Tô Thanh Trầm nhìn thấy Lục Ngưng Tuyết từ chối ý tốt của mình thì cảm thấy người này đúng thật là chẳng biết tốt xấu gì, người ta đã chủ động hỗ trợ, nàng lại còn không tiếp nhận ý tốt của người ta.
"Vừa rồi ngươi có nghe thấy tiếng mọi người nói chuyện không?" Tô Thanh Trầm thấy Lục Ngưng Tuyết không muốn mình giúp thì đành xem như thôi, không giúp Lục Ngưng Tuyết dọn dẹp phòng nữa, sẵn tiện muốn hỏi xem Lục Ngưng Tuyết có nghe được những lời nói lúc nãy không. Chiếu theo lý Lục Ngưng Tuyết ở trong phòng có thể hoàn toàn nghe thấy mấy lời này, nhưng nàng đoán người này nếu không phải đang chìm trong sáng tác thì cũng là phản ứng chậm lụt, chưa chắc sẽ nghe thấy.
"Sao cơ?" Lục Ngưng Tuyết dùng vẻ mặt mờ mịt nhìn Tô Thanh Trầm hỏi.
Tô Thanh Trầm nghĩ thầm quả nhiên là thế. Nghĩ lại cũng là do trước đó phụ thân Lục Ngưng Tuyết góp cho đạo quan một số tiền lớn, sư phụ nhớ ân của bọn họ, lại niệm tình xuất thân đại tiểu thư của nàng nên đối với Lục Ngưng Tuyết đặc biệt tử tế. Chỉ thỉnh thoảng mới nhờ Lục Ngưng Tuyết vẽ vài bức tranh thần tiên để treo bên ngoài, còn lại tất cả các việc nặng nhọc trong đạo quán như trồng rau quét tước Lục Ngưng Tuyết đều không cần làm. Dẫn đến người khác mới thấy ghanh tỵ với nàng, lại thêm tính cách nàng hướng nội chỉ biết đắm chìm trong chuyện của riêng mình, những người khác thấy nàng như thế càng không chấp nhận được.
"Không có việc gì, sau này đừng vẽ tranh trong phòng tối như thế này nữa, rảnh rỗi nên đi ra ngoài nhiều hơn…" Ngày nào cũng trốn ở kho củi, nhiều năm không tiếp xúc ánh mặt trời nên sắc mặc Lục Ngưng Tuyết tái nhợt đến độ không có huyết sắc, cũng may sắc đẹp vẫn còn. Nàng luôn cảm thấy Lục Ngưng Tuyết đang trốn tránh chuyện gì đó, chỉ là Lục Ngưng Tuyết đến bây giờ không muốn nói đến chuyện của mình, nàng cũng không thể hỏi thẳng, nàng nghĩ cứ kéo dài mãi như thế cũng không phải là biện pháp. Tình cảm và tinh thần của Lục Ngưng Tuyết sa sút quá lâu rồi, làm nàng luôn cảm thấy sẽ có ngày nào đó Lục Ngưng Tuyết biến mất không còn tăm hơi.
"Đa tạ đại sư tỷ." Lục Ngưng Tuyết ngại ngùng mỉm cười đáp lời Tô Thanh Trầm, kể từ ngày đến Thanh Phong đạo quán cho đến bây giờ, Tô Thanh Trầm có thể xem như người đối xử với nàng tốt nhất. Vừa rồi bên ngoài lớn tiếng như vậy, nàng đều nghe thấy, chỉ là đang giả vờ không nghe không biết gì mà thôi, không muốn Tô Thanh Trầm lo lắng cho mình.
Từ khi Lục Ngưng Tuyết vào đạo quán đến nay, Tô Thanh Trầm rất ít khi nhìn thấy Lục Ngưng Tuyết cười. Bây giờ nhìn thấy nàng cười chân thành với mình như vậy thì nghĩ thầm, Lục Ngưng Tuyết trì độn thì tri độn, ít nhất vẫn biết mình đối tốt với nàng. Mà không, có lẽ Lục Ngưng Tuyết cũng không phải trì độn như nàng nghĩ, Lục Ngưng Tuyết sáng suốt vô cùng, chỉ là luôn biểu hiện nàng chẳng màng chuyện gì trên đời thôi.
"Vậy ngươi lo thu dọn phòng đi, ta đi ra ngoài trước. Chút nữa sẽ có Độc Cô gia đại tiểu thư đến đạo quán của chúng ta, ta phải đại diện cùng sư phụ đi ra tiếp đón, nếu ngươi không muốn đi cũng được không sao cả." Tô Thanh Trầm nói xong thì nhìn chằm chằm vào Lục Ngưng Tuyết một lát, nàng phát hiện hình như gần đây mỗi lần mình nhìn xem người này, mặt nàng ta sẽ bắt đầu đỏ lên. Cũng bởi vì mặt Lục Ngưng Tuyết quá trắng nên mỗi lần đỏ mặt mới rõ ràng như thế. Trước kia nàng không chú ý lắm nhưng cũng không biết từ bao giờ lại biến thành như vậy. Tô Thanh Trầm cảm thấy Lục Ngưng Tuyết nhất định là không quen bị người khác chú mục, tình tình quá dễ xấu hổ mà thôi, cho nên nàng cũng không quá để tâm.
"Đa tạ đại sư tỷ." Lục Ngưng Tuyết gật đầu đáp. Nàng biết Tô Thanh Trầm thông cảm mình không thích náo nhiệt, lại từng mang thân phận đại tiểu thư nên sợ mình nghĩ đến chuyện quá khứ sẽ thấy buồn, cho nên Lục Ngưng Tuyết rất cảm kích Tô Thanh Trầm là vì vậy. Kỳ thật nàng ngược lại vẫn muốn đi ra ngoài một chút, dù sao nàng chưa từng thấy qua Độc Cô Thiên Nhã nhưng toàn thành đều biết Độc Cô Thiên Nhã là đại mỹ nhân, nàng nghĩ không biết nàng ta liệu có đẹp hơn Thanh Trầm hay không. Nhưng suy đi nghĩ lại thấy mình thị lực không tốt, nên thôi ở lại phòng cũng không sao.
"Ngày thường ngươi không thích nói chuyện, vậy mà sao cứ thích nói cám ơn ta hoài vậy, ngươi nên nói thêm những chuyện khác nữa mới tốt." Tô Thanh Trầm nghĩ thầm, có mỗi từ "đa tạ" mà nói những hai lần, chẳng lẽ ngoài lời cảm ơn thì không còn gì khác có thể nói sao.
"Miệng ta vụng về.." Lục Ngưng Tuyết lẩm bẩm một mình, nàng cảm thấy hôm nay đại sư tỷ rất chăm quở trách mình, làm cho nàng có chút đỡ không nổi.
"Ta thấy ngươi đây là lại không muốn nói chuyện đúng không, thôi bỏ đi." Tô Thanh Trầm nói xong thì quay người rời khỏi phòng Lục Ngưng Tuyết.
Sau khi Tô Thanh Trầm đi rồi, Lục Ngưng Tuyết vậy mà vẫn thấy căng thẳng mãi một lúc sau mới dịu xuống được. Đã nhiều năm trôi qua, oán trách của nàng đối với người kia đều đã phai nhạt, cảm tình cũng đã buông xuống. Nhưng chẳng biết từ khi nào mỗi khi nhìn xem Tô Thanh Trầm, nàng lại dâng lên cảm xúc giống như với người năm xưa. Khẩn trương bất an, chờ mong, còn có cảm xúc sợ hãi chiếm cứ phần lớn vì nàng biết rõ Tô Thanh Trầm không giống với người kia.
Mẫu thân Lục Ngưng Tuyết là tiểu thư nhà thư hương môn đệ, rất có tư sắc, đương nhiên ban đầu không thể gả cho thương nhân làm vợ. Chỉ là về sau gia đạo sa sút nên không thể không gả cho phú thương Lục Cẩm Bằng. Lục Cẩm Bằng là một người háo sắc, rất đông thê thϊếp nhưng kỳ quái là hắn không có con trai, chỉ sinh được một đám nhi nữ. Chính vì thế Lục Cẩm Bằng càng nạp nhiều cơ thϊếp vào nhà hơn.
Nữ nhân càng đông thì càng có nhiều tranh chấp lục đục với nhau, chủ yếu chính là tranh giành tình nhân. Hơn nữa đây là gia đình thương nhân nên càng không có chút quy củ nào đáng nói. Mẫu thân nàng lại vốn xuất thân từ nhà có ăn học nên càng chướng mắt người đầy mùi tiền như Lục Cẩm Bằng, hơn nữa không quen nhìn những người trong Lục gia náo loạn không có quy củ gì, lâu ngày biến thành trầm cảm không vui, vào lúc Lục Ngưng Tuyết mười ba tuổi thì bị bệnh qua đời.
Mẫu thân Lục Ngưng Tuyết ngày thường tính cách dịu dàng, không thích tranh chấp. Lục Ngưng Tuyết được mẫu thân đích thân dạy bảo nên tính tình cũng y như mẹ mình vậy. Bởi vì Lục Cẩm Bằng không có con trai, nên nàng làm đích nữ có thể nói khá được coi trọng. Mặc dù cũng sẽ bị ức hϊếp nhưng những cơ thϊếp kia cũng không dám trắng trợn khi dễ nàng.
Năm nàng mười ba tuổi, cha nàng bỏ ra nhiều tiền nạp một thϊếp mới vào phòng, chính là Lữ Phỉ La, hoa khôi Giang Nguyệt Lâu. Nàng này tinh thông cầm kỳ thi họa, bộ dáng lại đẹp, nói chuyện luôn luôn nhỏ nhẹ thầm thì, thanh âm giống như sẽ câu mất hồn người vậy.
Lúc đó là lần đầu tiên nàng gặp gỡ Lữ Phỉ La, luôn cảm thấy ánh mắt Lữ Phỉ La rất câu người làm Lục Ngưng Tuyết mười ba tuổi mặt mày đỏ ửng. Chủ yếu nhất là người thϊếp mới này của phụ thân nàng, ánh mắt không hề giống những thϊếp thất khác, dường như trong đôi mắt có mang theo ý đồ bất thiện. Tuy vậy ánh mắt nữ tử kia khi nhìn nàng lại cực nhu hòa, cực câu người, làm cho Lục Ngưng Tuyết khi đó liền cảm giác người này khác biệt so với những người kia.
Lữ Phỉ La được sủng ái mười phần. Sau khi Lục Cẩm Bằng nạp nàng vào thì không còn liên tục nạp thϊếp khác nữa, có xu hướng chỉ độc sủng một mình Lữ Phỉ La. Chỉ là làm thương nhân phải thường xuyên ra ngoài làm ăn, nên khi Lục Cẩm Bằng không ở nhà, Lữ Phỉ La bèn gọi Lục Ngưng Tuyết vào viện tử của nàng.
Lục Ngưng Tuyết năm mười ba tuổi dáng dấp như hoa như ngọc, có khí chất như tiểu thư nhà thư hương chứ không hề giống như sinh trưởng trong gia đình buôn bán. Nàng đem lại cảm giác sạch sẽ giống như đóa hoa sen trong nước, ở Lục gia như đất bùn bẩn thỉu mười phần không hợp nhau. Lữ Phỉ La vừa nhìn đã nhìn trúng Lục Ngưng Tuyết, nàng ghen tỵ sự sạch sẽ của Lục Ngưng Tuyết vì nó sẽ càng làm nổi bật vẻ không ra gì của nàng hơn, nàng muốn nhúng chàm Lục Ngưng Tuyết. Huống hồ lúc Lục Cẩm Bằng không có ở đây, Lục Ngưng Tuyết càng thích hợp để nàng gϊếŧ thời gian. Một tiểu cô nương chưa có nhiều kinh nghiệm sống là dễ lừa gạt nhất.
Cho nên Lữ Phỉ La bắt đầu tỏ ra có ý tốt với Lục Ngưng Tuyết, cũng tự mình dạy bảo Lục Ngưng Tuyết cầm kỳ thi họa, còn cố ý thân mật cực kỳ, khắp nơi câu dẫn. Buổi tối nàng lưu Lục Ngưng Tuyết ở lại phòng mình, còn thường xuyên kể cho Lục Ngưng Tuyết nghe lúc nàng còn ở Giang Nguyệt Lâu, thân mật với các tỷ muội như thế nào. Toàn là những chuyện làm Lục Ngưng Tuyết mặt đỏ tới tận mang tai.
Thời gian lâu dài, Lục Ngưng Tuyết tuổi nhỏ chưa có nhiều kinh nghiệm sống trải qua quá trình đủ kiểu câu dẫn của Lữ Phỉ La thì yêu cơ thϊếp của cha mình, cùng với Lữ Phỉ La làm hết những chuyện tư mật giữa nữ tử với nhau. Lữ Phỉ La dạy bảo nàng, khai phát nàng, để bốn năm sau nàng từ một nử tử cái gì cũng không hiểu biến thành nữ tử phóng đãng trên giường chẳng khác gì Lữ Phỉ La.
Lữ Phỉ La vốn ban đầu chỉ là nghĩ đùa bỡn nữ hài sạch sẽ này, nhưng thời gian lâu dài ở chung thì cũng có chút tình cảm. So với những nam nhân dơ bẩn kia, Lục Ngưng Tuyết sạch sẽ và nghe lời càng làm Lữ Phỉ La yêu thích.
Nam nhân có ai lại không có mới nới cũ, đặc biệt là loại nam nhân như Lục Cẩm Bằng, Lữ Phỉ La dù cho phong tình vạn chủng như thế nào thi qua mấy năm sau, hắn cũng không còn mê đắm nàng như trước đó nữa. Mặc dù Lữ Phỉ La bằng vào thủ đoạn của mình đã nghiễm nhiên leo lên chức chủ mẫu đương gia, nhưng ngặt nỗi nàng một mực không thể sinh con, liền không khỏi có chút bất an. Lữ Phỉ La bắt đầu tính toán đường lùi cho bản thân, nàng cảm thấy nhất định phải vì Lục gia sinh hạ một đứa con trai, chỉ là Lục Cẩm Bằng sinh được nhiều con như vậy nhưng không sinh được đứa con trai nào, hiện tại thì ngay cả con gái cũng không còn sinh được, hiển nhiên do Lục Cẩm Bằng có vấn đề. Thế là Lữ Phỉ La bắt đầu câu dẫn thuộc hạ đắc lực nhất của Lục Cẩm Bằng, cũng chính là quản gia của Lục gia. Hai người tư thông một thời gian, quả nhiên Lữ Phỉ La mang thai.
Lữ Phỉ La tư thông với quản gia đúng lúc bị Lục Ngưng Tuyết bắt gặp, nàng nói cho Lục Ngưng Tuyết biết tính toán của mình, nói bản thân trong tình thế bất đắc dĩ. Lục Ngưng Tuyết càng nghe càng lạnh lòng, trái tim tê buốt, càng nghe càng cảm thấy sợ hãi. Thời điểm mê luyến, Lữ Phỉ La chính là tất cả của nàng, dù cho Lữ Phỉ La nói cái gì nàng cũng sẽ không hoài nghi, nhưng khi tấm mặt nạ người tình hoàn mỹ bắt đầu lộ ra vết rách về sau, Lục Ngưng Tuyết cũng không biết làm sao đối mặt với Lữ Phỉ La. Nàng biết nữ nhân kia vốn không tốt đẹp như nàng tưởng, nhưng nàng vẫn không thể rời bỏ nàng ta, loại cảm giác này làm cho Lục Ngưng Tuyết hết sức thống khổ, giãy dụa khôn cùng.
Nàng bắt đầu tránh mặt Lữ Phỉ La. Lữ Phỉ La bị nàng xa lánh thì có tật giật mình cảm thấy sợ hãi, sợ Lục Ngưng Tuyết vì yêu sinh hận sẽ làm lớn chuyện nàng và quản gia tư thông. Thế là Lữ Phỉ La hung ác quyết tâm, thiết kế Lục Ngưng Tuyết vào bẫy. Chiếu theo chuyện trước đó Lục Ngưng Tuyết còn không nỡ tổn thương mình, nhất định phải diệt trừ hậu hoạn, nếu không làm thế Lữ Phỉ La sẽ không thể an tâm.
Trong sự khổ sở của mình, Lục Ngưng Tuyết vẫn quyết định bất kể hiềm khích lúc trước đi tìm Lữ Phỉ La, có ngờ đâu Lữ Phỉ La lại thẳng tay tổn thương nàng. Nghĩ đến tình cảnh ngày đó, nước mắt Lục Ngưng Tuyết lộp bộp rơi xuống.
Phụ thân nàng tức giận dùng trượng đánh nàng, những di nương khác thì chỉ trỏ nói những lời vô cùng khó nghe, nhưng tất cả những thứ này còn không bằng một phần vạn tổn thương Lữ Phỉ La mang đến cho nàng. Lúc đó, Lữ Phỉ La còn khóc lóc, giọt ngắn giọt dài kể lể lên án chuyện bản thân bị nàng bức bách như thế nào.
Nàng không ngốc, nàng biết vì sao Lữ Phỉ La muốn làm vậy. Nàng muốn nói cho Lữ Phỉ La biết, không cần làm nhiều như vậy, bởi vì nàng sẽ không tổn thương Lữ Phỉ La. Những lời khẩn cầu kia của Lữ Phỉ La, còn có bất an thấp thỏm trong ánh mắt, nàng biết Lữ Phỉ La bất an, nên bất kể Lữ Phỉ La lên án kết tội mình như thế nào, nàng đều nhận.
Chỉ chút nữa thôi nàng đã bị phụ thân đánh chết, không ngờ mệnh nàng dai dẳng lại không chết được. Trong mắt mọi người nàng biến thành một dị loại xấu xa trong cuộc đời này, Lục gia đã không còn đất để nàng dung thân. Lục Cẩm Bằng muốn gả chồng cho nàng, nhưng nàng nói với phụ thân mình đã thất thân, sẽ chỉ làm cho hắn mất mặt, không bằng ném nàng vào đạo quán để nàng tự sinh tự diệt. Lục Cẩm Bằng hùng hùng hổ hổ đánh nàng một bạt tay, sau đó như nàng mong muốn đưa nàng vào đạo quán.
Lời tác giả:
Lục Ngưng Tuyết: Ta bị bẻ cong, ta vô tội.
Tô Thanh Trầm: Vậy sao ngươi còn vẽ mấy bức tranh khó coi kia làm gì?
Lục Ngưng Tuyết: Ta cũng không biết, muốn vẽ thì vẽ thôi. Dù sao ta cũng đâu có việc gì làm, chắc là rảnh rỗi sinh nông nỗi…
Tô Thanh Trầm: Hừ, còn đem chuyện của chính mình vẽ thành truyện tranh, đúng là đồ không biết xấu hổ!