Việc Tiêu Cửu Thành không muốn thẳng thắn bộc lộ với nàng, lại còn dùng cách quanh co lòng vòng thật sự làm Thiên Nhã không vui. Hiển nhiên việc này cho thấy Tiêu Cửu Thành vẫn chưa hoàn toàn tín nhiệm Độc Cô Gia, đã là người một nhà mà vẫn còn như thế, một tí xíu giác ngộ thế nào là xuất giá tòng phu cũng không có, hứ! Tiêu Cửu Thành thích che giấu, nhưng Thiên Nhã thì không hề, nàng nghĩ gì sẽ nói đó.
Nàng bắt đầu nói cho Tiêu Cửu Thành biết ý nghĩ của phụ thân đêm qua, về phần mình, ngoại trừ suy nghĩ dự định chuẩn bị sớm và suy đoán tình thế thiên hạ bên ngoài thì chẳng có bao nhiêu ý tưởng mang tính kiến thiết cả. Nàng cũng không dám nói cho Tiêu Cửu Thành biết sự tình kiếp trước, dù gì đi nữa nàng vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng Tiêu Cửu Thành.
Tiêu Cửu Thành nghe xong, nghĩ thầm trong lòng Độc Cô Tấn không có quyết tâm tranh giành thiên hạ, nguyên nhân trong đó phần nhiều là biết con trai mình không đủ lực để chống đỡ thiên hạ này. Nếu Độc Cô gia bọn họ không cưới mình mà quyết đi Nam Cương chiếm đất xưng vương thì cũng là một lựa chọn vô cùng tốt. Thế nhưng đã cưới mình rồi, đương nhiên Độc Cô Gia muốn tranh giành ngôi vị chủ nhân của thiên hạ này. Trí thông minh của mình nếu thật có thể mang đến tác dụng to lớn, thì quả không uổng kiếp sống làm người. Bởi vậy có thể thấy được Tiêu Cửu Thành không phải nữ tử bình thường chỉ biết chui rúc nơi hậu viện, nàng có dã tâm, có chí lớn. Nếu có cơ hội trở thành phượng hoàng, nàng tuyệt đối không muốn làm một con khổng tước. Đại bàng giương cánh, chí tại ngàn dặm.
"Ta cảm thấy, mặc dù triều đình theo dõi sít sao nhưng không phải cái gì cũng không làm được. Binh mã chưa động được nhưng lương thảo vẫn có thể đi trước, trước tiên chúng ta có thể dự trữ lương thực, tồn kho đủ rồi thì chỉ cần chờ đợi thời cơ. Thiên hạ không phải lúc nào cũng yên bình." Tiêu Cửu Thành nói. Hiện tại thái bình thịnh thế không nên dụng binh, bách tính cũng không muốn dụng binh, không có dân tâm, dụng binh tất bại.
Nghe Tiêu Cửu Thành nói vậy, Thiên Nhã mới nhớ tới kiếp trước lúc hoàng đế băng hà, thế cục thiên hạ nguyên bản cũng không tốt. Khi đó hạn hánliên tục hai năm, đất đai không còn một cọng cỏ, châu chấu hoành hoành, nạn dân chạy loạn ngược xuôi tứ xứ. Hoàng đế băng hà, thái tử mới lên ngôi không thể phục chúng, để cho hoàng tử thừa cơ làm loạn, các thế lực khác cũng nhảy vào tranh miếng mồi ngon, cục diện thiên hạ vì thế lâm vào loạn lạc. Năm đó Ngô Vương phủ dự trữ không ít lương thực, ắt hẳn là chủ kiến của Tiêu Cửu Thành. Nạn đói xảy ra, một cân lương đã đủ đánh đổi một mạng người, nạn dân tìm tới Ngô Vương dựa vào rất nhiều, hơn nữa còn có Độc Cô gia và hộ quốc công ủng hộ, Lý Quân Hạo liền trở thành một phương thế lực mạnh nhất trong thời thế loạn lạc.
"Ngươi cứ nói tiếp đi." Thiên Nhã tán đồng quan điểm của Tiêu Cửu Thành, liền muốn nghe Tiêu Cửu Thành nói tiếp.
"Thời điểm này huấn luyện và chiêu dụ binh lính quả thực quá mức gióng trống khua chiêng, nhưng chờ đến lúc đại họa thiên nhiên lâm đầu, tỷ như nạn đói xảy ra, nếu có lương thực còn không sợ không thu được binh sĩ sao? Việc âm thầm dự trữ lương thực so với luyện binh chiêu binh dễ dàng hơn nhiều." Tiêu Cửu Thành phân tích.
"Chính xác như vậy, bây giờ ta sẽ lập tức đi nói với phụ thân." Lúc trước Thiên Nhã còn đau đầu vì hiện tại vô kế khả thi, không thể nào làm được việc chuẩn bị trước. Nhưng bây giờ nghe xong ý tưởng của Tiêu Cửu Thành, nàng vui vẻ vô cùng, hận không thể mọc cánh bay đến nói với phụ thân ngay lập tức.
"Thiên Nhã không cần sốt ruột như vậy, ăn xong bữa sáng rồi đi cũng không muộn." Tính tình Thiên Nhã thật là nóng nảy, vừa thấy gió đã muốn gặp mưa.
Thiên Nhã thấy nụ cười trên mặt Tiêu Cửu Thành, liền biết nàng đang cười việc mình sốt ruột quá mức, quả thật cũng chẳng cần thiết vội vàng gì trong nhất thời nửa khắc. Hơn nữa, Tiêu Cửu Thành vừa cho ra một đề nghị tốt như thế, mình lại lập tức bỏ lại nàng một mình dùng bữa thì không hay lắm. Thế là Thiên Nhã yên phận ngồi lại trên ghế, tiếp tục dùng bữa.
Thiên Nhã nhìn qua Tiêu Cửu Thành, thấy nàng không có phản ứng gì quá lớn tiếp tục dùng cơm như bình thường, không có vẻ gì gọi là đắc ý vì vừa cho ra một đề nghị tốt, hình tượng hoàn toàn không để ý chuyện hơn thua. Giờ phút này Thiên Nhã dường như nhìn thấy được dáng vẻ bình tĩnh tự nhiên của Tiêu Cửu Thành ở mười mấy năm sau từ con người chỉ mới mười lăm tuổi này, cũng chính là một Tiêu Cửu Thành ở ngôi hoàng thái hậu, thiên hạ nằm trong lòng bàn tay, ung dung chỉ điểm giang sơn.
"Vì sao Thiên Nhã cứ nhìn ta chằm chằm vậy?" Tiêu Cửu Thành nhu hòa hỏi. Thiên Nhã cứ nhìn mình chăm chú nhưng nàng thích được Thiên Nhã nhìn như vậy, mặc dù trong thích thú còn có chút hồi hộp bất an.
"Ngày thường ngươi thích đọc sách gì?" Thiên Nhã hỏi. Bỗng nhiên nàng cảm thấy đầu óc của mình giống như chỉ trang trí cho đẹp, uổng phí mình có ưu thế biết trước tiên cơ, vậy mà giờ hoàn toàn thúc thủ vô sách. Đầu óc của Tiêu Cửu Thành ngược lại không chỉ để trang trí cho đẹp, càng dùng càng tốt, thật sự là người so với người chỉ làm người ta tức chết mà.
"Sách gì cũng xem, gần đây đang nghiên cứu huyền học." Tiêu Cửu Thành thật lòng trả lời. Nàng xưa nay đọc sách hỗn tạp, sách trong thư phòng phụ thân cơ hồ nàng đều đã đọc hết.
"Ngươi nghiên cứu huyền học làm gì?" Thiên Nhã nghĩ mình là linh hồn sống lại, sợ Tiêu Cửu Thành học huyền học xong sẽ nhìn ra manh mối.
"Không phải Trương Đạo Phàm từng nói Tiêu thiều cửu thành, phượng hoàng lai nghi sao. Ta muốn tự tính cho mình một quẻ, nhìn xem bản thân có thật có mệnh hoàng hậu hay không." Tiêu Cửu Thành không ngại cho Thiên Nhã biết mục đích nghiên cứu huyền học của mình. Đương nhiên, đến đó tránh không được cũng sẽ bói cho Thiên Nhã một quẻ, ai bảo nàng đối với Thiên Nhã chuyện gì cũng hiếu kỳ làm chi!
"Phải thì sao, không phải thì sao?" Thiên Nhã hỏi.
"Nếu là phải thì không còn gì tốt hơn. Nếu không phải, ta liền muốn thử liệu con người rốt cuộc có thể cải mệnh hay không. Ta không thích cảm giác người khác tùy ý một câu liền có thể xoay chuyển vận mệnh của ta, ta luôn cảm thấy tự ta có thể quyết định vận mệnh của mình. Với lại dù sao cũng rảnh rỗi không có gì làm, nghiên cứu một chút cũng không ảnh hưởng đại cục." Tiêu Cửu Thành dửng dưng nói.
Tiêu Cửu Thành kiếp này dù sao tuổi vẫn còn trẻ, vẫn có chút cuồng vọng. Nếu nàng biết chuyện bản thân kiếp trước, có lẽ đã không nói như thế. Kiếp trước Tiêu Cửu Thành nhận ra lòng mình quá trễ, đến lúc biết thì không thể xoay trở nữa rồi.
Thiên Nhã nghe Tiêu Cửu Thành nói xong thì phiền não vô cùng. Nàng cảm thấy có chút chột dạ, nếu Tiêu Cửu Thành biết vận mệnh của nàng bị mình cải biến thì không biết sẽ nghĩ như thế nào. Tiêu Cửu Thành chỉ vì một câu nói liền lập tức bỏ công sức nghiên cứu huyền học, chẳng biết tại sao như Thiên Nhã luôn có cảm giác Tiêu Cửu Thành là loại người muốn làm gì đều có thể thành công. Dạng người như vậy sống ở cạnh mình, Thiên Nhã luôn có cảm giác sợ.
Tâm tư Tiêu Cửu Thành vốn kín kẽ cẩn thận, lúc này liền phát giác được biểu hiện của Thiên Nhã lúc này có phần cổ quái.
"Thiên Nhã không thích ta nghiên cứu huyền học sao?" Tiêu Cửu Thành hỏi.
"Không có, ngươi muốn nghiên cứu gì cũng có liên quan gì đến ta đâu?" Thiên Nhã đè xuống cảm giác không được tự nhiên trong lòng, cực lực phủi sạch quan hệ.
Trong trực giác của Tiêu Cửu Thành, dường như Thiên Nhã có chuyện gì đó giấu diếm mình, hơn nữa chuyện này còn có quan hệ với mình. Loại cảm giác không xác định này làm cho Tiêu Cửu Thành rất không thích.
Vừa ăn xong bữa sáng Thiên Nhã lập tức đi tìm phụ thân nàng. Tiêu Cửu Thành nhìn theo bóng lưng Thiên Nhã rời đi, chẳng hiểu sao luôn cảm giác vừa rồi Thiên Nhã không dám nhìn thẳng mình, giống như sợ mình vậy. Có lẽ chỉ là ảo giác thôi, tính tình Thiên Nhã vốn không sợ trời không sợ đất.
Nói đến Tiêu Cửu Thành, nàng cũng tự thấy bản thân mình không có cái gọi là phúc hậu. Sau cái đêm Thiên Nhã gặp ác mộng làm cho nàng có cơ hội ngủ cùng giường Thiên Nhã, vậy mà nàng lại luôn ngóng trông Thiên Nhã mau gặp lại ác mộng nữa đi. Cũng may sự chờ đợi này của nàng là có hy vọng, đại khái tần suất cứ khoảng bảy tám ngày Thiên Nhã sẽ gặp ác mộng một lần. Cứ mỗi khi vậy nàng liền có thể quang minh chính đại kéo cửa ngách ra, đến ngủ chung với Thiên Nhã.
Lúc ban đầu Thiên Nhã còn luôn tỏ ra đặc biệt không nguyện ý, nhưng dần dà liền ngầm cho phép. Sau khi quen thuộc rồi thì có đôi khi dù không gặp ác mộng, Thiên Nhã cũng muốn Tiêu Cửu Thành đến xoa bóp đầu cho mình. Dù sao cảm giác cũng rất dễ chịu, sau đó còn ngủ ngon hơn nhiều. Thích hưởng thụ cảm giác thoải mái là thiên tính của con người, nhưng vì ngày thường Thiên Nhã thích ra vẻ đứng đắn nên tất nhiên không mở lời được, mỗi lần đều do Tiêu Cửu Thành chủ động xúc tiến vì nàng vò đầu, còn nàng chỉ cần bị động tiếp nhận. Nếu tự bản thân chủ động mở lời đề nghị mới thật kỳ quái làm sao!
Lời tác giả: Tiêu Cửu Thành sắp ý thức được chuyện nàng muốn tìm bạn đời!