Tâm tư Tiêu Cửu Thành lúc này rối như tơ vò, trái quấn bên này phải lách bên kia. Cũng phải thôi, tuổi tác thân thể trẻ trung lại mới vỡ lòng tìиɦ ɖu͙ƈ, chỉ cần thêm chút tưởng tượng không thuần khiết và những hành động vô ý với Thiên Nhã thôi cũng đã đủ mang lại kíƈɦ ŧɦíƈɦ mãnh liệt cho nàng, vô cùng dễ dàng làm cho nàng động tình. Đụng chạm thể xác đối với Tiêu Cửu Thành còn trẻ phải nói là quá mức xa lạ, tuy nàng đọc nhiều sách nhưng lại chưa từng xem xuân cung đồ (hentai). Dù sao tất cả sách nàng xem đều mượn từ phòng của phụ thân, mà cha nàng tất nhiên sẽ không để cho mấy đứa con còn chưa xuất giá của mình đọc những sách chưa nên đọc, thậm chí những sách chỉ mô tả hơi diễm tình một chút, phụ thân cũng hạn chế cho nàng nhìn. Nàng đột nhiên nhớ đến trước khi nàng xuất giá, mẹ nàng còn thần thần bí bí nhét cho nàng một quyển trục nhét trong rương đồ cưới, nói là chuẩn bị cho việc phục thị phu quân. Tiêu Cửu Thành không cần đoán cũng biết quyển trục đó là xuân cung đồ, để thêm phần tình thú cho chốn khuê phòng. Nàng vẫn cho rằng mình chẳng cần dùng đến trong ba năm này, nhưng lúc này nàng đột nhiên rất muốn cầm lên xem. Dù sao tính cách Tiêu Cửu Thành từ xưa đến nay đối với những chuyện nàng không biết luôn đặc biệt tò mò.
Thiên Nhã không hề cảm thấy có gì bất thường, rất nhanh đã ngủ thϊếp đi. Mỗi lần nàng ngủ chung với Tiêu Cửu Thành luôn ngủ ngon hơn bình thường.
Tiêu Cửu Thành nhìn thấy Thiên Nhã đã chìm vào giấc ngủ rồi, mới chống tay lên, nằm nghiêng nhìn chằm chằm Thiên Nhã. Mặc dù trong phòng đã tắt đèn nhưng trăng ngoài cửa sổ vẫn rất sáng, ánh trăng xuyên qua ô cửa giấy mang đến hơi thở lành lạnh, kèm theo chút ánh sáng cho gian phòng tối như mực giúp cho Tiêu Cửu Thành có thể lờ mờ nhìn thấy hình dáng của Thiên Nhã. Nàng thầm nghĩ Thiên Nhã thật sự là một mỹ nhân, chỉ vẻn vẹn là dáng hình thôi đã quá đẹp rồi.
Cơ thể Thiên Nhã lại còn ấm áp, làm cho Tiêu Cửu Thành không tự chủ được càng muốn dán đến gần hơn. Bởi vì động tác cọ sát của Tiêu Cửu Thành nên làm cho vị trí giữa đùi của nàng cũng cọ lên đùi Thiên Nhã, chỉ chút đè ép nho nhỏ nhưng vừa chạm đến vị trí nào đó vô cùng mẫn cảm ở giữa đùi cũng đủ mang đến cảm giác tê rần, thậm chí làm cho xương sống Tiêu Cửu Thành cũng tê dại theo.
Một nữ tử chưa hề chân chính khám phá qua cơ thể mình như Tiêu Cửu Thành, lúc này tựa hồ như phát hiện ra một lục địa mới, một bí mật kinh thiên động địa vừa được khám phá ra. Đối với cảm giác của thân thể, nàng theo bản năng muốn tiến thêm một bước tìm hiểu thăm dò, nhưng lý trí vẫn luôn tiềm phục sâu trong tiềm thức của nàng lúc này lại đang vùng lên, phát huy tính chế phục của nó, để nàng có cảm giác vừa xấu hổ vừa bất an vô cùng. Tất cả những điều này, đều vì Thiên Nhã mà ra.
Nàng không nhịn được muốn thử lại chút cảm giác bồi hồi thật lâu, không thể tiêu tan trong đầu vừa rồi nhưng lý trí lại cường ép áp chế ý niệm này xuống, giống như phải đem tư tưởng này hủy diệt cho bằng được. Từ chỗ có thể ngủ ngon ban đầu, Tiêu Cửu Thành giờ phút này lại không cách nào ngủ được. Vừa nhắm mắt thì những hình ảnh ở suối nước nóng, hình ảnh Thiên Nhã không một mảnh vải che thân đã hung hăng chen vào đầu nàng, làm nàng muốn ngủ cũng không ngủ nổi.
Ngày thứ hai tỉnh lại, Tiêu Cửu Thành cảm giác qυầи ɭóŧ của mình tự nhiên có chút ẩm ướt, điều này làm cho nội tâm Tiêu Cửu Thành có cảm giác xấu hổ không nói nên lời.
Đêm qua Thiên Nhã có giấc ngủ ngon vô cùng. Có thể nói càng ngày nàng càng không bài xích chuyện ngủ chung với Tiêu Cửu Thành, có lẽ nguyên nhân bởi vì chỉ cần ngủ chung với người này, nàng sẽ đặc biệt ngủ ngon hơn. Ngủ ngon bởi vì ở cạnh Tiêu Cửu Thành nàng có cảm giác bình an, giống như kiếp trước khi nàng còn làm hồn ma vậy, chỉ cần ở càng gần Tiêu Cửu Thành, nàng sẽ càng có cảm giác an bình dễ chịu thoải mái. Mà kể cũng lạ, trong hoàng cung có rất nhiều cô hồn dã quỷ nhưng không ai có thể đến gần Tiêu Cửu Thành. Chỉ có riêng nàng ở càng gần Tiêu Cửu Thành thì càng tốt, mà cũng chỉ có tại cạnh bên Tiêu Cửu Thành nàng mới an toàn mà thôi. Cho nên ở kiếp trước chỉ cần Tiêu Cửu Thành ngủ, có đôi khi nàng cũng sẽ nằm xuống cạnh Tiêu Cửu Thành. Nàng nghĩ Tiêu Cửu Thành nhất định có kinh nghiệm bị "bóng đè", bởi vì con ma kia chính là nàng.
Thiên Nhã và Tiêu Cửu Thành không phải lần đầu tiên ngủ chung với nhau, bởi vậy khi Đình Nhi và Cẩm Nhi bước vào cũng vô cùng quen thuộc rồi.
Tiêu Cửu Thành ăn sáng xong, liền đi đến khố phòng đang giữ đồ cưới của mình, tìm kiếm mấy quyển sách mẹ nàng đặc biệt để trong rương.
Sau khi cầm được sách về rồi, nàng liền cho Cẩm Nhi lui xuống, sau đó lén lút mở những quyển sách kia. Mở ra xem, quả nhiên là nam nữ giao hoan xuân cung đồ. Tiêu Cửu Thành bị những hình ảnh lõα ɭồ làm cho đỏ mặt đến mang tai. Cái này rõ ràng đâu phải cái nàng muốn nhìn, nàng lật thêm vài tờ, đến lúc muốn khép lại đột nhiên nhìn thấy ở trang cuối có một bức vẽ, là hai nữ một nam. Nam nhân tựa hồ đang đứng ở một bên xem, trong đầu nàng tự động bỏ người này qua một bên, chỉ tập trung nhìn hai nữ tử đang y quan không chỉnh tề…
Tiêu Cửu Thành vốn chẳng có chút phản ứng gì khi xem nam nữ xuân cung đồ, vậy mà đến khi nhìn thấy trang giấy này, ánh mắt không hiểu sao không thể bứt ra được, nhìn chằm chằm không chớp mắt. Nàng chỉ cảm thấy mặt mình càng lúc càng nóng lên, giống như sắp bốc cháy đến nơi, cơ thể thì khô nóng, giữa hai chân dường như lại có thêm chút ẩm ướt.
Đáng tiếc Tiêu Cửu Thành lật tung toàn bộ họa sách nhưng chỉ tìm được duy nhất một trang này mà thôi. Nàng liền xé trang giấy này xuống rồi cắt bỏ người nam nhân kia ra, chỉ giữ lại hình hai người nữ tử. Sau đó thuận tay kẹp tờ giấy này vào trong quyển kinh dịch nàng thường xuyên đọc nhất.
Từ khi Thiên Nhã mười ba tuổi về sau nàng không luyện võ thêm nữa, nhưng sau khi sống lại, nàng lại lần nữa tập luyện võ nghệ, thường xuyên đến luyện võ tràng trong phủ để tập luyện. Hôm nay sau khi nàng luyện võ về, bỗng thấy Cẩm Nhi đang đứng ngoài giữ cửa cho Tiêu Cửu Thành, cửa phòng đóng chặt.
"Tiêu Cửu Thành đâu?" Thiên Nhã hỏi.
"Thiếu phu nhân đang đọc sách bên trong." Cẩm Nhi thành thật trả lời.
"Không phải bình thường nàng đọc sách ngươi đều ở bên cạnh hầu hạ sao, sao hôm nay lại đuổi ngươi ra ngoài?" Thiên Nhã không hiểu hỏi.
"Cẩm Nhi không biết." Cẩm Nhi xác thực không biết, nàng chỉ thấy tiểu thư đi vào khố phòng rồi ôm về vài cuốn sách, sau đó liền bảo mình ra ngoài. Cẩm Nhi cảm giác rõ ràng tiểu thư nhà nàng tín nhiệm nàng kém xa so với Độc Cô Thiên Nhã tín nhiệm Đình Nhi. Đối với chuyện này, nàng luôn thấy hâm mộ Đình Nhi.
"Nàng đúng là lắm chuyện quái gở." Thiên Nhã nói xong thì đi thẳng về phòng mình, sau đó trực tiếp mở ra cửa ngăn để bước vào phòng Tiêu Cửu Thành.
Cũng may lúc này Tiêu Cửu Thành đã sớm thu dọn xuân cung đồ, cũng dự định vứt đi hết. Chỉ là đến khi nhìn thấy Thiên Nhã, nàng vẫn có chút cảm giác chột dạ, có lẽ bởi vì minh bạch mình đối với Thiên Nhã có tâm tư "không tầm thường" tí nào.
"Một mình ngươi trốn trong phòng đọc sách gì vậy?" Thiên Nhã hỏi, chỉ thấy trên bàn đang để một cuốn kinh dịch. Quyển này Tiêu Cửu Thành đã đọc mấy tháng rồi, chẳng lẽ vẫn còn có chỗ chưa hiểu sao? Hiếm lắm mới thấy Tiêu Cửu Thành thông tuệ vậy cũng có sách nhìn không hiểu, Thiên Nhã bèn tò mò thuận tay cầm lên xem.
"Đọc chút linh tinh thôi." Tiêu Cửu Thành ra vẻ bình tĩnh nói. Thấy Thiên Nhã cầm sách của mình lên, nàng giật mình, vội đưa tay rút sách của mình lại, nàng sợ Thiên Nhã lỡ như lật sách của mình ra, sẽ lật đến tờ xuân cung đồ nàng đang kẹp trong sách kia.
Động tác Tiêu Cửu Thành như mây trôi nước chảy nên Thiên Nhã không để ý chú nào, dù gì lần trước nàng cũng tiện tay lật thử bản kinh dịch này rồi, chẳng có gì hứng thú cả.
"Thiên Nhã luyện võ xong rồi à?" Tiêu Cửu Thành nói lảng sang chuyện khác.
"Ừ." Mùa đông lạnh vậy mà nàng luyện đến toàn thân vã mồ hôi. Được Tiêu Cửu Thành nhắc nhở, nàng liền lập tức muốn trở về kêu Đình Nhi chuẩn bị nước tắm cho mình.
"Thiên Nhã muốn tắm à?" Tiêu Cửu Thành lại hỏi.
"Ừ, người đầy mồ hôi, định bảo Đình Nhi chuẩn bị nước nóng cho ta tắm." Thiên Nhã trả lời.
"Có muốn ta giúp ngươi tắm không?" Tiêu Cửu Thành lỡ miệng thốt ra, hỏi xong rồi mới thấy hối hận, một câu hỏi mười phần đường đột và kỳ quái.
Quả nhiên Thiên Nhã nhìn sang Tiêu Cửu Thành bằng một ánh mắt mang đầy dấu chấm hỏi, đây là việc làm của hạ nhân, Tiêu Cửu Thành là thiếu phu nhân, cần gì phải đề nghị như vậy.
"Gần đây Thiên Nhã tương đối chịu khó tập võ, ắt hẳn cảm thấy mỏi mệt. Dạo này ta lại hay đọc y thuật, phát hiện trên lưng có huyệt vị có thể giúp cơ thể thư giãn, đang không có người luyện tập, vừa hay muốn tìm người luyện tay một chút." Cũng may đầu óc Tiêu Cửu Thành xoay chuyển nhanh chóng, mới đó đã tìm ra một lý do đường hoàng để giải vây cho mình.
Kỳ thật Thiên Nhã nghe Tiêu Cửu Thành nói vậy cũng hơi động lòng, cũng muốn thử qua một chút. Dù sao lúc được xoa bóp đầu cũng dễ chịu lắm. Con người ấy mà, ai lại không ưa thích cảm giác thư giãn thoải mái đâu. Nhưng dù sao Tiêu Cửu Thành cũng là em dâu của nàng, không phải nha hoàn của mình, nếu để Tiêu Cửu Thành hầu hạ mình cũng không được tốt lắm. Tiêu Cửu Thành này cũng thật là, nếu không nghiên cứu kinh dịch thì cũng là nghiên cứu y thuật, mà nàng chẳng hiểu sao nhìn đi nhìn lại cứ loáng tháng thấy Tiêu Cửu Thành ở kiếp này dường như đang làm việc gì đó không đàng hoàng. Nàng nhớ rất rõ hoàng thái hậu Tiêu Cửu Thành lúc làm nhϊếp chính toàn đọc mấy sách gì mà sử ký đâu ra đấy, không chỉ tự mình đọc còn đốc thúc con trai cũng nhất định phải đọc. Còn nói là làm hoàng đế phải đọc sách sử ký, lấy lịch sử làm gương mới biết hưng suy.
"Không cần, người tập võ cơ thể đâu có yếu đuối." Thiên Nhã cự tuyệt.
"Đúng là vậy, nhưng mà mới học được thứ mới, ai chẳng muốn vận dụng thử một phen. Nếu không làm thử sao biết mình mình học có đúng không. Ta càng nghĩ càng thấy Thiên Nhã là đối tượng thích hợp nhất để ta luyện tay. Thiên Nhã, xin ngươi đó, coi như giúp đỡ ta được không?" Tiêu Cửu Thành vẫn chưa từ bỏ hy vọng nói, tùy ý tìm cái cớ, vậy mà càng nói càng thuận miệng. Thiên Nhã là người trong lòng của nàng, nàng không muốn bất cứ ai thấy cơ thể của người nàng yêu thương. Coi như là Đình Nhi từ nhỏ hầu hạ Thiên Nhã cũng không được, nếu như nàng có thể làm thay thì đúng là không còn gì tốt hơn. Càng ngẫn nghĩ trong lòng Tiêu Cửu Thành càng kích động, càng ra sức tìm đủ mọi lý do thuyết phục Thiên Nhã.
"Ngươi rảnh rỗi thì đọc thêm nhiều sách sử, nghiên cứu chi mấy thứ vô dụng này. Chỉ cho phép ngươi bắt ta luyện tập duy một lần này thôi, lần sau không được theo lệ cũ nữa." Thiên Nhã ngôn từ chính nghĩa lẫm liệt nói, nhưng thật ra trong lòng nàng rất vui vẻ phối hợp. Nói cho đúng, nàng quen ra vẻ khoan dung trước mặt Tiêu Cửu Thành rồi, cho nên từ giọng nói đến tư thái mới giống như ban ân cho Tiêu Cửu Thành vậy.
"Thì chỉ lần này thôi mà." Nói thật Tiêu Cửu Thành đã sớm mò ra chiêu bài của Thiên Nhã rồi, lần đầu tiên lúc nào Thiên Nhã cũng hất mặt ra vẻ ở trên cao, nhưng vô số lần về sau thì đều là ngầm cho phép cả. Cho nên chỉ cần Thiên Nhã đáp ứng lần đầu là được, việc này coi như xong rồi.
Giờ phút này tâm tư Tiêu Cửu Thành bạo động còn hơn ngày hôm qua. Hiện tại biết người mình yêu cũng là nữ tử, còn được nhìn thấy nữ nữ xuân cung đồ, nghĩ đến chút nữa tự mình có thể tắm rửa cho Thiên Nhã, tay mình có thể đụng chạm thân mật da thịt của Thiên Nhã… chỉ cần nghĩ đến hình ảnh kia thôi, trên mặt Tiêu Cửu Thành đã như ráng chiều đỏ ửng đầy khả nghi. Nội tâm nàng kích động, tâm cảnh rào rào như thác nước, hoàn toàn không có cách nào bình tĩnh lại.
Đối với chuyện này Thiên Nhã lại không phát giác ra tí nào. Nàng quay người về phòng kêu Đình Nhi chuẩn bị nước, nào có biết đậu hũ của mình sắp bị Tiêu Cửu Thành ăn hết không còn chút cặn nào.
Lời tác giả:
Thiên Nhã: Si hán (chikan) thật kinh khủng, huhu, sắp bị sờ rồi..
Tiêu Cửu Thành: Ta biết Thiên Nhã thích vậy mà, nếu không phải vậy cứ khỏa thân trước mặt người ta hoài làm gì.
Thiên Nhã: Thẳng nữ cơ bản không đề phòng, không ý thức được phương diện này hiểu không!?
Tiêu Cửu Thành: Vậy đâu cần đề phòng làm gì, biết thích là được rồi. Hehehe
*Si hán = chikan: mấy tay dê xồm nữ sinh trên xe buýt trong truyện hentai. =))))))
Faye: Bác Dã chắc phải luyện cả nghìn cuốn hentai để viết truyện này. Nào là hentai, yuri, threesome cũng có.. Hahaha