên quay đầu. Thôi Sóc tựa vào giường, trong mắt hàm chứa ý cười nhìn nàng ấy, dưới ánh đèn vàng nhạt, phong thái của chàng làm say lòng người, khiến người ta không thể rời mắt, “Hãy chăm sóc bản thân thật tốt. Cho dù sau này xảy ra chuyện gì, muội cùng phải thật khỏe mạnh.”


Đông Vân Huyên cho là chàng đã biết được chuyện mình muốn lập gia đình, nên lấy thân phận huynh trưởng ra để dặn dò, nên gật đầu đáp: “Muội sẽ.”


***


Không còn ai khác trong phòng, Thôi Sóc có thể để mặc bản thân nhắm mắt lại, chìm đắm trong mớ suy nghĩ hỗn loạn của mình.


Trước hết đem mọi chuyện xử lý ổn thõa, hôm nay ngay cả Vân Huyên cũng đã tìm được một bến bờ như ý, chàng cũng không còn vướng bận gì nữa, có thể yên tâm mà chờ kết cục tiếp theo.


Nhớ đến lời Vân Huyên vừa nói, chàng không nhịn được cười khổ.


Ngay cả nàng ấy cũng biết tâm ý của chàng sẽ trở thành gánh nặng của người kia, nhưng chàng lại không bỏ được, cho nên mới đi đến kết quả ngày hôm nay.


Nàng vốn có thể làm một Hoàng hậu nương nương, nhưng bởi vì chuyện này lại sinh ra mâu thuẫn với Bệ hạ, không giải quyết ổn còn có thể nguy hại đến tiền đồ của Ngũ Hoàng tử và mình.


Là chàng làm liên lụy nàng.


Nhưng còn may, đây là lần đầu tiên, cũng sẽ là lần cuối cùng. Sau này coi như chàng muốn, cũng đã không còn cơ hội nữa.


Trước mắt lại hiện ra tình cảnh trong thư phòng ở chính cung hôm ấy. Hoàng đế bình tĩnh nói với chàng: “Đã lâu rồi trẫm không chơi mã cầu, chọn một thời gian, chúng ta so tài một trận. Nếu ngươi thua, trẫm sẽ không trách tội ngươi, để cho ngươi tiếp tục làm Lại bộ Thượng thư. Còn nếu ngươi thắng…”


“Nếu thần thắng, Bệ hạ sẽ làm thế nào?” Lúc đó, chàng đã hỏi như vậy.


“Nếu ngươi thắng, trẫm sẽ tìm cách làm lắng tất cả các lời đồn đãi xuống, Hoàng hậu và A Hoàn sẽ không phải chịu một chút ảnh hưởng nào. Ba tháng sau, A Hoàn vẫn sẽ được thụ phong Thái tử, trở thành trữ quân của đất nước.”




Chàng không trả lời, chờ câu tiếp theo của Hoàng đế.


“Chẳng qua là, đến lúc đó ngươi sẽ bởi vì tội đại nghịch bất đạo mà bị bắt vào ngục, đại khái là không thể sống…”


Thôi Sóc nhìn ánh mắt lãnh đạm của Hoàng đế, hơi mỉm cười, “Cho nên, ý Bệ hạ là, chỉ cần thần dùng hết sức để thắng người, thì thần có thể dùng cả tính mạng của mình để chuộc lại tất cả lỗi lầm? Hoàng hậu và Ngũ Hoàng tử sẽ không bị liên lụy trong chuyện này?”


Hoàng đế gật đầu, “Đúng, ý Trẫm là vậy.”


Yêu cầu của Hoàng đế có chút khó hiểu, nhưng có lẽ Thôi Sóc có thể hiểu được tâm tình của hắn. Hắn hận mình mơ tưởng đến nữ nhân của hắn, cho nên cho mình chọn lựa như vậy. Nếu như Thôi Sóc tham sống, vậy thì sẽ liên lụy đến Vân nương; còn nếu muốn bảo vệ Vân Nương, thì chàng phải bất chấp tất cả đến chiến thắng, sau đó đường hoàng mà chết.


Cơ Tuân muốn nhìn chàng giãy giụa giữa sống chết và vinh nhục. Chỉ có như vậy, tức giận trong lòng hắn mới tiêu tan, cũng sẽ không giận cá chém thớt lên Vân nương.


Tất nhiên Thôi Sóc sẽ chọn vế sau.


Trận cầu kia chàng đã rất vất vả mới giành được chiến thắng. Cầu kỹ của Hoàng đế rất cao minh, cũng không vì thấy chàng một lòng muốn chết mà nương tay, Thôi Sóc còn thấy Cơ Tuân trăm phương ngàn kế cản trở chàng, không cho chàng chiến thắng, Dưới tình huống như vậy, chàng chỉ cần thế hiện một chút lo sợ, thì tự nhiên sẽ bị tụt lại.


Nhưng cuối cùng, Cơ Tuân vẫn dày vò chàng đến té ngựa, nhưng chàng vẫn phải chiến thắng.


Khi quả cầu cuối cùng vào cầu môn của đối phương, hắn quay đầu nhìn Cố Vân Tiện, suy nghĩ đầu tiên trong lòng chàng là: Thật tốt, mình đã có thể chết đi.


Không phải chàng không biết mạng sống đáng quý, cũng không phải không thể sống thiếu tình yêu. Không thể cùng Vân nương ….. mặc dù khiến chàng rất buồn, nhưng cuộc đời chàng vẫn còn một chuyện quan trọng khác.


Thời niên thiếu hắn lập chí ngao du thiên hạ, viết sách truyền lại cho đời sau, nhưng nguyện vọng này vẫn xếp sau an nguy quốc gia. Vốn định sẵn đến khi chàng bốn mươi mấy tuổi sẽ công thành danh toại rồi rút lui, đến những nơi thanh sơn lục thủy để tìm sự tự tại chân chính, đến hôm nay, chỉ còn là tiếc nuối mà thôi.


Hoàng đế nổi giận lôi đình đương nhiên sẽ muốn có một kẻ chết để lắng xuống. Chỉ cần chàng còn sống một ngày, cơn tức đó vẫn sẽ nghẹn ở cổ Hoàng đế, thì nàng mãi mãi không có một ngày yên ổn.


Kể từ giao thừa đêm đó thì kết cục đã định sẵn là như vậy.


Cho dù Vân Huyên u mê nhiều năm không tỉnh, nhưng bây giờ quay đầu nàng ấy đã hiểu rõ cái khổ sở của chữ tình, rồi tìm được hạnh phúc của bản thân. Thế nhưng uổng cho hắn được người trong thiên hạ ca ngợi là đệ nhất tài tử tài trí vô song, nhưng ở phương diện này lại không bằng một tiểu cô nương.


Đần độn đến như thế, không biết làm sao để tha thứ cho mình, không thể làm gì khác hơn ngoài để người khác định ra kết cục thay hắn.


Nhưng có một điều đáng vui vẻ, ít nhất lần cuối cùng này, chàng vì bảo vệ nàng mà chết.


***


Ngày thứ hai Cố Vân Tiện tỉnh lại, phát hiện mình đang ngủ trên chiếc giường quen thuộc ở Ngậm Chương điện. Vị trí bên cạnh nàng đã trống trơn, đưa tay sờ sờ, nó đã lạnh như băng, dường như đã từng có người nằm ở đây, nhưng đã rời đi rất lâu.


Nàng cảm thấy cổ họng có chút ngứa, không nhịn được ho khan một tiếng, cung nga bên ngoài liền hỏi, “Nương nương?”


“Bệ hạ đâu?” Nàng khàn giọng hỏi.


“Từ sớm Bệ hạ đã vào triều rồi ạ.”



Cố Vân Tiện không nhịn được nhíu mày. Hoàng đế chuyên cần là không sai, nhưng dưới tình huống đem qua, sao hắn có thể xem như không có chuyện gì mà đi như vậy.


“Vậy Bệ hạ có dặn gì lại không?”


“Dạ không ạ.”


Cố Vân Tiện ôm chăn ngồi trên giường, trong lòng mơ hồ có chút bất an.


“Nô tỳ nghe giọng nương nương hơi khàn, có thể là đã bị nhiễm phong hàn không? Không bằng bây giờ trở về Tiêu Phòng điện trước, lát nữa sẽ truyền Ngự y đến xem.”


Cố Vân Tiện suy nghĩ trong chốc lát, cảm thấy chắc là đêm qua mình bị nhiễm lạnh. Để Tiết Trường Tùng đến xem một chút cũng được, nếu không để lây qua A Hoàn thì cũng không tốt.


“Vậy ngươi vào giúp Bổn cung rửa mặt, sau đó phân phó người mang kiệu đến đây, một lát nữa sẽ trở về Tiêu Phòng điện.”


***


Cố Vân Tiện ở Tiêu Phòng điện chờ Tiết Trường Tùng chẩn mạch xong, Hoàng đế cũng đã sớm bãi triều. Nàng cho cung nhân đi theo Tiết Trường Tùng đi lấy đơn thuốc, quay đầu nói với A Từ: “Từ Ly Tiêu điện đến Trường Thu cung thì cần bao lâu?”


A Từ suy nghĩ một chút, “Ngồi kiệu đi nhanh một chút thì khoảng hai chung trà là đến.”


Thời gian uống hai chung trà thôi. Nhưng đến giờ, hắn vẫn chưa đến.


Cho dù đêm qua hắn không được tỉnh táo, thì đến sáng nay thấy nàng nằm cạnh hắn, thì cũng biết thái độ của nàng rồi. Coi như gặp chút khúc mắc trong tư tưởng, thì ít nhất cũng nên cho nàng một cơ hội nói chuyện. Thế nhưng hắn vẫn trốn tránh nàng.


Cuối cùng ý hắn là sao?


***


Cố Vân Tiện không nghĩ ngợi quá lâu, sau ngọ thiện, Lữ Xuyên đã đích thân đến Tiêu Phòng điện.


Hành lễ với Cố Vân Tiện xong, lần đầu tiên hắn nói muốn nàng cho mọi người lui xuống, “Thần có chuyện muốn nói riêng với nương nương, không tiện cho người ngoài biết.”


Trong lòng Cố Vân Tiện căng thẳng, cố gắng mỉm cười nói, “Tất nhiên có thể.” Quay đầu phân phó A Từ và Thái Hà mang mọi người ra ngoài.


Thấy bốn bề vắng lặng, Lữ Xuyên mới cung kính nói với Cố Vân Tiện, “Hoàng hậu nương nương, Bệ hạ có chỉ, mời người trở về Mậu Sơn nghỉ ngơi.”


Cố Vân Tiện nhìn hắn một hồi lâu, mới chậm chạp đáp: “Trở về Mậu Sơn?”


“Vâng.” Lữ Xuyên nói, “Bệ hạ vừa nghe Tiết Thái y bẩm báo, nói Hoàng hậu nương nương phượng thể không khỏe, chỉ sợ nửa năm này ở trong cung nên bị mệt mỏi, cần phải tịnh dưỡng một thời gian. Trước đây người ở Ôn Tuyền cung đã quen, bây giờ trở lại đấy nghỉ ngơi, cũng rất thích hợp.”


Cố Vân Tiện lẳng lặng nhìn Lữ Xuyên, “Chẳng qua Bổn cung chỉ bị nhiễm phong hàn nhẹ.”


“Phượng thể người đáng quý, không thể lơ là, vẫn nên cẩn thận một chút mới tốt.” Lữ Xuyên cúi đầu, né tránh tầm mắt của nàng.



Mấy ngày nay Hoàng đế cứ liên tục trốn tránh nàng, hôm nay lại ra chỉ như thế cuối cùng cũng chọc giận Cố Vân Tiện, “Cho nên, Bệ hạ muốn dùng lý do này để lưu đày ta?”


Thấy Lữ Xuyên không đáp, tức giận trong mắt nàng càng sâu, “Nếu Bổn cung không chịu xuất cung thì sao?”


Lữ Xuyên lại càng cúi đầu thấp hơn, thanh âm bình tĩnh không gợn sóng, “Bệ hạ và Tiết Thái y làm vậy cũng vì sức khỏe của nương nương, xin người đừng làm khó họ.”


Cố Vân Tiện hừ lạnh.


“Coi như người không quan tâm cảm nhận của Bệ hạ, thì cũng hãy cân nhắc một chút vì Ngũ Hoàng tử.” Lữ Xuyên chậm rãi nói, “Còn chưa đến mấy tháng nữa sẽ là đại điển sắc phong Thái tử, người nhất định không muốn sẽ xảy ra chuyện gì…”


Đây rõ ràng là một uy hiếp.


Cố Vân Tiện nắm chặt tay, lạnh lùng nhìn Lữ Xuyên, bỗng nhiên đứng lên đi thẳng ra ngoài điện, “Bổn cung muốn gặp Bệ hạ.”


Thế nhưng Lữ Xuyên lại hắn trước mặt nàng, “Nương nương, thần khuyên người không nên đi. Bệ hạ không muốn gặp người, người đến đó chỉ khiến Bệ hạ không vui, đối với người và Ngũ Hoàng tử sẽ không tốt chút nào.”


Cố Vân Tiện gần như không thể tin được nhìn Lữ Xuyên.


Đã rất nhiều năm rồi hắn chưa từng dùng thái độ này để chuyển lời giúp Cơ Tuân. Trước giờ Cố Vân Tiện vẫn biết hắn là người hiền lành, lúc này tuyệt đối sẽ không bỏ đá xuống giếng. Chỉ có thể là Hoàng đế đã cảnh cáo hắn trước đó, không cho phép nàng xuất hiện trước mặt.


Trong đầu bỗng thoáng qua hình ảnh mình kiếp trước, bị vây hãm trong Tĩnh Sinh các, khao khát một cơ hội được gặp hắn.


Nhưng lúc đó, hắn cũng không chịu cho nàng cơ hội.


Cuối cùng nàng cười phá lên, mỗi tiếng cười là một cái gật đầu, “Được, tốt lắm. Bổn cung đa tạ ân điểm của Bệ hạ, vậy thì cứ để Bệ hạ xử lí!”


“Nương nương có thể thông suốt là tốt rồi.” Lữ Xuyên giống như không nghe ra ý tứ châm chọc trong lời nói nàng, giọng nói vẫn bình tĩnh như cũ, “Vậy thần sẽ hối thúc giúp người chuẩn bị, sáng sớm ngày mai sẽ lên đường.”


Cố Vân Tiện hít sâu một hơi, cố gắng bình ổn sự tức giận trong lòng.


Từ đầu đến cuối Lữ Xuyên đều không dám nhìn nàng, dường như sợ mình sẽ không cẩn thận tiết lộ chuyện gì. Vừa rồi quá kinh ngại nên nàng bỏ qua sự khác thường này của hắn, giờ phút nàng lại nổi lên nghi hoặc.


Nhìn cách Hoàng đế đối xử với nàng, không giống như là chán ghét mà vứt bỏ, xua đuổi nàng đi, trái lại càng giống như đưa nàng xuất cung để mình có thể dễ dàng xử lý chuyện khác…


Nàng nhớ lại hôm tranh mã cầu, trong lòng xuất hiện một linh cảm mãnh liệt.


“Nếu Bệ hạ muốn Bổn cung trở về núi Mậu, vậy người có nói qua sẽ xử lý… Thôi thượng thư thế nào không?” Nàng biết mình nhắc đến Thôi Sóc là vô cùng không ổn, nhưng Hoàng đế đưa nàng xuất cung là để chắc chắn nàng không còn cơ hội hỏi về việc này. Lữ Xuyên là thân tín của Hoàng đế, chắc chắn biết rõ nội tình, nếu trong cung này có một người biết rõ ý định của Hoàng đế, thì người đó cũng chỉ có thể là Lữ Xuyên.


Cho thù thế nào, nàng cũng không muốn thấy Thôi Sóc xảy ra chuyện gì.


Lữ Xuyên yên lặng trong chốc lát, “Hôm qua Thôi đại nhân chiến thắng cuộc so tài mã cầu, Bệ hạ hết sức vui mừng, đã ban thưởng rất nhiều. Mấy ngày nữa đợi thương thế của đại nhân khỏi hẳn, sẽ vào cung bầu bạn, đến lúc đó quân thần hai người nói chuyện với nhau, tự nhiên sẽ hóa giải hiểu lầm. Nương nương yên tâm.”

HẾT CHƯƠNG 142