Liên tiếp mấy ngày Tiêu Cửu Thành đều trong trạng thái phấn khởi dị thường, nàng hết ngó trăng rồi lại nhìn trời, cuối cùng cũng chờ được đến ngày sinh nhật của mình. Ngày đó, Tiêu Cửu Thành mới từ tờ mờ sáng đã thức dậy.
"Thiên Nhã, ăn sáng xong chúng ta sẽ đến hậu sơn sao?" Lúc mùa hè nàng cũng từng đi qua phía sau núi nhưng Thiên Nhã không cho nàng đi sâu vào trong, dĩ nhiên con suối ấy là ở sâu trong núi.
"Ừ." Thiên Nhã nhìn thấy bộ dáng trông mong rõ ràng của Tiêu Cửu Thành, nghĩ thầm trong lòng rốt cuộc thì hiện tại nàng ta vẫn còn chút tâm tính thiếu nữ. Tiêu Cửu Thành của hai năm mà nàng biết, dường như chưa từng thấy có lúc nào trông thật vui cười, ngược lại còn thường xuyên ngẩn người. Khi đó Thiên Nhã nghĩ mãi vẫn không hiểu vì sao Tiêu Cửu Thành lại không vui, được phu quân yêu thích, được lên ngôi hoàng hậu, sau đó nhi tử trở thành hoàng đế, bản thân làm thái hậu quyền khuynh thiện hạ, còn có cái gì mà không hài lòng nữa! Mặc dù trượng phu chết, nhưng khi đó nàng cũng không thấy Tiêu Cửu Thành có bao nhiêu tình yêu dành cho Lý Quân Hạo. Nếu thực sự yêu một người nam nhân, lẽ nào có thể vui lòng cho chồng mình tha hồ nạp phi tần, muốn nạp bao nhiêu thì nạp? Lúc nàng còn là hoàng hậu, một trong những nguyên nhân khiến nàng chán ghét Tiêu Cửu Thành chính là Tiêu Cửu Thành được sủng ái thì cũng thôi đi, cớ gì còn thường xuyên thuyết phục Lý Quân Hạo gieo rắc ân huệ khắp nơi, mở rộng hậu cung, khai chi tán diệp. Đối với Thiên Nhã, bên người phu quân chỉ cần có thêm một người phụ nữ cũng đã khó có thể dễ dàng tha thứ rồi, huống hồ còn nhiều nữ nhân như vậy. Lúc ấy nàng cảm thấy đầu óc Tiêu Cửu Thành quả thực có bệnh, còn không chính là ra vẻ hiền lành, thu mua lòng người, đối với mình thì tràn đầy ác ý và ác độc. Đến kiếp này Thiên Nhã mới phát hiện Tiêu Cửu Thành căn bản không yêu Lý Quân Hạo mới có thể hào phóng như thế.
Nghĩ đến Tiêu Cửu Thành không yêu Lý Quân Hạo, trong nội tâm Thiên Nhã cũng có chút phức tạp. Mặc dù hiện tại nàng đối với Lý Quân Hạo không thèm để ý chút nào, nhưng nghĩ đến bản thân mình kiếp trước vậy mà lại trăm phương ngàn kế muốn tranh giành nam nhân này, trong khi người khác căn bản lại chẳng hiếm lạ gì. Có người mong mà không được, có người lại bỏ đi như đôi giày rách, càng nghĩ càng thấy nổi nóng mà. Nếu là lúc trước, nàng khẳng định phải giận chó đánh mèo Tiêu Cửu Thành, nhưng nửa năm qua sớm chiều ở chung nên dù gì cũng có tình cảm, hiện tại Thiên Nhã ngược lại không còn hở chút là giận cá chém thớt Tiêu Cửu Thành. Hơn nữa cảm thấy chuyện kiếp trước tự mình nổi nóng chính là ngu ngốc và mắt mù tai ngơ. Những chuyện này gộp lại, càng làm nổi bật hơn trí thông minh của Tiêu Cửu Thành, ngay từ đầu đã thấy được cách làm người của Lý Quân Hạo. Nàng càng quen thuộc Tiêu Cửu Thành, càng cảm thấy Tiêu Cửu Thành đích thực không phải nữ tử bình thường. Nếu nàng là nam tử, nếu phải lựa chọn giữa bản thân và Tiêu Cửu Thành, vậy khẳng định nàng cũng sẽ yêu thích một nữ tử như Tiêu Cửu Thành. Mắt ai cũng không mù, chỉ có mình mình bị mù, thật là đáng ghét! Kỳ thật nàng không để ý có một chuyện nàng vẫn đang mù mắt, tỷ như chuyện của Tiêu Cửu Thành vậy. Dù sao Thiên Nhã cũng tự cảm thấy bản thân nàng trừ dáng dấp bên ngoài tốt tươi thì cũng chẳng còn điểm gì tốt.
"Thiên Nhã đang suy nghĩ gì vậy?" Tiêu Cửu Thành bắt gặp Thiên Nhã đang nhìn mình ngẩn người.
"Ta đang nghĩ, có lẽ ngươi nên mặc áo dày hơn một chút." Thiên Nhã nghe tiếng Tiêu Cửu Thành gọi mình liền thu hồi suy nghĩ. Nàng cảm thấy Tiêu Cửu Thành ăn mặc có hơi phong phanh, từ đây đến hậu sơn còn mất một đoạn đường, mặc dù tuyết không lớn nhưng Thiên Nhã sợ tiểu thư văn nhược như Tiêu Cửu Thành sẽ không chịu được.
"Dày lắm rồi." Tiêu Cửu Thành nói, nàng luôn cảm thấy Thiên Nhã xem nàng như con ma bệnh yếu ớt. Nàng muốn nói cho Thiên Nhã biết, bản thân mình không có như Thiên Nhã nghĩ. Bởi vì Thiên Nhã gốc gác con nhà võ tướng nên căn bản thấy tiểu thư văn quan nào cũng nghĩ người ta văn nhược.
"Đình Nhi, ngươi đến phòng ta lấy áo choàng tuyết điêu ra đây." Thiên Nhã không sợ lạnh nên cũng ít dùng áo choàng tuyết điêu này, nàng cảm thấy vẫn nên đưa cho Tiêu Cửu Thành thì tốt hơn, Tiêu Cửu Thành sẽ có nhu cầu sử dụng nhiều hơn nàng.
"Vâng, Đình Nhi sẽ đi lấy ngay." Đình Nhi không nói hai lời liền đi lấy áo choàng cho Thiên Nhã. Tuyết điêu này là do lão gia săn bắt, dù quan lại quyền quý có tiền cũng chưa chắc mua được. Lão gia thương yêu tiểu thư, đương nhiên có đồ tốt đều sẽ tặng cho nàng. Có điều bây giờ ngược lại đại tiểu thư thương yêu thiếu phu nhân, mặc dù xưa nay không nói lời tốt đẹp hay mềm mại nào, nhưng chỉ cần thiếu phu nhân cần gì mà đại tiểu thư có, đều sẽ không chút do dự đưa cho thiếu phu nhân. Cũng may thiếu phu nhân hiểu tính tình của nàng, tuy mạnh miệng nhưng lại dễ mềm lòng. Nàng cảm thấy từ khi thiếu phu nhân vào cửa đến nay, đại tiểu thư không còn giống như trước kia nữa, có tình ý hơn nhiều.
Không mất bao lâu Đình Nhi đã mang áo choàng tuyết điêu tới.
"Ngươi sợ lạnh như thế, áo choàng này từ nay về sau cho ngươi dùng." Nói xong, Thiên Nhã liền tự tay phủ lên người Tiêu Cửu Thành. Tuyết điêu da trắng như tuyết, sau khi phủ lên người càng làm nổi bật dáng vẻ ung dung hoa quý của Tiêu Cửu Thành, mức độ lộng lẫy chẳng khác gì lúc Tiêu Cửu Thành lên ngôi hậu ngày sau.
"Cho ta rồi không phải Thiên Nhã sẽ không có sao?" Tiêu Cửu Thành hỏi ngược lại.
"Ta không giống ngươi gầy yếu sợ lạnh như vậy, cho ngươi thì ngươi khoác đi, còn nói nhảm nhiều như vậy làm gì." Thiên Nhã tức giận nói.
Mặc dù thường ngày đều là mình dỗ dành Thiên Nhã, nhưng Thiên Nhã lại luôn cảm giác thân thể nàng mới là người cường kiện, lần nào cũng tự cho mình là cường giả để chiếu cố cho nàng, giống như lúc này vậy, một Thiên Nhã như vậy thật làm cho Tiêu Cửu Thành yêu thích không thôi.
"Thiên Nhã thật tốt." Tiêu Cửu Thành nói lời từ đáy lòng, có cái áo chồn tuyết này xác thực ấm hơn nhiều, cả người nàng đều rất ấm áp dễ chịu.
"Dông dài." Mỗi lần Tiêu Cửu Thành nói nàng tốt, Thiên Nhã đều cảm thấy khó chịu trong lòng. Ắt hẳn vì Tiêu Cửu Thành không biết kiếp trước nàng đối với Tiêu Cửu Thành ác độc thế nào, nếu biết thì sẽ không nói như vậy nữa.
Ăn sáng xong, Thiên Nhã mang theo Tiêu Cửu Thành chuẩn bị đến sau núi, ngoài ra cũng mang theo năm tên thị vệ trong phủ cùng Đình Nhi và Cẩm Nhi.
Khoảng chừng hai khắc sau thì cũng đến nơi, Thiên Nhã để năm thị vệ ở bên ngoài trông coi, miễn cho có người lạ xông vào. Còn Đình Nhi và Cẩm Nhi thì ở phụ cận chờ đợi phân phó, cũng là phòng ngừa có người đến gần đây.
Tiêu Cửu Thành quan sát chung quanh một chút, con suối không lớn, có hai cái ao, một lớn một nhỏ, bốn phía có tảng đá lớn cố ý vây lại. Ở bên cạnh có dựng một tấm bia đá, phía trên khắc "Tư viện của Độc Cô tướng quân phủ, không được tự ý xông vào."
"Được rồi, ao nhỏ nhiệt độ cao quá, chúng ta qua ao lớn ngâm mình đi, nhiệt độ nước vừa phải hơn." Độc Cô Thiên Nhã nói xong bắt đầu nới dây lưng cởϊ áσ, chẳng mấy chốc đã lột sạch sành sanh rồi bước nhanh vào ao suối nước nóng.
Tiêu Cửu Thành ở một bên thấy Thiên Nhã cứ vậy cởi sạch thì nhìn không chớp mắt, nàng căn bản là không dời mắt đi được. Biết rõ phi lễ chớ nhìn nhưng tình cảnh này đối với nàng xung kích thật quá lớn, hoàn toàn không làm được như lời dạy của thánh hiền. Thiên Nhã lúc này không một mảnh vải che thân, da thịt như tuyết, bộ ngực đầy đặn thẳng đứng hoàn toàn bại lộ dưới ánh mắt của Tiêu Cửu Thành. Điểm nho nhỏ màu hồng trước ngực bởi vì khí lạnh mà mau chóng dựng thẳng lên, phần bụng phẳng lì, còn có khu tam giác huyền bí, đặc biệt là khe hở như ẩn như hiện dưới vùng tam giác kia…
Thiên Nhã không hề chú ý đến việc Tiêu Cửu Thành đang nhìn cơ thể mình chằm chằm, nàng cảm thấy lạnh nên vừa cởi xong chỉ lo xoay người tranh thủ bước vào ao nước nóng. Mà đến lúc nàng xoay người lại thì đập vào mắt Tiêu Cửu Thành lại là phần lưng gợi cảm xinh đẹp, bờ eo thon, đôi mông căng tròn săn chắc và đôi chân thật dài. Mặc dù Thiên Nhã bước vào ao nước rất nhanh, toàn bộ thân thể đều che giấu trong nước nhưng ánh mắt Tiêu Cửu Thành lại chậm chạp chưa thể thu hồi, vẫn đắm chìm vào hình ảnh quá sức rung động vừa rồi. Con ấu thú vẫn luôn ẩn giấu trong đáy lòng kia bắt đầu rục rịch muốn trồi lên kêu gào, nàng chỉ thiếu chút nữa thôi đã bắt được con ấu thú này.
Thiên Nhã xuống nước xong, nhìn thấy Tiêu Cửu Thành vẫn còn đứng yên một chỗ ngây ngốc ngẩn người.
"Ngơ ngẩn đi đâu vậy, còn không cởϊ qυầи áo xuống à?" Thiên Nhã thúc giục.
Vừa nghĩ tới chỉ chút nữa thôi mình sẽ giống như Thiên Nhã bại lộ thân thể của mình, nàng liền cảm thấy đặc biệt xấu hổ. Nàng bắt đầu giải khai vạt áo của mình, một người luôn bình tĩnh tự nhiên như nàng vậy mà dưới ánh nhìn của Thiên Nhã, ngón tay khẩn trương tới mức phát run, thậm chí xấu hổ đỏ mặt.
Tiêu Cửu Thành thoát y quá chậm đến mức Thiên Nhã nhìn một lúc đã thấy sốt ruột, không phải Tiêu Cửu Thành vốn sợ lạnh sao, sao bây giờ lại không sợ nữa rồi?
"Nhanh lên, để cảm lạnh không tốt." Thiên Nhã thúc giục lần nữa.
Tiêu Cửu Thành bị giục nên không sao chần chừ được nữa, chỉ có thể tăng nhanh tốc độ cởi đồ. Chỉ là đến lúc chỉ còn cái yếm và qυầи ɭóŧ thì nàng thực sự không xuống tay được nữa, từ năm tám chín tuổi đến giờ, Tiêu Cửu Thành chưa từng lộ ra cơ thể của mình trước mặt người khác. Chưa kể bây giờ còn đang ở trước mặt Thiên Nhã, nàng cảm giác không còn gì có thể xấu hổ hơn bằng.
"Ngươi cởi nhanh lên đi, cứ lề mà lề mề." Thiên Nhã thấy da gà da vịt của Tiêu Cửu Thành đều nổi hết lên chứng tỏ bị lạnh thì phải cất tiếng lần nữa. Đều là nữ tử, chẳng biết Tiêu Cửu Thành thẹn thùng cái gì, đâu phải mình chưa từng thấy qua đâu.
Quả thật Tiêu Cửu Thành cũng thấy lạnh, gặp phải Thiên Nhã thúc giục liên tục thì thôi đành liều mạng, thẳng tay cởi luôn cái yếm và qυầи ɭóŧ ra, thậm chí hoàn toàn để cơ thể đập vào tầm mắt của Thiên Nhã, nội tâm nàng xấu hổ đến cực điểm. Nàng không xác định lúc Thiên Nhã nhìn mình, liệu có cảm giác giống như lúc mình nhìn nàng hay không. Chỉ là không hiểu sao lúc được Thiên Nhã nhìn, trong lòng nàng còn có cảm giác kíƈɦ ŧɦíƈɦ không tên.
Da thịt tiếp xúc với không khí băng lãnh làm Tiêu Cửu Thành lạnh đến mức không chịu được, vội vàng bước nhanh đến ao suối, mặc dù trong nội tâm sớm đã không còn chút bình tĩnh tự nhiên nào như lúc bình thường.
Thiên Nhã nhìn thân thể của Tiêu Cửu Thành, tự thấy rằng tư thái hiện tại cùng kiếp trước không chênh lệch bao nhiêu. Chỉ là ngực so với kiếp trước thì nhỏ hơn chút, chiều cao cũng thấp hơn chút, có lẽ vì chưa phát triển toàn diện. Chỉ là nhìn dáng vẻ e ấp của Tiêu Cửu Thành, Thiên Nhã bất giác lại nghĩ đến tình cảnh Tiêu Cửu Thành thủ dâʍ, trong lòng sinh ra chút cảm giác khó chịu.
Kỳ thật thì nửa năm này, ngực Tiêu Cửu Thành đã lớn hơn nhiều so với nửa năm trước. Bất quá nếu so sánh vớI Thiên Nhã thì Tiêu Cửu Thành vẫn cảm thấy ngực mình chưa đủ lớn.
Sau khi cơ thể chìm vào nước, ý lạnh lập tức mất đi, nước nóng vây quanh mang đến cảm giác rất thoải mái và dễ chịu. Nàng và Thiên Nhã cách nhau không đến một mét làm cho cho nội tâm Tiêu Cửu Thành lúc này còn khẩn trước hơn trước.
"Thế nào, quà sinh nhật này có ý nghĩa không?" Thiên Nhã bước đến gần Tiêu Cửu Thành, đắc ý nói.
"Rất đặc biệt, ta rất thích." Tiêu Cửu Thành đỏ mặt hồi đáp. Giờ phút này cảm giác của nàng đối với Thiên Nhã đều khác biệt hơn bất cứ lúc nào khác trong dĩ vãng, Thiên Nhã chỉ cần đến gần nàng một tí thôi thì nàng đã cảm giác đặc biệt khẩn trương và bối rối, còn có chút sợ hãi nữa. Nàng sợ mình sẽ làm ra hành động gì đó không hợp lý, bởi vì trong lòng nàng lúc này đang tràn ngập khát vọng đến gần Thiên Nhã. Thậm chí vừa nghĩ đến Thiên Nhã giờ phút này đang khỏa thân đứng trước mặt mình, trong đầu nàng đã nảy ra một suy nghĩ vô cùng điên cuồng, nàng muốn chạm vào da thịt Thiên Nhã, thậm chí muốn hôn lên cơ thể mỹ lệ dụ hoặc kia bằng một nụ hôn thành kính nhất. Nàng bị suy nghĩ này của mình làm cho hốt hoảng. Hơn nữa, nàng cảm giác được cơ thể trần trụi của Thiên Nhã có một sức hấp dẫn vô cùng mãnh liệt đối với nàng, đặc biệt khi Thiên Nhã càng lúc càng đến gần nàng thì cảm giác sẽ theo đó càng ngày càng mãnh liệt.
Vì để cho mình bảo trì như bình thường, đè xuống suy nghĩ điên cuồng trong lòng mình, nàng vô thức lui về phía sau một bước. Ngờ đâu vừa lui xuống đã đạp phải một tảng đá hơi nhô ra ở dưới đáy ao làm cho trọng tâm mất thăng bằng, ngay lúc sắp ngã xuống thì Thiên Nhã do có tập võ qua, phản ứng nhanh chóng đưa tay ra theo bản năng ôm lấy eo Tiêu Cửu Thành, không để cho nàng té ngã. Bởi vì động tác ôm này mà thân thể hai người không thể tránh khỏi càng ép sát vào nhau hơn.
Lời tác giả:
Thiên Nhã: Tiêu Cửu Thành, ngươi lập tức ngừng mấy suy nghĩ lung tung trong đầu kia cho ta.
Tiêu Cửu Thành: Vốn đã khống chế không nổi rồi, Thiên Nhã lại còn ôm người ta..