Tiêu Cửu Thành vẫn chờ đợi phản ứng của Thiên Nhã, quả nhiên khi Thiên Nhã vừa nghe mình nói vậy xong thì phản ứng đầu tiên chính là buông tay mình ra. Tiêu Cửu Thành biết nửa năm qua ở chung với Thiên Nhã, nàng thật sự có tình cảm với mình, hiển nhiên loại tình cảm này là do ở chung lâu ngày mà có, hoặc có thể là tình cảm thân tình giữa người một nhà với nhau, cũng có thể là tình hữu nghị gì đó, nhưng nói cho cùng, đều không phải là thứ tình cảm mà mình chờ mong. Một lần nữa, Tiêu Cửu Thành xác nhận Thiên Nhã thật sự không giống với mình.
"Thiên Nhã, ngươi không cần đi đến đạo quán để tránh ta đâu, ta nói thật lòng đó. Cần thiết thì ta chuyển ra khỏi viện của ngươi là được. Từ nay về sau ta sẽ có chừng mực, không làm ngươi khó xử nữa." Tiêu Cửu Thành lặp lại lần nữa.
"Ta nói rồi, chuyện này không quan hệ gì đến ngươi." Thiên Nhã quả quyết nói, sau đó xoay người bỏ đi về phía trước. Hiện tại tâm tình nàng rất loạn, chỉ có mong muốn né tránh khỏi Tiêu Cửu Thành. Thật sự sâu trong tiềm thức của mình, nàng vẫn luôn khủng hoảng. Khủng hoảng này bắt nguồn từ khát vọng chiếm hữu đối với Tiêu Cửu Thành mà nàng không lý giải được, ngay cả việc để Tiêu Cửu Thành trở lại viện của Độc Cô Thành, nàng cũng không muốn. Thế nhưng mà, thái độ nàng thể hiện ra với Tiêu Cửu Thành lại hoàn toàn phủ định lại với những mong muốn thực sự của nàng. Sự phủ định này có thể giải thích như thế này: vốn một người cả đời đều tuân theo các quy chuẩn quy phạm mà xã hội và người đời đặt ra, nên khi đột nhiên xuất hiện các hiện tượng và cảm giác lạ thì theo bản năng sẽ xuất hiện sự bài xích và muốn loại trừ nó. Chính vì những nguyên do tâm lý mâu thuẫn như thế này, nàng mới muốn né tránh Tiêu Cửu Thành. Bởi vậy, thay vì nói nàng né tránh Tiêu Cửu Thành, có thể phân tích lý do né tránh thành nàng khủng hoảng vì những khát vọng thầm kín sâu trong nội tâm mình, còn có khủng hoảng vì phát hiện mình cũng đang dần thay đổi thành khác loại, và bởi vì bây giờ nàng vẫn không hiểu những cảm xúc phức tạp sâu trong lòng mình, nên chỉ có thể chọn biện pháp né tránh mà thôi.
Tiêu Cửu Thành nhìn theo bóng lưng Thiên Nhã dứt khoát xoay người rời đi, cách mình xa như vậy, cùng với phản ứng không thèm để ý đến mình của Thiên Nhã khi còn bé sao mà giống nhau đến thế. Sự thân mật với Thiên Nhã nửa năm qua bỗng chốc mơ hồ như làn khói xanh, đến thời điểm này, lập tức ứng với câu "tan thành mây khói." Cuộc đời Tiêu Cửu Thành từ nhỏ đến giờ, có thể nói là thuận buồm xuôi gió, rất ít khi nàng có cảm giác bị thất bại. Nhưng từ ngày nhận biết mình có xu hướng tính dục khác hẳn với người thường, đối với Thiên Nhã có tình cảm mong mà không được thì dù cho bản thân có muôn vàn trí tuệ cũng cảm thấy thất bại ê chề.
Tiêu Cửu Thành thở dài một hơi thật sâu, có lẽ cũng chỉ có mình nàng biết trong cái thở này có bao nhiêu điều bất đắc dĩ, có bao nhiêu thứ nàng đành phải chịu bó tay không biết làm gì. Nàng là một người thông minh, trời sinh đã có sẵn loại tâm tính tự phụ không biết sợ hãi và kiêu ngạo. Nàng cho rằng với sự thông minh của mình, tất cả mọi chuyện trên đời này đều có thể giải quyết, chỉ cần tìm được một phương pháp phù hợp thì không có gì là không thể vượt qua. Mang theo sự lạc quan và tự tin đối với năng lực của mình, cho nên so với người thường, nội tâm nàng cứng cỏi và mạnh mẽ hơn nhiều. Nhưng mà giờ khắc này, đối với chuyện tình cảm với Thiên Nhã, nàng cảm thấy mình yếu ớt bất lực, thậm chí là thấp hèn. Thấp hèn bởi vì hiện tại nàng có suy nghĩ rằng, chỉ cần Thiên Nhã ở lại, chỉ cần Thiên Nhã ở lại thôi thì bất kể là gì nàng đều nguyện ý làm vì Thiên Nhã. Loại tư tưởng này đối với người thông minh như Tiêu Cửu Thành mà nói là vô cùng ngu xuẩn, bởi vì nàng biết bất kể là nàng làm chuyện gì, Thiên Nhã cũng chưa chắc sẽ cảm kích. Vậy mà nàng vẫn mang theo suy nghĩ hèn mọn, hy vọng chờ mong may mắn như thế. Lý trí và sự kiêu ngạo vốn có của nàng chẳng biết đã đi đâu, hoàn toàn không khống chế đươc, lại cam tâm tình nguyện thấp hèn vì người kia.
Tiêu Cửu Thành vẫn luôn biết mình là một người rất ích kỷ, chung quy vẫn biết nên làm gì để cuộc đời mình tươi xanh tốt đẹp nhất. Nàng cũng biết nàng có được nhiều thứ mà người khác không có, được trời xanh ưu ái cho nàng biết bao nhiêu ưu thế, nàng thông minh nàng xinh đẹp, nàng chỉ cần vận dụng tốt ưu thế của mình thôi thì đã đủ rồi. Thông minh sáng dạ, có tri thức hiểu lễ nghĩa, mỹ mạo lịch sự tao nhã là những thứ luôn luôn làm người khác yêu thích. Nên có thể nói, muốn đạt được sự coi trọng của người khác, đối với nàng dễ như trở bàn tay. Thứ nàng muốn có được, chỉ cần dùng một chút thủ đoạn thì có gì lại không thể đoạt lấy.
Nhưng mà cuộc đời này vốn là thế, ngươi cứ tưởng ngươi đã có tất cả, thì trời xanh sẽ tạo ra một thứ mà ngươi có muốn cũng chẳng được. Có người con gái gọi là Độc Cô Thiên Nhã, từ nhỏ nàng đã mắt cao hơn đầu làm cho người ta chán ghét, đến khi trưởng thành cũng chẳng thay đổi nhiều là bao. Một người tất cả mọi người không ai thích, nàng lại thích. Nàng thích Thiên Nhã ngay thẳng đơn giản, thích Thiên Nhã kiêu ngạo, Thiên Nhã mỹ lệ, để cho mình không nhịn được muốn đến gần nàng, muốn lấy lòng nàng. Tất cả cảm giác đó nàng đều không tự chủ được, nàng vui sướng mình cũng vui sướng, nàng kiêu ngạo nàng mỹ lệ, mình cũng theo đó mà tự hào vẻ vang thay nàng. Nhưng mà, chính người này cũng khiến cho nàng dần trở nên lo được lo mất!
Nếu như có thể, Tiêu Cửu Thành hy vọng mình có thể trở thành một người không có ham muốn, không có cưỡng cầu gì. Mình sẽ không động tình vì bất luận kẻ nào, sẽ không vì ai mà thương tâm khổ sở, càng không vì ai mà không còn là chính mình. Nhưng sự thật là nàng đã động tình, đây hết thảy đều để Tiêu Cửu Thành lâm vào thế bị động, bất lực không thể làm gì.
Chẳng mấy chốc đến ngày Thiên Nhã mười tám tuổi, lễ nguyên tiêu qua đi, trong thành bắt đầu thảo luận Độc Cô tướng quân sẽ gả nữ nhi cho ai? Ba thành trì tương ứng với của hồi môn liệu là thật hay đồn? Nói tóm lại, dân chúng trong thành đều hết sức quan tâm đến hôn sự của Độc Cô Thiên Nhã. Mọi người đều cho rằng năm nay Độc Cô Thiên Nhã chắc chắn sẽ gả đi, không ai là không trong trạng thái chờ xem náo nhiệt, chờ xem Độc Cô gia đại tiểu thư được cực kỳ sủng ái kia cuối cùng sẽ mười hai bến nước, lạc vào bến nào.
Đối với món hời ba cái thành trì của hồi môn kia, còn có quyền thế nhà Độc Cô gia, tất nhiên có không ít danh môn vọng tộc tiến về cầu hôn nhưng đều bị Độc Cô Tấn cự tuyệt. Lần này đến quan địa phương cũng có chút hấp tấp, Độc Cô gia nếu cứ cự tuyệt, Độc Cô Thiên Nhã biết gả cho ai. Mặc dù đây là đất phong của Độc Cô gia, nhưng về mặt pháp lý, Độc Cô gia chỉ có quyền lợi hưởng thuế chứ không phải là tất cả, quản lý vẫn do quan lại địa phương do triều đình bổ nhiệm.
Thế là chuyện đến nước này, quan địa phương không thể không khách khách khí khí đề cập chuyện hôn sự của Độc Cô Thiên Nhã với Độc Cô Tấn.
Độc Cô Tấn nói, nữ nhi của hắn tuyệt đối không thế tùy tiện lấy chồng, nếu không gả được cho nam tử tốt nhất thiên hạ thì thà rằng nhập đạo làm quan. Chuyện này là hoàn toàn hợp lý để tránh né pháp lệnh của triều đình, quan địa phương cũng không còn lời gì để nói.
Chuyện Độc Cô Thiên Nhã thà làm đạo cô cũng không tùy tiện lấy chồng quả thực làm toàn thành oanh động. Tất cả mọi người đều nói, chuyện này Độc Cô Tấn không là là thương nữ nhi mà chính là đang hại nàng, cuộc đời này của Độc Cô Thiên Nhã sợ rằng sẽ bị lỡ làng mất thôi.
Ngay cả Tiêu Cửu Thành về nhà mẹ đẻ một chuyến nhân dịp chúc thọ cho mẫu thân, cũng bị Tiêu lão thái quân, vốn có hảo cảm với Thiên Nhã cũng kéo Tiêu Cửu Thành lại khuyên nhủ một phen.
"Cửu Thành, cha chồng con lần này thật là hồ đồ. Thiên Nhã đã mười tám tuổi rồi, cớ gì lại còn hồ nháo chuyện lấy hay không lấy chồng! Cứ làm thế này sẽ lỡ làng hôn sự của Thiên Nhã. Cha chồng con thương yêu Thiên Nhã thế nào, mọi người đều biết, hắn muốn thay Thiên Nhã tìm một mối hôn nhân tốt, không nguyện ý thiệt thòi Thiên Nhã, ta đều có thể hiểu được, nhưng chuyện nào ra chuyện đó, đâu thể lấy cớ như vậy được. Gia đình bình thường thương nữ nhi, nói khó tìm thì cũng được đi, còn gia đình vọng tộc thì cứ gả cho gia đình có danh vọng thấp hơn mình là được rồi, có nhà mẹ đẻ che chở, nhà chồng nào dám khinh thị Thiên Nhã chứ. Bây giờ bởi vì chưa thu xếp được mối nào tốt cho Thiên Nhã, còn dự định đưa đi làm nữ quan thì thật là ẩu tả hết sức. Thiên Nhã xưa giờ đối với con không bạc, Cửu Thành con phải về nhà cố gắng khuyên bảo cha chồng con một chút, ngàn vạn lần đừng làm lỡ làng Thiên Nhã…" Lão thái quân hiền lành nắm tay cháu gái nhỏ nhà mình, tận tình nói.
"Đây chính là ý tứ của Thiên Nhã, cha chồng và con đều đã khuyên qua.." Tiêu Cửu Thành đắng chát nói. Tâm ý Thiên Nhã đã quyết, Độc Cô Tấn lại đồng ý, hoàn toàn không có cách nào.
"Vậy thì càng là ẩu tả, cô nương mười tám tuổi biết cái gì, đây là chuyện hôn nhân đại sự, là lệnh của phụ mẫu, cha chồng con há có thể để nàng quyết định lầm đường lạc bước như vậy. Đứa nhỏ này hồ đồ, cha chồng con cũng không thể hồ đồ theo a…" Lão thái quân kích động nói, chẳng khác gì con cháu nhà mình bị làm lỡ chuyện.
"Lão thái quân, con trở về sẽ cố gắng thuyết phục bọn họ." Tiêu Cửu Thành trấn an nãi nãi nhà mình. Nàng biết chuyện Thiên Nhã không lấy chồng đối với tất cả mọi người mà nói đều là đang hại Thiên Nhã, chỉ có mình nàng ước gì Thiên Nhã không lập gia đình.
Kể từ khi biết quyết định của Thiên thì đã gần một tháng, Tiêu Cửu Thành cũng đã bắt đầu tiếp nhận sự thật này. Nàng điều chỉnh tâm trạng của mình, chỉ nghĩ đến những chỗ tốt. Dù cho có thuộc về người khác trên danh nghĩa thì sự thật Thiên Nhã không thuộc về bất luận kẻ nào cũng đủ để nàng vui vẻ rồi. Cứ xem như Thiên Nhã thật đi đạo quán thì sao, chẳng lẽ cả đời phải ở lại đạo quán hay sao, đương nhiên nàng vẫn phải trở về. Đặc biệt là Độc Cô gia còn có tâm tranh giành thiên hạ, Thiên Nhã trở lại Độc Cô gia chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi.
Tiêu Cửu Thành cảm thấy mình quá vội vàng. Bởi vì ngay từ đầu nàng quá vội vàng, mới chủ quan để cho Thiên Nhã biết tâm tư của mình, làm cho Thiên Nhã phải né tránh mình. Nàng hiện tại không thể không ép mình, thậm chí là lừa mình dối người để thuyết phục bản thân rằng đối với Thiên Nhã nàng phải kiên nhẫn, một ngày nào đó Thiên Nhã sẽ trở về. Nàng hy vọng rằng đến lúc đó, mình sẽ càng đẹp càng ưu tú hơn, để Thiên Nhã càng không thể bỏ qua mình. Chỉ cần Thiên Nhã một ngày chưa thuộc về người khác, vậy thì nàng sẽ vẫn còn có cơ hội. Nếu vì Thiên Nhã kén chồng, xem như là phu quân trên danh nghĩa đi, nhưng vạn nhất Thiên Nhã đùa mà thành thật thì biết làm sao, dù gì thiên tính Thiên Nhã chính là yêu thích nam tử mà. Tiêu Cửu Thành càng nghĩ càng cảm thấy chuyện Thiên Nhã vào đạo quán làm nữ đạo cô cũng không phải quyết định gì quá xấu. Nguyên nhân Tiêu Cửu Thành có thể nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng của mình là vì nàng không muốn cứ như vậy mà từ bỏ. Mà để mình không từ bỏ chút hy vọng nhỏ nhoi đó, nàng phải cần rất nhiều năng lượng để chống đỡ tâm lý chờ đợi kia, còn phải có nội tâm thật mạnh mẽ, bởi vì Tiêu Cửu Thành không đoán được sẽ còn có bao nhiêu thất vọng đang chờ mình ở phía trước. Nếu có một ngày nàng không còn đủ năng lượng để chèo chống hy vọng nhỏ bé kia nữa, thì có lẽ đó chính là ngày nàng từ bỏ Thiên Nhã.
Có nhiều lúc Thiên Nhã không thể hiểu được Tiêu Cửu Thành. Lúc Tiêu Cửu Thanh mới biết mình muốn rời đi, nàng khổ sở thế nào Thiên Nhã đều có thể cảm thụ được. Thiên Nhã vẫn nghĩ càng đến gần ngày mình ra đi, Tiêu Cửu Thành sẽ càng khó vượt qua, nhưng trên thực tế, Tiêu Cửu Thành dường như đã nhanh chóng điều tiết tâm trạng thật tốt rồi. Và bởi vì giống như nàng đã tiếp nhận hiện thực, nên Thiên Nhã cũng không còn cảm giác được nàng khổ sở nữa. Lúc này Thiên Nhã ngược lại có cảm giác như mình đang ảo tưởng, nàng cho rằng sỡ dĩ Tiêu Cửu Thành khôi phục nhanh như vậy là vì những tình cảm không bình thường mà Tiêu Cửu Thành dành cho mình chỉ là do sớm chiều ở chung, là ảo giác do việc gần gũi quá phận gây ra, chứ không phải là thứ tình cảm khắc sâu. Về lâu về dài, Tiêu Cửu Thành sẽ phai nhạt cảm giác nàng dành cho mình. Nghĩ như vậy, Thiên Nhã vốn nên cao hứng lại chẳng cao hứng như nàng tưởng, trong mơ hồ còn có cảm giác không vui, giống như mình quá tự đề cao mình vậy.
Vào lúc Thiên Nhã đang cảm thấy Tiêu Cửu Thành không để ý gì mình, sự quan tâm nàng dành cho mình chỉ là nhất thời ý loạn tình mê thì chia ly ngày đó, Tiêu Cửu Thành lại chủ động nắm tay Thiên Nhã lần nữa, dù suốt một tháng nay, Tiêu Cửu Thành đã không còn chủ động thân cận nàng. Cho nên lúc Thiên Nhã bị Tiêu Cửu Thành kéo tay cũng không hề rút ra, mặc cho Tiêu Cửu Thành nắm chặt lấy tay mình. Giờ khắc này, Thiên Nhã vậy mà cảm thấy có chút không thể bỏ xuống được.
"Thiên Nhã, ta sẽ chờ ngươi trở về, dù cho bao lâu." Tiêu Cửu Thành vô cùng nghiêm túc nói với Thiên Nhã. Đến ngày chia tay, Tiêu Cửu Thành mới phát hiện bao nhiêu điều chỉnh tâm trạng vào giờ khắc này cũng chỉ là giả dối. Bao nhiêu khổ sở khó chịu trong lòng nàng dù làm cách nào cũng không bỏ xuống được, vô luận là điều tiết điều chỉnh gì đó cũng chỉ là vô hiệu.
Giờ khắc này Thiên Nhã không nói gì, bởi vì nàng cũng không biết nên nói gì bây giờ, chỉ có cảm giác xúc động trong lòng đang chậm rãi dâng lên.
Lời tác giả:
Tiêu Cửu Thành: Thiên Nhã, ta si tình như vậy, ngươi chắc chắn từ bỏ đúng không?
Thiên Nhã: Ta nói rồi, ta thẳng!
Tiêu Cửu Thành: Tốt thôi, ta sẽ tìm tiểu tỷ tỷ xinh đẹp khác chơi chung, ngươi xác định ngươi không hối hận đúng không?
Thiên Nhã: Không cho phép rải thính dâʍ dê lung tung!