Tiêu Cửu Thành vẫn cứ thế ôm thật chặt eo Thiên Nhã, cứ ôm mãi, ôm mãi như thế không buông lỏng chút nào. Mà lần này Thiên Nhã cũng không còn cảm thấy không được tự nhiên như trước, mặc cho Tiêu Cửu Thành thoải mái ôm lấy mình.
Đình Nhi và Cẩm Nhi hai người nhìn xem dáng vẻ ôm nhau thân mật của hai tiểu thư nhà mình, Đình Nhi thì vẫn dáng vẻ dửng dưng như chuyện thường tình ở huyện, nhưng Cẩm Nhi thì cảm thấy vô cùng kỳ lạ.
"Tình cảm của đại tiểu thư và thiếu phu nhân thực sự thân mật quá đi, ngay cả thân tỷ muội cũng không thân mật được như thế." Cẩm Nhi cảm khái ngậm ngùi nói, nàng luôn cảm thấy tiểu thư nhà nàng và Độc Cô Thiên Nhã thân mật quá mức bình thường đi.
Đình Nhi mỉm cười không đáp, Cẩm Nhi đến bây giờ vẫn không hiểu được sao, mình thì đã sớm thấy rõ rành rành từ trước rồi. Có điều đại tiểu thư và thiếu phu nhân hiện tại càng lúc càng lớn mật nha, giờ dù cho có ở ngoài khuê phòng cũng không còn cố kỵ gì cả.
Tiêu Cửu Thành thấy Thiên Nhã hôm nay thuận theo để cho mình ôm nàng thì trong lòng âm thầm mừng rỡ, đương nhiên càng không nỡ buông Thiên Nhã ra. Toàn thân Thiên Nhã vô cùng mềm mại và lúc nào cũng tỏa ra hương thơm dìu dịu, để cho Tiêu Cửu Thành cứ muốn ôm hoài, vĩnh viễn cũng không buông ra.
Được Tiêu Cửu Thành ôm hồi lâu rồi mà nàng ta cũng không có ý gì là muốn buông ra, Thiên Nhã bắt đầu cảm thấy không thoải mái. Nhưng dù gì người ta cũng mới chịu ủy khuất từ Độc Cô Thành, nàng cũng không thể như bình thường mở miệng xua đuổi Tiêu Cửu Thành được, chỉ có thể tìm cớ đánh lạc hướng.
"Đột nhiên ta rất muốn nghe ngươi đàn một khúc." Thiên Nhã nói.
"Vậy Thiên Nhã đàn cho ta nghe trước đi, sau đó ta sẽ đàn." Lúc này Tiêu Cửu Thành mới buông Thiên Nhã ra, nàng đã rất lâu rồi không thấy Thiên Nhã đàn qua, nàng rất muốn nghe Thiên Nhã đàn. Chẳng hiểu sao giờ đây Thiên Nhã đối với cầm kỳ thi họa đã không còn nhiệt tình như xưa, mỗi lần đưa ra ý định muốn luận bàn cùng Thiên Nhã một chút, nàng đều không đồng ý.
Thật ra Thiên Nhã chỉ là sợ làm cái gì cũng thua mất cái mặt già, cho nên mới không muốn luận bàn với Tiêu Cửu Thành. Đã vậy thì hôm nay cứ hy sinh đánh một khúc cho Tiêu Cửu Thành nghe vậy.
"Được thôi." Thiên Nhã đồng ý.
Thế là hai người cùng trở lại phòng Thiên Nhã, trong phòng nàng có bày một thanh cầm có âm sắc tuyệt hảo, bởi vì đã lâu không dùng, Đình Nhi sợ dính bụi nên ở bên trên còn trùm một tấm lụa màu đỏ.
Thiên Nhã lấy tấm lụa đỏ ra, lập tức hiện lên thanh cổ cẩm bằng gỗ tử đàn tốt nhất.
"Cây đàn này thật tốt." Tiểu Cửu Thành bước lên phía trước, vuốt ve cây đàn của Thiên Nhã. Quan văn không có tham ô nhận hối lộ, luôn ứng với một từ, gọi là trong sạch. Tiêu gia là thư hương môn đệ, tổ tiên có không ít người xuất thân làm quan văn, tuy thế hệ về sau có chút vốn liếng nhưng tài lực còn xa mới bằng Độc Cô gia có đất phong được hoàng thượng phong thưởng. Cho nên cây đàn này của Thiên Nhã là cực kỳ trân quý, e rằng toàn thành này chỉ có mỗi Độc Cô gia mới có thể cho Thiên Nhã một cây đàn tốt như thế.
"Nếu ngươi thích thì ta tặng ngươi đó." Thiên Nhã vô cùng hào phóng nói. Kiếp trước nàng thập phần yêu thích cây đàn này, có điều hiện thời nàng cảm thấy đàn tốt phải cho người đàn giỏi thì mới xứng đôi. Rõ ràng Tiêu Cửu Thành càng có tư cách nhận được cây đàn này hơn mình.
"Ta và Thiên Nhã đều là người một nhà, đàn này đặt ở phòng ta hay phòng ngươi thì bất quá cũng chỉ cách vài bước chân mà thôi, tặng hay không tặng cũng chẳng khác gì nhau." Tuy Thiên Nhã đối với nàng thật hào phóng, nhưng nàng không phải người có lòng tham không đáy, cứ là đồ tốt của Thiên Nhã đều muốn chiếm làm của cho riêng mình. Hơn nữa, trọng yếu nhất là nàng thật sự muốn trở thành phu thê với Thiên Nhã, ngày sau tất cả của Thiên Nhã sẽ là của nàng, tất cả của nàng cũng là của Thiên Nhã, cần thiết gì phải phân biệt ta ta ngươi ngươi làm gì?
Thiên Nhã ngẫm nghĩ thấy cũng đúng đúng. Tuy nói tặng cho Tiêu Cửu Thành nhưng kỳ thật cũng chỉ là thay đổi từ chỗ này qua chỗ khác, cách nhau chỉ một bức tường, chẳng có gì đặc biệt. Cho nên Thiên Nhã cũng không nói thêm lời nào nữa, bắt đầu gảy vài dây đàn, thử một chút âm thanh xem sao.
Linh hồn Thiên Nhã dù sao cũng là nữ tử hơn ba mươi tuổi, cầm nghệ của nàng so với năm mười bảy tuổi đương nhiên tiến triển hơn nhiều lắm, mặc dù không thể so với Tiêu Cửu Thành tương lai nhưng với Tiêu Cửu Thành hiện tại thì miễn cưỡng cũng có thể đánh ngang tay.
Vì thế đến lúc Thiên Nhã bắt đầu chính thức gảy đàn, Tiêu Cửu Thành quả thực ngẩn ngơ ngoài ý muốn. Mới nửa năm không thấy Thiên Nhã đánh đàn thôi mà cầm nghệ so với trước kia tốt hơn nhiều, ngoại trừ lúc bắt đầu nàng có chút không quen tay, về sau khi bắt đầu nhập tâm thì quả thực làm cho Tiêu Cửu Thành kinh diễm vô cùng. Trước kia nàng cảm thấy cầm nghệ của mình đã vượt qua Thiên Nhã, bây giờ xem ra là tự mình đánh giá mình quá cao, cầm nghệ của nàng và Thiên Nhã đều sàn sàn như nhau.
Tiêu Cửu Thành luôn cảm thấy lúc Thiên Nhã đánh đàn là khoảnh khắc nàng đặc biệt xinh đẹp, xinh đẹp đến mức làm cho Tiêu Cửu Thành không thể dời tầm mắt đi. Kia là khuôn mặt mỹ lệ, là tấm lưng thẳng tắp, sao mà cao ngạo như vậy, lại còn xinh đẹp và đoan trang đến thế.
Ánh mắt si mê của Tiêu Cửu Thành dần rơi vào những ngón tay ngọc ngà đầy đặn thon dài đang gảy đàn của Thiên Nhã, nàng chỉ hận mình không phải là thanh cổ cầm đang được Thiên Nhã đặt tay lên kia, không biết nếu được Thiên Nhã gảy như thế thì sẽ có tư vị đến thế nào. Nghĩ đến trước đó Thiên Nhã vô tình đụng vào cơ thể mình mang đến cảm giác tê dại, nàng liền cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, không còn dám suy nghĩ nhiều nữa.
Trong ánh nhìn như si như say của Tiêu Cửu Thành, Thiên Nhã rất nhanh đã đàn xong một khúc. Lúc nàng ngừng tay lại, ngẩng đầu lên nhìn vào mặt Tiêu Cửu Thành, chỉ cảm thấy sao mà ánh mắt kia quá mức chú tâm quá mức nóng bỏng, làm cho nàng bỗng chốc thấy quái dị làm sao, lại không nói ra được kỳ quái ở chỗ nào, chỉ cảm thấy tự bản thân mình gần đây cũng thật là kỳ quái. Nhìn Tiêu Cửu Thành một hồi vẫn nghĩ mãi không ra, Thiên Nhã dứt khoát không thèm nghĩ nữa.
Tuy Thiên Nhã đã ngừng đàn nhưng dư âm vẫn còn vang vọng bên tai làm cho Tiêu Cửu Thành chưa thu hồi được ý nghĩ kỳ quái trong đầu mình lại, mãi đến khi cảm giác được Thiên Nhã đang nhìn mình chằm chằm, giống như bí mật của mình bị bại lộ, Tiêu Cửu Thành mới bối rối thu hồi tầm mắt của mình.
"Ta đàn xong rồi, giờ đến phiên ngươi." Thiên Nhã nói xong thì đứng dậy, nhường chỗ cho Tiêu Cửu Thành.
Tiêu Cửu Thành thử gảy vài dây đàn, sau đó bắt đầu vì Thiên Nhã tấu lên khúc nhạc.
Thiên Nhã nhìn xem Tiêu Cửu Thành, thầm nhận xét khí chất của người này thật tốt, mỗi khi nàng ta làm những chuyện văn nhã thì cảm giác này sẽ đặc biệt xuất hiện, một cảm giác mà Thiên Nhã cũng không miêu tả rõ ràng được. Nàng luôn nghĩ Tiêu Cửu Thành đẹp hơn so với mình, nhưng không phải so về vẻ đẹp bề ngoài mà là vẻ đẹp nội tại, khí chất bên trong, cái mà nàng không có, thậm chí tất cả nữ tử mà nàng từng gặp cũng không có đủ khí chất như thế này. Cho nên, nàng phải thừa nhận rằng Tiêu Cửu Thành với mỹ mạo trời sinh còn dung hợp thêm khí vận đặc biệt là rất đẹp, là nữ tử đẹp nhất trong mắt nàng. Nói cũng kỳ lạ, trước kia, mỗi lần cảm thấy Tiêu Cửu Thành đẹp hơn mình nàng đều thấy rất bực mình khó chịu, rồi cũng không biết từ khi nào nàng đối với dung mạo của Tiêu Cửu Thành liền bảo trì một loại tâm thái gọi là bình chân như vại, thậm chí còn bắt đầu có ý thưởng thức nhìn ngắm Tiêu Cửu Thành. Nàng đoán có lẽ do nàng đã bắt đầu thật xem Tiêu Cửu Thành là người nhà của mình, người cùng một nhà có sắc đẹp tuyệt thế, mình tự hào vui vẻ cũng là chuyện thường thôi.
Hai người cứ như vậy, ngươi một khúc ta một khúc, dường như tìm được niềm vui thú nên cả buổi sáng liền trôi qua rất nhanh, thậm chí đến giờ dùng cơm buổi trưa rồi mà hai nàng vẫn còn cảm giác chưa thỏa mãn.
"Mới bắt đầu cứ tưởng là ảo giác của bản thân, về sau nghe Thiên Nhã đàn thêm mấy khúc, mới nhận ra dường như trong lòng Thiên Nhã có tâm sự?" Lúc dùng cơm trưa Tiêu Cửu Thành hỏi, trong tiếng đàn của Thiên Nhã ít nhiều có cảm giác ưu sầu lo nghĩ khó nhận ra. Lấy sự hiểu biết của nàng đối với Thiên Nhã thì người này không phải loại tiểu thư bình thường hay đa sầu đa cảm, chính vì thế nàng luôn quả quyết trong lòng Thiên Nhã có gút mắc nào đó.
"Ngươi nghĩ quá nhiều rồi, chỉ là tiếng đàn thôi không thể nói lên được gì. Giống như tiếng đàn của ngươi vậy, trong thanh âm mang theo tình ý miên miên, như oán như sầu như trách, còn có một chút tình thâm không thể lý giải, nếu không phải ngươi ngày đêm ở suốt bên ta, tuyệt đối không thể cùng người khác tư tình thì ta đã hoài nghi ngươi hồng hạnh xuất tường, tâm hữu tình lang rồi. Ngươi và ta đều là ý theo đàn mà thôi, chẳng thể nói lên điều gì." Thiên Nhã nói.
*Hồng hạnh xuất tường: từ dùng để chỉ nɠɵạı ŧìиɦ dành riêng cho phụ nữ. Tâm hữu tình lang: có ý trung nhân trong lòng.
Tiêu Cửu Thành nghe Thiên Nhã nói vậy, trong lòng thật sự là dở khóc dở cười. Nàng ngày đêm đều ở trong viện Thiên Nhã, có tư tình đương nhiên là đối với Thiên Nhã rồi. Thiên Nhã hiểu được tâm tình trong khúc nhạc, nhưng nhất nhất lại không chịu chỉ cần rẽ ngang một cái thôi sẽ thấy một con đường sáng hơn, đúng là đồ ngốc mà!
Thiên Nhã ở cùng với Tiêu Cửu Thành, chuyện các nàng có thể cùng nhau làm xác thực không ít, tỷ như đánh cờ, vẽ tranh, viết chữ, xạ kỵ, chỉ là ba mục trước Thiên Nhã không bằng Tiêu Cửu Thành, chỉ có xạ kỵ là còn được được. Sau khi trải qua chuyện cầm nghệ buổi sáng, Thiên Nhã mới phát hiện mình không quá mức mất mặt, cảm giác tự tin hơn rất nhiều. Do không còn sợ mất mặt nữa nên buổi chiều nàng còn cùng Tiêu Cửu Thành đánh cờ.
Kỳ thật đây là Thiên Nhã quá mức lo xa, Tiêu Cửu Thành làm sao có thể để nàng mất mặt cho được, ít nhất nàng sẽ không dùng tư thế đại khai sát giới chém gϊếŧ tứ phương đánh bại Thiên Nhã. Nàng chỉ là nhằm lúc Thiên Nhã không phát giác được sẽ lặng lẽ nhường Thiên Nhã, sau đó dùng tư thái thắng hiểm để chiến thắng Thiên Nhã mà thôi. Thiên Nhã vốn hiếu thắng, lần nào cũng cảm thấy chỉ thiếu chút nữa thôi mình sẽ thắng Tiêu Cửu Thành, nàng không cam tâm, nàng muốn thắng Tiêu Cửu Thành, thế là lại cùng Tiêu Cửu Thành đánh hết ván này đến ván khác. Chuyện này đương nhiên là Thiên Nhã trúng kế của Tiêu Cửu Thành, Tiêu Cửu Thành chỉ lo Thiên Nhã không chịu chơi cùng mình, chỉ cần được ở cùng với Thiên Nhã, Tiêu Cửu Thành làm gì cũng vui vẻ hết.
Sau khi Thiên Nhã thua Tiêu Cửu Thành bốn ván, rốt cuộc nàng cũng gỡ được một bàn. Khỏi phải nói nàng vui vẻ biết bao nhiêu, ít ra nàng cũng lấy lại được chút mặt mũi rồi.
Tiêu Cửu Thành nhìn gương mặt xinh đẹp của Thiên Nhã, trên đó đang tràn đầy biểu lộ vui sướng thì nàng cũng không khỏi cong lên khóe miệng, tâm tình vui vẻ mười phần. Nàng cảm thấy cứ được ở chung với Thiên Nhã như thế này, thật là tốt.
Thế là cả ngày Thiên Nhã đều cùng Tiêu Cửu Thành ở bên nhau, thời gian so với trước kia chạy nhanh hơn không biết bao nhiêu lần, chẳng mấy chốc đã đến giờ dùng cơm tối, các nàng chuẩn bị đi qua chủ viện cùng hai cha con Độc Cô gia dùng bữa.
Tiêu Cửu Thành và Thiên Nhã lại nắm tay nhau cùng đi, Độc Cô Thành nhìn thấy càng tin tưởng hơn vào giả thiết Tiêu Cửu Thành và tỷ tỷ mình có tư tình, không hề có chút xíu nghi ngờ nào. Dù sao người trong cuộc đã chính miệng thừa nhận rồi, lại thêm hai nàng biểu hiện thân mật như thế, quả thực so với lửa thử vàng còn thật hơn. Từ đám bạn mèo mả gà đồng của mình hắn đã mượn được bốn bản xuân cung đồ thể loại nữ nữ rồi, còn đặc biệt lật xem trước một lượt, hình ảnh kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến nỗi hắn nhịn không được giữ lại hai quyển để mình xem tối nay, dự định chỉ đưa trước cho Tiêu Cửu Thành hai quyển. Mượn được sách rồi, hoàn thành nhiệm vụ nên hắn đắc ý vô cùng, thần sắc mập mờ nháy mắt ra hiệu với Tiêu Cửu Thành, ý bảo "đồng đạo à, ta thành công rồi nha!"
Thiên Nhã vì chuyện sáng nay nên đối với đệ đệ có đôi phần bất mãn, bây giờ thấy dáng vẻ nháy mắt ra hiệu không đứng đắn của Độc Cô Thành thì lại càng nổi nóng hơn. Nhưng chuyện làm nàng bực bội nhất là Tiêu Cửu Thành vậy mà cũng gật đầu ra hiệu với Độc Cô Thành, tựa hồ không còn khúc mắc gì với chuyện xảy ra lúc sáng. Đúng là cái đồ không có lập trường mà, tức quá đi mất!
Thiên Nhã vốn là người không giỏi che giấu cảm xúc của mình, nên Tiêu Cửu Thành lập tức nhìn ra sắc mặt nàng đang chuyển qua màu băng giá, Độc Cô Tấn đương nhiên cũng nhìn ra, chỉ có Độc Cô Thành là hí hửng không biết.
Độc Cô Tấn cảm thấy nhi tử hôm nay có chút khác thường, ngày thường nó khách khí xa lánh Tiêu Cửu Thành biết bao nhiêu, hôm nay lại chủ động lấy lòng như thế. Thái độ Tiêu Cửu Thành ngược lại vẫn rất bình thường không có vẻ thân mật gì, chỉ là dường như hai đứa này có tương tác gì đó với nhau. Sắc mặt Nhã nhi thì chả khác gì xác chết đóng băng, đôi mắt nhìn về phía nhi tử thì sắp phun ra lửa, dĩ nhiên là ăn dấm rồi. Độc Cô Tấn lần này cảm thấy rất khó xử, nhi tử và con dâu nếu trở thành phu thê thật sự thì cũng là chuyện tốt, chỉ sợ rằng Nhã nhi đối với Tiêu Cửu Thành là thật sự nổi lên chân tình. Thế là Độc Cô Tấn âm thầm làm ra quyết định, chiếu theo nhi tử vẫn còn chưa động tình với Tiêu Cửu Thành, ngày mai mình phải tranh thủ thời gian tìm cơ hội nói chuyện với con trai, để nó tặng Tiêu Cửu Thành cho con gái rượu. Độc Cô Tấn cũng không lo lắng gì cho Độc Cô Thành cả, là thân nam tử sợ gì không có vợ, hơn nữa, cái đức hạnh của Độc Cô Thành kia, hoàn toàn không phải dạng chỉ chung tình duy nhất đối với một người.
Lời tác giả:
Thiên Nhã: Tiêu Cửu Thành xem người ta đánh đàn lại phát ra hoa si, đúng là cái đồ si hán, nước bọt chảy đầy đất kia kìa, tranh thủ lau nhanh đi!
Tiêu Cửu Thành: Không chỉ có nước ở trên chảy, ở dưới cũng có nước chảy ra nè!
Thiên Nhã: Ngươi là đồ biếи ŧɦái!
Editor: Cạn lời!