Đình Nhi nhìn xem đại tiểu thư nhà nàng và thiếu phu nhân tay trong tay đồng thời trở về, trong lòng tự nhiên có loại cảm giác vui mừng khó hiểu. Trước đó có lẽ vì đại tiểu thư và thiếu phu nhân đang "giận hờn" nhau, nên nàng vẫn luôn cảm thấy tâm tình đại tiểu thư không được tốt lắm. Hiện tại thấy đại tiểu thư hòa hảo với thiếu phu nhân rồi, nàng cũng an tâm phần nào. Lúc nãy khi đại tiểu thư trò chuyện với lão gia, nàng cũng cảm giác được đại tiểu thư có chút gì đó sốt ruột không yên lòng, quả nhiên là do đại tiểu thư muốn gặp thiếu phu nhân đây mà.
Thiên Nhã mang Tiêu Cửu Thành trở về phòng của mình, chỉ là không gian trong phòng chỉ có hai người bọn họ, lại còn là phòng kín nên lập tức mang lại cảm giác vi diệu cho cả hai người. Loại cảm giác này giống như trong lúc vô hình bị dính chặt vào nhau, đặc biệt là lúc này Thiên Nhã còn đang nắm lấy tay Tiêu Cửu Thành, nghĩ đến đây tay Thiên Nhã bất giác rút trở về, giống như muốn thoát khỏi bầu không khí dinh dính này vậy. Có điều dù cho nàng đã rút tay mình lại, vẫn là không thoát khỏi loại cảm giác này. Lúc trước khi quen biết Lý Quân Hạo, nàng cũng chưa từng trải nghiệm qua cảm giác giống thế này, dù gì tình cảm lúc đó đối với Lý Quân Hạo cũng chỉ là đơn phương từ phía nàng. Cho nên đối với Thiên Nhã lúc này mà nói, loại cảm giác này thực sự quá mức xa lạ, làm cho toàn thân nàng đều cảm thấy mất tự nhiên. Nhưng nàng biết, nàng cũng không ghét cảm giác như vậy.
Tiêu Cửu Thành cũng phát giác được bầu không khí vi diệu lúc này. Trên thực tế, so với cảm giác không tự nhiên của Thiên Nhã, Tiêu Cửu Thành trái lại rất thích cảm giác này. Mặc dù nàng không biết hiện tại là trạng thái gì, nhưng cảm giác đặc biệt tốt, tốt giống như trái tim Thiên Nhã đang cách mình chỉ trong gang tấc vậy.
"Thiên Nhã." Tiêu Cửu Thành lại gọi tên Thiên Nhã.
Nghe thanh âm mềm mại của Tiêu Cửu Thành gọi tên mình, Thiên Nhã cảm giác trái tim mình như đang phát run lên.
"Thế nào?" Thiên Nhã cố tình đi rót một chén nước, cố giả bộ như thật trấn định. Nàng không biết vì cớ gì mình lại thành ra như vậy, không hề giống như mình chút nào.
"Rất lâu rồi không gặp ngươi, rất nhớ ngươi." Tiêu Cửu Thành nhịn không được lại lặp lại lần nữa. Rõ ràng chỉ mới mười lăm ngày thôi, không hiểu sao nàng lại có cảm giác như đã một năm ròng, nàng hy vọng Thiên Nhã có thể hiểu tâm tình của mình biết bao nhiêu.
"Vừa rồi ngươi đã nói qua." Dù cho nghe lại một lần nữa, tâm trạng Thiên Nhã vẫn cảm thấy rất dễ chịu, nhưng ngữ khí vẫn ngạo kiều kiểu như ngươi rất phiền vậy.
"Ta biết, nhưng ta sợ ngươi không để ở trong lòng, cho nên ta muốn để ngươi biết, ta rất nhớ rất nhớ ngươi, nhớ hơn rất nhiều so với tưởng tượng của ngươi." Tiêu Cửu Thành nói ra từ tận đáy lòng, nàng không hề cảm thấy đây là những lời dỗ ngon dỗ ngọt mà thực sự là từ sâu trong phế phủ của mình.
Thiên Nhã nghe xong thì gương mặt không khỏi ửng hồng một chút. Nàng cảm thấy cho dù là nam tử cũng không có như Tiêu Cửu Thành biết nói chuyện dỗ dành người khác như thế, luôn mang lại cảm giác như những kẻ trêu hoa ghẹo bướm không đứng đắn chút nào, chỉ là biểu lộ của Tiêu Cửu Thành lại thật sự đặc biệt chân thành. Nữ tử có ai không thích nghe lời ngon tiếng ngọt, nên cho dù nội tâm Thiên Nhã vẫn vô cùng khó chịu thì đâu đó vẫn không nhịn được âm thầm vui sướng.
"Nếu như ta là nam tử, thì những lời ngươi nói với ta thế này gọi là chẳng biết xấu hổ." Mặc dù Thiên Nhã đang mừng thầm trong lòng, nhưng bề ngoài vẫn ra vẻ chững chạc đàng hoàng lên án Tiêu Cửu Thành.
"Nhưng Thiên Nhã là nữ tử mà, người ta vốn là yêu thích nữ tử." Tiêu Cửu Thành chẳng thèm để ý Thiên Nhã lên án mình chút nào. Chuyện nàng yêu thích nữ tử kinh thế hãi tục như thế nàng còn chẳng thèm để tâm, huống hồ loại lên án không đau không ngứa thế này, nàng lại càng không thèm để ý. Huống hồ nàng biết Thiên Nhã vốn là loại người cực kỳ bị động, nếu như da mặt mình không bổ sung dày thêm một chút thì làm sao đến gần Thiên Nhã được?
Thiên Nhã thật sự không hiểu vì sao Tiêu Cửu Thành có thể dùng thứ ngữ khí như chuyện đương nhiên thế này để nói những chuyện kinh thế hãi tục như thế. Chuyện Tiêu Cửu Thành thích nữ tử, theo quan điểm của nàng ta lại giống như một chuyện vốn dĩ phải thế vậy.
"Nam nữ hoan ái mới là chuyện thiên kinh địa nghĩa, nữ tử sao có thể thích nữ tử được?" Kia mới là lý do chần chừ thực sự trong lòng Thiên Nhã.
"Tư tưởng Thiên Nhã thật đúng là cứng nhắc, chuyện ta yêu thích ngươi, không liên quan gì đến việc ngươi là nam hay nữ." Tiêu Cửu Thành cảm thấy Thiên Nhã có thể cùng mình nói về việc này, đã nói lên nàng không phủ định hoàn toàn. Chỉ cần chút này thôi đã đủ để Tiêu Cửu Thành vui vẻ rồi.
"Ngươi rõ ràng nói ngươi thích nữ tử!" Thiên Nhã cảm thấy lời nói Tiêu Cửu Thành không thể tin. Rõ ràng Tiêu Cửu Thành nói qua từ nhỏ nàng đã yêu thích nữ sắc, lúc này tại sao lại biến thành yêu thích bản thân mình? Còn không liên quan gì đến việc mình là nam hay nữ?
"Ta chưa từng yêu thích qua những người khác, nhưng từ rất rất lâu trước kia đã thích Thiên Nhã rồi. Tình cảm đến quá sớm, nhưng bởi vì Thiên Nhã là nữ tử nên ta mới cảm thấy mình vẫn luôn thích nữ tử. Nhưng nếu bây giờ Thiên Nhã biến thành nam tử, ta nghĩ ta cũng sẽ thích." Tiêu Cửu Thành ngụy biện nói. Mặc dù nàng cũng không dám chắc rốt cuộc mình thích Thiên Nhã tự bao giờ, nhưng nàng rất chắc chắn bản thân mình đã thích Thiên Nhã từ rất lâu trước đó rồi.
"Lúc nào?" Thiên Nhã bán tín bán nghi nhìn xem Tiêu Cửu Thành. Quả thật trong lòng có tin tưởng một chút, dù sao từ ngày nàng sống lại đến nay vẫn luôn cảm thấy Tiêu Cửu Thành đối với mình luôn thân cận có chút quá mức bình thường.
"Hẳn là đã mười năm." Tiêu Cửu Thành cơ bản không có cách nào cho Thiên Nhã một cái đáp án khẳng định, nhưng nàng vẫn kiên trì nói. Tình cảm của nàng đối với Thiên Nhã, đích thực chẳng biết đến từ bao giờ, chờ đến lúc phát hiện ra, đã sớm khắc sâu trong lòng.
Thiên Nhã nhìn xem Tiêu Cửu Thành một lúc, lại nghĩ đến kiếp trước của nàng, nghĩ đến chuyện Tiêu Cửu Thành đối với mình lấy ơn báo oán, những thiện ý không hiểu từ đâu mà có đối với mình. Ngay cả thời khắc mình bóp cổ nàng, nàng không những không giãy dụa còn mặc cho mình muốn làm gì làm, còn cả lúc thủ dâʍ cũng gọi tên mình… Trong chớp nhoáng đó, Thiên Nhã đã tin, tin Tiêu Cửu Thành thực sự yêu thích mình, có lẽ thật là từ xưa đến nay, và ngay cả kiếp trước Tiêu Cửu Thành cũng yêu thích mình. Trong lòng Thiên Nhã trong lúc nhất thời có chút phức tạp, kiếp trước dường như cái gì Tiêu Cửu Thành cũng chiếm được, thì ra đến cuối cùng nàng cũng có thứ cầu mà không được.
"Mặc kệ ngươi có phải thích nữ tử từ nhỏ hay không, nhưng ngươi thích ta chính là không đúng." Thiên Nhã vẫn cố chấp nói.
"Vậy chúng ta không nói những chuyện này nữa, ta cũng không bắt buộc ngươi phải đáp lại ta gì gì đó. Ngươi cứ xem như chưa từng biết tâm tư của ta, cứ đối với ta tự nhiên như ngày trước, đừng cố tình xa lánh ta là được. Ta sẽ không nói với người ngoài chuyện ta yêu ngươi, người khác cũng sẽ không biết tâm tư của ta." Tiêu Cửu Thành lấy lui làm tiến nói. Nàng còn lâu mới nói cho Thiên Nhã biết, ngoại trừ Thiên Nhã ra, kỳ thật những người khác đều biết nàng yêu Thiên Nhã, tránh cho Thiên Nhã khó chịu rồi thẹn quá hóa giận.
Quả nhiên nghe Tiêu Cửu Thành nói vậy xong, trong lòng Thiên Nhã buông lỏng hơn rất nhiều. Dù sao kiếp trước Tiêu Cửu Thành yêu thích mình, Tiêu Cửu Thành chưa từng nói ra. Ngay cả mình cũng không phát hiện ra, người khác làm sao phát hiện ra được.
"Tùy ngươi." Thiên Nhã xem như đồng ý đề nghị của Tiêu Cửu Thành.
Tiêu Cửu Thành hiểu rất rõ Thiên Nhã. Để Thiên Nhã từng bước một nhượng bộ, cũng chính là từng bước một thỏa hiệp tiêu chí. Lần này Thiên Nhã đồng ý nhượng bộ, đối với Tiêu Cửu Thành thực sự mà nói quá trọng yếu. Kinh hỉ hôm nay so với tâm cảnh ngột ngạt âm trầm ngày trước giống như sau cơn mưa trời lại sáng, thậm chí so với bất kỳ lúc này, nàng đối với Thiên Nhã càng có nhiều mong đợi hơn.
"Mấy ngày nay Thiên Nhã ở đạo quán như thế nào?" Tiêu Cửu Thành điểm đến là ngừng, thức thời nói sang chuyện khác. Bắt đầu đem trọng điểm chuyển dời sang những ngày sinh sống ở đạo quán của Thiên Nhã.
…
Tiêu Cửu Thành cảm thấy nàng và Thiên Nhã giống như có chuyện nói mãi không hết, mà lại còn dường như chỉ nói không bao lâu thì sắc trời đã tối. Lúc này Độc Cô Tấn đã phái người tới đón nàng trở về phủ.
Mặc dù Tiêu Cửu Thành vạn lần không muốn, những cũng không thể không quay đầu lên kiệu rời đi Thanh Phong quán. Vừa lên kiệu, nàng đã suy nghĩ ngày mai sẽ trở lại nơi này.
Thiên Nhã nhìn xem Tiêu Cửu Thành lên kiệu rời đi, trong lòng cũng giống vậy không hề muốn chút nào. Nàng biết rất rõ nàng đối với Tiêu Cửu Thành đã có tình cảm khác, nhận biết như vậy cùng với trải qua nhung nhớ, ghen tuông và không muốn rời xa, rõ ràng như thế, để nàng muốn tránh cũng không tránh được.
Một đêm này, Tiêu Cửu Thành ngủ không thể ngon giấc. Nàng cảm thấy trái tim cứng rắn như hòn đá của Thiên Nhã hình như đang dần mềm đi, điều này khiến cho cả đêm Tiêu Cửu Thành đều trong trạng thái phấn khởi. Nàng vừa nhắm mắt thì hình ảnh Thiên Nhã ngạo kiều vô cùng dễ thương đã hiện ra trong đầu, thế là khóe môi Tiêu Cửu Thành không tự chủ được cong cong cả đêm.
Tiêu Cửu Thành ngủ không ngon, Thiên Nhã cũng ngủ không ngon. Đối với chuyện bản thân nhận rõ tình cảm làm nàng lăn lộn khó ngủ, nàng rõ ràng đã quyết định xong rồi, kiếp này nàng muốn đoạn tuyệt tình yêu. Chỉ là nàng cắt đứt được tình cảm đối với Lý Quân Hạo, lại lâm vào tình cảm đối với Tiêu Cửu Thành, nhưng lại không thể thản nhiên tiếp nhận tình cảm của mình. Nàng vẫn cho nàng, bản thân sống lại chính là vì báo thù, vì che chở Độc Cô gia, mà nay Lý Quân Hạo chưa trừ, tiền đồ Độc Cô gia chưa biết, nàng không cách nào thản nhiên tiếp nhận bất cứ tình cảm nào dành cho mình. Ký ức kiếp trước mỗi lần nhớ lại đều làm cho Thiên Nhã cảm thấy thống khổ, nàng một mực không dám quên. Nhưng ở cùng với Tiêu Cửu Thành thời gian qua đã làm nàng xém chút nữa quên đi mình đã từng vì tình yêu mà trả giá thảm thiết như thế nào.
Thiên Nhã lăn lộn mãi không ngủ được, quyết định ngồi dậy ngắm trăng sáng trên trời. Trong vầng trăng kia dường như có chất chứa khuôn mặt Tiêu Cửu Thành kiếp trước, cũng có gương mặt Tiêu Cửu Thành kiếp này, ngay cả từng màn huyết tinh cũng thỉnh thoảng hiện lên. Điều nàng gánh vác chính là Độc Cô Thiên Nhã hai đời, chứ không phải một Độc Cô Thiên Nhã đơn thuần chỉ có mười tám tuổi.
Lời tác giả:
Độc Cô Thiên Nhã: Thù lớn chưa trả, biết dùng cái gì để nói chuyện tình cảm bây giờ?
Tiêu Cửu Thành: Ngươi cứ nói cho ta biết chuyện gì xảy ra, ta giúp ngươi đánh quái.
Faye:
Hello các bạn, mình về rồi đây. Sorry để các bạn chờ lâu hen, 30 tết mình về VN rồi nhưng 3 ngày Tết lo ăn chơi với gia đình. Happy New Year cả nhà!